Trong nháy mắt hai ngày liền trôi qua, Lâm Kiệt bây giờ đang đi về thị trấn Lí Đồ cách nơi này không xa, tính toán khoảng cách từ thị trấn Lí Đồ đến thành Mai Côi, nếu đi chậm cần một ngày, nếu gấp rút lên đường chỉ cần vài giờ liền đến, Lâm Kiệt dự tính đầu tiên đến thị trấn Lí Đồ nghỉ ngơi một đêm, sáng mai lên đường cũng không vội.
Chính lúc này, Lâm Kiệt nhìn thấy ba bóng dáng hơi quen thuộc, nhìn thấy ba dáng người lén la lén lút không cần đoán cũng biết họ đang làm gì.
Đây chính là đang định đi ăn cướp chẳng phải sao, trộm gà bắt chó.
Nhìn về nơi này, Lâm Kiệt liền nhẹ nhàng bước qua đó, dựa vào thực lực của Lâm Kiệt, bám theo ba người này hoàn toàn sẽ không bị phát hiện.
Hắn nhớ lại lần trước ba người này muốn cướp tài sản trên người mình, nếu không phải bản thân bây giờ có một chút sức mạnh, tài sản đáng giá trên người sớm đã bị cướp đi, nhưng ba người kia nói một cách tương đối vẫn khá tốt, chỉ đi ăn cướp.
Lâm Kiệt đi theo lưng họ không bao lâu, liền thấy ba người dường như đang đánh nhau với một cô gái.
Hắn chỉ thấy bóng người chập chờn trên sân, đánh nhau có hơi dữ dội, không lâu sau liền phân ra thắng bại, hai người nam hồn sư trong đó bay ngược ra sau, ngã nhào xếp chồng trên mặt đất, hồn sư dáng người cao ngược lại cảm thấy không có gì đáng ngại.
Cô gái đó nhanh chóng né qua một bên, miễn cưỡng giữ cơ thể đứng vững.
Lúc này Lâm Kiệt bước ra.
Vì Lâm Kiệt thấy cô gái kia có hơi quen mắt, không biết có phải người mà hắn nghĩ tới hay không.
Lâm Kiệt đến gần, nhìn thấy hai trong ba người bị thương nặng ngã trên mặt đất, hồn sư dáng người cao bị thương nhẹ.
Hắn lại nhìn về cô gái kia.
Cô gái măc một bộ quần áo bó sát người màu đen, quần áo dính sát lên người, phác họa ra cơ thể hoàn mỹ của cô, đôi mắt long lanh thanh tú, trong sáng xinh tươi, trong đôi mắt ấy toát lên vẻ dịu dàng trong veo, mặt trái xoan xinh đẹp tuyệt trần, ngũ quan tương xứng tinh xảo, đơn giản là một món quà hoàn hảo từ trời cao, vẻ kiều diễm hoàn mỹ kia làm rung động lòng người, mái tóc đen nhánh xõa sau gáy, để lộ chiếc cổ thon thả như thiên nga, có phong thái tao nhã khó mà hình dung được, đôi vai mảnh khảnh, eo thon uyển chuyển, khuôn ngực đầy đặn săn chắc, quyến rũ khó tả.
Quả nhiên là cô, Chu Trúc Thanh, quần áo bó sát người, vóc dáng kiêu ngạo, còn có cái đuôi quen thuộc sau lưng, chắc chắn là cô rồi.
Nhỏ nhất trong thất quái Sử Lai Khắc, chỉ là lúc này tại sao cô ở đây, lẽ nào là đi đến học viện Sử Lai Khắc, chắc là vậy.
Từ đế quốc Tinh La về hướng Sử Lai Khắc, quả thực sẽ đi đến thành trấn gần đây, chỉ là hắn không ngờ rằng sẽ gặp được cô.
Lâm Kiệt nhìn sau lưng Chu Trúc Thanh, phát hiện trên cánh tay đối phương có một vết thương, chỉ là vết thương nhẹ, những cái khác không có gì đáng ngại,
Hắn lại nhìn về phía ba người từng ăn cướp mấy ngày trước.
Lâm Kiệt nhìn hồn tôn dáng người cao, hình như tên là Lưu Bối, giọng điệu có vẻ trêu chọc nói: " y.. Đây chẳng phải là ba huynh đệ Lưu, Quan, Trương sao, tại sao lại làm ăn bằng loại hình ăn cướp này".
Hắn lại nhìn về hai người nằm trên mặt đất: "Haiz, lại có hai người bị thương nữa".
