Chương 8: Cuộc họp kín

Long lúc này đang sướng ngây ngất vì đêm nay hắn thó được mấy tờ ngân phiếu của mấy đứa hoàng tộc, đám này toàn cự phú, thuế 1 vùng phải trích % cho nhà tụi nó đã thế nhà tụi nó còn buôn bán lớn chả ai dám động nên thằng nào cũng giàu nứt vách. Tổng cộng hắn hôm nay có được 120 vạn kim tệ, lần này Long không trộm cả túi mà mỗi túi Long lấy 1-2 tờ, có tờ 1,2,5 ngàn, có tờ 1,2 vạn, giàu nhất thằng đại hoàng tử hắn hôm nay được nhiều đàn em cung phụng và một số thương gia lấy lòng để hắn che chở cũng biếu hắn có vẻ khá nhiều, Long tiện tay rút 3 tờ không cần để ý, đến khi về nhà hắn xem lại thì kêu than trong lòng: móa nó thằng này giầu vãi 3 tờ tiện tay mà mỗi tờ 20 vạn tộng cộng 60 vạn, mình nó bằng 1 nửa thu nhập của mình hôm nay. Thấy vậy Long thầm nghĩ thế này cứ mấy ngày nhậu 1 lần chắc mình là thằng giàu nhất thế giới mất. tổng cộng cậu đã có 2 triệu kim tệ và 1 ít trang sức đắt tiền với giá trị tương đương.Long không biết rằng số tiền mà cậu kiếm được chẳng là gì so với các dòng họ lớn, quý tộc lớn, các vương gia, thì nó chả có nghĩa lý gì. Ở trường học này thằng nghèo nhất nhà nó 1 năm cũng thu về 15-20 triệu kim tệ, thằng giàu hơn thì vài chục đến hơn trăm triệu, thằng cự phú, dòng họ quý tộc lớn, dòng họ buôn bán lớn, vương gia thì 1 năm từ 200 – 800 triệu kim tệ là hoàn toàn bình thường, dòng họ nhà mẹ đứng sau đại hoàng tử 1 năm cũng thu nhập hơn 700 triệu kim tệ, đấy là khoản thu nhập kê khai nộp thuế, thực chất còn nhiều hơn vì đây là đầu tàu buôn lậu.

Lúc này trong lúc Long đang phê về món tài chính kếch sù thì trong Hoàng cung tại điện Thái Hòa (là phòng làm việc của hoàng đế) có cuộc họp bí mật của hoàng đế Kim Trọng Hoàng mới lên ngôi được được 5 năm với toàn bộ nội các đại thần đứng đầu triều đình và các quan lại tâm phúc đang bàn bạc về cuộc tấn công chớp nhoáng vừa rồi của Đường Thiên. Khi các đại thần đông đủ và im lặng thì Trọng Hoàng bèn nói :

- Các khanh hãy nói ý kiến của mình về cuộc tấn công chớp nhoáng của quân Đường Thiên không? Có gì cứ nói trẫm không trách tội. Hôm nay mọi người được phát biểu tự do. Mà người nên nói đầu tiên là Hoàng Văn Sang thượng ty( đứng đầu bên ban tình báo triều đình chuyên nắm địch tình trong các cuộc chiến tranh hoặc thu thập bằng chứng chống tình báo nước ngoài xâm nhập hay nội bộ quân đội, nó chỉ có chức năng thu thập chứng cứ báo cáo, bắt bớ, hỏi cung,) nhưng nó tìm hiểubộ quân cơ chuyên thu thập tình báo quân đội.

Tất cả mọi người bèn tập trung vào 1 người đàn ông 50 tuổi đứng cuối hàng với ánh mắt lim dim như săp ngủ , khuôn mặt khá hiền lành nhưng lại là kẻ tâm can cực kì thâm sâu, lạnh lùng quyết đoán. Hoàng Văn sang bước ra khỏi hàng tâu:

- Khởi bẩm hoàng thượng theo tin tình báo mà thần mới nhận thì sở dĩ quân Đường xâm lược nước ta vì 3 nguyên nhân sau :

Thứ nhất là quân Đường lần này sang xâm lấn là để xem binh lực và tốc độ phản ứng của quân ta

Thứ 2 là triều đình nhà Đường muấn nhân cơ hội này xem phản ứng của triều đình ta với việc này như thế nào

Cuối cùng là đến từ nguyên nhân nội bộ nước Đường. Các vị nước ta và nước Đường đã 30 năm chưa có chiến tranh, đây là phúc của dân chúng, nhưng các vị có thấy lạ không khi quân Đường lần này quá yếu, chính xác là yếu nhất từ trước đến nay. Trước đây mỗi lần giao tranh quân ta với quân Đường đều sứt đầu mẻ chán mặc dù chúng chết nhiều hơn quân ra rất nhiều nhưng ta cũng bị thiệt hại nặng bét nhát cũng chết 1/4-1/3 quân số, lần nặng nhất là hơn nửa quân số ứng chiến , còn lần này thì thì theo thống kê chính xác từ chiến trường do người bộ quân cơ báo về là quân ta chết tổng cộng 8543 người chết trận tại chỗ, 4620 người chết do thương quá nặng, 1,1 vạn người bị thương nặng nhẹ khác nhau chỉ có 2000 quân bị thương không thể chiến đấu đấy là bộ binh. Kị binh thì may mắn đợt tuần tra này vì muốn nhanh chóng tướng quân Huỳnh Mai Tiến mang 2 vạn kỵ binh cộng thêm trong ải có 5000 kỵ binh là 2 vạn 5000 nhưng đấu với 7 vạn mà vẫn thắng, chúng ta chỉ tổn thất 6000 kỵ binh, chúng còn 5000 kỵ binh khi chạy về nước , mặc dù có 1 vạn kỵ binh chết do tập kích, cho 1 vạn bị thương mất sức chiến đấu hoặc chiến đấu yếu đi, chúng ta có 5 vạn kỵ binh của đất nước có kỵ binh mạnh nhất thế giới tấn công, . Đã thế lần này 25 vạn quân mà mà có tới 7 vạn kỵ binh, có tới 10 đội không quân với 200 con rồng, những lần trước số kỵ binh này đủ cho 50 vạn quân dùng còn thừa mứa ra ý. Cách đây 50 năm 2 nước đánh nhau , quân Đường huy động 80 vạn quân mà chỉ có dùng 400 con rồng, lần này quân số bằng chưa tới 1/3 mà dùng bằng nửa so với lần trước đã thế bọn chúng lại bị hạ một nửa trong khi bên ta chỉ có 60 con rồng , chết có 20. Chưa kể chúng còn sử dụng đến 100 ma pháp sư , ma pháp sư là người có thể chất đặc thù mới sử dụng được ma pháp, cả đại lục chúng ta chỉ có 10000 ma pháp sư đã tính cả ma pháp sư trong các trường ma pháp chia cho tất cả các nước, số lượng này bằng cả số ma pháp sư 1 quốc gia nhỏ rồi, mà nước bọn chúng cũng chỉ có 2000 ma pháp sư , chỉ có 1300 người làm việc cho triều đình phân cho các đội quân, cấm quân sử dụng, 700 còn lại làm tự do, khi nào có tổng động viên này toàn quốc mới huy động, cuộc chiến này chúng dùng tới 1 lượng lớn ma pháp sư bằng cả lần bọn chúng huy động 80 vạn đánh nước ta , từ khi nào mà ma pháp sư rẻ rúng như vậy .