Lúc Lưu Bối lần đầu tiên nhìn Lâm Kiệt, trong lòng có hơi sợ hãi, nhưng anh ta không thể biểu hiện ra ngoài.
Bây giờ Lưu Bối cái gì cũng không muốn ngoại trừ nhanh chóng rời khỏi đây, chỉ là anh ta không dám, tình cảnh bị ngược những ngày trước lại hiện ra trước mắt.
Lưu Bối lại nhìn về hai người Quan, Trương ngã trên mặt đất, lại nhìn về phía Lâm Kiệt, mặc dù bây giờ anh ta rất sợ hãi, nhưng anh ta biết rằng, anh ta không thể, hai tiểu đệ của mình trên mặt đất nhìn mình thế nào nữa, nếu tỏ ra sợ hãi sau này còn phải làm đại ca thế nào.
Giọng điệu Lưu Bối hơi run rẩy, kiên cường nói: "Nói đi, ngươi muốn thế nào".
Lâm Kiệt hơi ngạc nhiên trong lòng, lại không quỳ xuống gọi đại gia, có phần ngang ngạch.
Xem ra lúc trước đọc những tiểu thuyết kia quả nhiên lừa gạt người, cái gì mà nhân vật chính mang khí thế bá vương chấn động, quần chúng vây quanh cái gì mà quỳ xuống gọi đại gia, tiểu thuyết không đáng tin , không đáng tin.
Lâm Kiệt liếc nhìn hai người trên mặt đất rồi lại nhìn hồn sư dáng người cao, quả thực không muốn gọi tên của anh ta.
Giọng điệu lạnh nhạt nói: "Ta nhớ lần trước từng nói, đừng để ta gặp lại các ngươi, nếu nhìn thấy chắc chắn ngươi biết hậu quả, ngươi nói đúng không".
Nói xong Lâm Kiệt quay đầu, nhìn về cô gái sau lưng.
Lâm Kiệt nghĩ ngợi trong lòng: "Đây có được tính là anh hùng cứu mỹ nhân không, Chu Trúc Tranh cô ấy sẽ lấy thân đền đáp không, hihi".
"Không đúng” Lâm Kiệt nhớ lại tính cách thiết lập của Chu Trúc Thanh có hơi lạnh lùng. “Không thể hiểu lầm".
Lâm Kiệt nhìn cô gái có vẻ ngoài khiến cho người khác kinh diễm, trên mặt hiện vẻ lạnh lùng, trừ cánh tay có vết thương ra, cả người thoạt nhìn thật là hoàn mỹ.
Lâm Kiệt nghĩ ngợi trong lòng, thật không hổ là Chu Trúc Thanh, kiếp trước từng xem Anime, Lâm Kiệt liền thở dài nói, mới mười hai tuổi làm sao có thể có thân hình biến thái như vậy được.
Mãi khi đến đây Lâm Kiệt mới nhận ra, bé mèo của hắn, mười hai tuổi ở đây tương đương với mười tám tuổi ở kiếp trước, chính là trưởng thành rồi, cũng coi như hợp tình hợp lý.
Lâm Kiệt nhìn Chu Trúc Thanh, vốn muốn đi lên đỡ cô, nhưng nghĩ lại hay là bỏ đi, bây giờ mình không quen với cô, vẫn không nên đi đỡ vì lợi bất cập hại.
Lâm Kiệt với vẻ mặt nghiêm nghị đi về phía Chu Trúc Thanh, nói bằng giọng điệu có phần ôn nhu: "Vết thương của cô, không sao chứ".
"Không sao, không cần ngươi lo," Giọng điệu có hơi lạnh lùng, người còn lùi phía sau mấy bước.
"Ách". Nghe thấy lời này, Lâm Kiệt liền im lặng, quả nhiên, thật sự lạnh lùng, nhưng cô lùi về sau là có ý gì.
Lâm Kiệt đứng ở chỗ cũ nói với Chu Trúc Thanh: "Cánh tay của cô cần xử lý một chút, không thì sẽ để lại sẹo, có cần..."
"Không cần".
Chữ “giúp” vẫn chưa nói xong, lời nói Lâm Kiệt bị cắt ngang.
Nghe giọng điệu có hơi lạnh lùng của Chu Trúc Thanh, Lâm Kiệt biết, tạm thời không kéo gần quan hệ được, vốn cho rằng còn muốn kéo gần mối quan hệ, nhìn cô mang dáng vẻ người lạ chớ đến gần, sợ là tạm thời không thực hiện được.
Không sao, không vội, tiểu gia có nhiều thời gian để đối phó với cô.
Lâm Kiệt nghĩ lại lí do, có thể ai cũng sẽ thế này, ai biết có phải người đối diện là bạn bè hay không, giả vờ làm người tốt đến gần mình, sau này quay đầu rồi đánh mình một phát.
Lâm Kiệt lại nói: " Được rồi, nếu cô không cần ta giúp, vậy cô tự mình xử lí, ba người bọn chúng, cô giải quyết như thế nào ".
Hoặc là Chu Trúc Thanh đã nhìn ra mình và ba người kia không phải một bọn, liền đi qua đó.
Cô giơ tay lên, nhanh nhẹn cho mỗi người bọn chúng một cái U Minh Bách Trảo, hồn tôn dáng người cao lại không phản kháng, nhìn đến đây, ngược lại bản thân có hơi khó hiểu, vừa nãy không phải khá ngang ngạnh sao!
Trong nháy mắt ba người ngã ngất đi, cũng không biết ngất thật hay là ngất giả, tiếp theo Chu Trúc Thanh liền đi về hướng thị trấn Lí Đồ.
Lâm Kiệt nhìn ba người hôn mê trên mặt đất, lại nhìn xung quanh, nhẹ nhàng nói: "Vùng hoang dã này cũng không biết có sói tới dọn dẹp hay không, nằm ở đây có phải khó coi hay không". Nói xong, hắn liền rời đi.
Lúc đi vừa hay nhìn thấy mí mắt một người giật giật.
Lâm Kiệt tăng tốc độ, đi về hướng của Chu Trúc Thanh, không lâu sau liền đến sau lưng cô.
Lâm Kiệt đi theo sau Chu Trúc Thanh rất lâu, nhận ra cô luôn đi về trước, không thèm để ý đến mình, Lâm Kiệt rất buồn rầu, làm sao không để ý đến mình chứ, cô không nghi ngờ mình cùng một bọn với họ sao, cho dù cô nói đôi ba câu hoặc động tay cũng được, tiểu gia chấp nhận.
Lâm Kiệt nghĩ nghĩ về cô, cứ như vậy chắc chắn không được, phải tìm biện pháp mở lời nói chuyện mới được.
Vốn theo sau cô vài bước chân, tay phải Lâm Kiệt sờ cằm, nghĩ ngợi, liền nhanh chóng đi đến bên cạnh cô.
Vừa định nói chuyện: "Cô" còn chưa nói xong liền bị cô cắt ngang, Lâm Kiệt hơi tức giận trong lòng.
Hắn nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của Chu Trúc Thanh: "Ngươi theo ta lâu như vậy, làm sao, ngươi cũng muốn ăn cướp".
Lâm Kiệt nói với vẻ bất lực: "Ta với chúng làm sao có thể là một bọn, nếu một bọn cô nghĩ ta có thể dứt khoát bỏ đi, cô nói đúng hay không".
Lâm Kiệt giải thích một lúc, chỉ thấy hình như cô ừ một tiếng, liền không nói nữa.
Lâm Kiệt thấy cô có thái độ người lạ chớ tới gần, trong lòng rất bất lực nói: "Ngược lại là về cô, bà mẹ nó, không dễ dàng gì chen được một câu, giọng điệu này của cô lại không có ý tứ gì, nếu không phải thấy cô xinh đẹp, ồ, không đúng, dáng dấp hơi đẹp mắt, tiểu gia vừa vặn yêu mến cô, không thì cô cho rằng tiểu gia đưa cái mặt này ra để hùa theo cô sao.
Một chuyện Lâm Kiệt biết rõ nhất ở kiếp trước chính là chắc chắn không thể làm thiểm cẩu, lấy lòng người khác đến cuối cùng mất trắng không được gì.
*thiểm cẩu: Chỉ loại người không từ thủ đoạn để tiếp cận và lấy lòng người khác.
"Cô tên là Chu Trúc Thanh sao". Lâm Kiệt vùa nói xong, liền nhìn thấy cô dừng lại, nhưng cô bày ra dáng vẻ này là có ý gì.
"Làm sao ngươi biết". Chu Trúc Thanh lạnh lùng nói.
Lâm Kiệt thấy dáng vẻ sắp đánh nhau của cô, vội vàng nói: "Ta nói ta đoán cô tin không".
"Ngươi nghĩ sao". Giọng điệu của Chu Trúc Thanh vẫn lạnh lùng như thế, nhưng so với lúc nãy tốt hơn một chút.