Mọi người bèn ồ lên kinh ngạc, mấy vị đại thần cũng bắt đầu nghĩ ngợi : đúng a, trước đây quân Đường tuy bộ binh không mạnh bằng ta , mỗi lần mang quân rất đông nhưng bộ binh chúng cũng không phải đói ăn đều là chiến binh mạnh mẽ, chúng chỉ kém hơn nước ta với Long kinh thôi nhưng cũng không kém bao nhiêu chứ nước khác thằng nào dám động.Kỵ binh của chúng mạnh nhất thế giới, đánh với kỵ binh của ta thì kỵ binh ta lúc thì diệt toàn quân, lúc thì thiệt hại quá nửa lần nhẹ nhất là trận chiến cuối cùng may là lúc đấy ta chiếm được bên Đông Hoàng Lan được nguồn cung ngựa tốt, đồng thời chiêu mộ và được sự huấn luyện nhiều bộ tộc trên thảo nguyên nên mới mất hơn ¼ quân số. Vậy mà lần này ta chỉ bằng 1 nửa mà đánh quân chúng gàn như toàn diệt. không quân cũng vậy, mặc dù không quân chúng không mạnh bằng ta nhưng không có yếu , lần này đông gấp mấy lần mà tổn thất bên ta chỉ bằng 1/5 bên địch. Sao chúng có thể yếu thế nhỉ, mà bọn này làm gì mà huy động cả đống ma pháp sư thế nhỉ.

Nghe thấy có sự hỗn loạn Kim Trọng Hoàng bèn nói:

- Các khanh yên nào để cho bên quân cơ nói tiếp.

Hoàng Văn Sang tiếp tục nói:

- Thưa các vị theo như tin từ cuộc hỏi cung của những tù binh chúng ta bắt được thì tất cả những binh sĩ tham gia cuộc chiến lần này đều đến từ đồng bằng và vùng duyên hải phía đông. Vùng này như các vị đã biết thì nó giáp biển mà dân chúng làm nông và thương nghiệp rất nhiều, quân đội không được chú trọng đầu tư vì suốt mấy trăm năm nó có chiến tranh đâu, quân số 1/5 là lính có trên giấy tờ, còn lại thì thiếu huấn luyện, đã thế còn bị ăn bớt nửa lương của binh lính. Binh lính này đa phần là các nạn dân từ vùng khác tới do mất mùa, đói kém, thiên tai, triều đình sợ họ phản loạn nên lập ra các đội hương quân để quản lý cũng như tăng cường quân đội trong trường hợp cần thiết, nhưng vì cấp trên khá hủ bại nên cấp dưới chả kém, cứ mỗi lần thay chỉ huy là chỉ huy trước đem nửa quân lương nhét vào túi riêng rồi tới vị trí mới , thỉnh thoảng mới tập luyện để diễn tập, để lấy lòng quan lại triều đình kiểm tra. Chỉ những đội thân binh của các chỉ huy, tướng lãnh vùng này mới nhận đủ quân lương và được huấn luyện tốt, mỗi lần quan triều đình hoặc hoàng đế, hoàng tử đến kiểm tra chiến lực, thỉnh thoảng lắm mới có lệnh đi xuất chinh thì toàn là thân binh diễn, nếu không đủ thì thuê thân binh chỉ huy các đội khác bù vào, diễn tập tốt tác chiến tốt, mặt mũi hoàng đế rạng rỡ thế là được thăng chức tước.

- Nhưng không hiểu sao lần này mặc dù trong quân địch cũng có đội mạnh có thế là đội thân binh các tướng lĩnh còn lại đa phần là lính yếu , đánh 1 tí đã chạy té khói, chưa kể là đánh vùng núi mà không dẫn quân tiếp giáp với vùng Tây Bắc nước ta hay các vùng biên giới phía bắc có quân lực mạnh (vì thường xuyên choảng nhau với các bộ tộc du mục vùng thảo nguyên phía bắc) hoặc ít nhất là đội quân phía tây giáp với vùng núi chưa khai phá và đánh nhau liên tục với các tộc người thú,nạn ma thú triều kết đoàn cả trăm ngàn, lẫn triệu con. Lần này chúng lại sử dụng lũ vịt nước, vịt đồng bằng không biết gì về tác chiến vùng núi tiến đánh vùng địa hình toàn núi chúng ta,đã thế còn là loại tạp chủng yếu kém nhất.

- Lần này chỉ huy bọn chúng vẫn như lần trước tuy là các vị tướng quân khác cầm quân, đứng đầu là Lý Nguyên Xiêu nhưng theo khai thác tù binh cấp cao thì, kẻ nắm quyền trực tiếp vẫn là các giám quân quan văn Thạch Kính Đường. Bộ máy chỉ huy của chúng không thay đổi, vẫn là quan võ cầm quân, quan văn cầm quyền, quyết định cuối cùng vẫn là các quân sư, giám quân.

Kim Trọng Hoàng tiếp lời:

- Các khanh nghĩ thế nào về việc này?

Đầu tiên là Thượng thư bộ binh Cao Tùng Lâm nói:

- Theo thần biết thì hoàng tử thứ tư của hoàng đế Đương Thiên là Thiên Mân Lãm là người đang thúc đẩy cải cách quân đội cải tổ hệ thống tướng lĩnh cũng như chỉ huy quân đội chiến trận, nên theo ý thần là chính hắn ta muốn thanh lý đám tướng lĩnh vô dụng núp dưới trướng các quan lại không ủng hộ ,đẩy nhanh cuộc chiến lần này, hắn tuyển chọn bọn binh lính yếu nhất để sử dụng với mục đích thúc đẩy cải tổ quân đội thành công, nâng cao vị thế quan võ mà không bị chèn ép từ tập đoàn quan văn.Bằng chứng là theo khẩu cung tù nhân thì ngay cả khâu chuẩn bị quá nhanh, hậu cần của đội quân này chỉ đủ cho 5 ngày mà theo thường lệ bét nhất phải đủ 1 tháng, chưa có kế hoạch cụ thể, kế hoạch tấn công quá sơ sài.

Thượng thư bộ lễ Nguyễn Tấn tiếp lời:

- Thưa bệ hạ qua những lần sang sứ Đường Thiên thì các sứ đoàn báo cáo là đang có 1 cuộc đối chọi gay gắt giữa tập đoàn quan văn và quan võ đứng đầu là 2 vị hoàng tử đại hoàng tử Thiên Thái Kinh và tứ hoàng tử Thiên Mân Lãm.Tuy nhiên hiện giờ vị thế bên tứ hoàng tử yếu hơn, do bên họ dùng văn trị võ,nhưng theo quan sát thì nhiều quan viên trẻ tuổi ủng hộ cải cách tứ hoàng tử. Hiện giờ 2 phe đối chọi này càng ngày càng gay gắt.

Thượng thư bộ công Trần Hữu Lễ nói:

- Bẩm bệ hạ sáng nay thần vừa nhận được tin tức là số lượng sắt non, đồng qua chế luyện mà Đương Thiên mua của nước tiếp tục tăng cao hơn so với bình thường ,mặc dù kinh tế của bọn chúng có phát triển, quân đội thì số lượng hương binh tăng nhưng sắt, đồng của bọn chúng đâu có thiếu. Chưa hết, chúng thần còn bắt mấy tàu buôn lậu lớn với các vật dụng như bông, vải gai, phôi sắt, đồng, gỗ,da thú, gạo với số lượng lớn và đây là vụ thứ 8 trong tháng này rồi. Trước đây 1 tháng có tầm 1 – 2 vụ là nhiều, nhưng lần này lại tăng lên quá lớn, chưa kể số vụ buôn lậu biên giới trên bộ cũng tăng gấp rưỡi so với trước, chủ yếu là các thứ kể trên ngoài ra còn có cả dược liệu, lương thực như ngô, khoai, vải dầu, rồng, thậm chí là vũ khí. Nên thần thiết nghĩ bên Đường Thiên có thể đang làm gì đó.

Thượng thư bộ lại Phan Văn Hoàng là lão già tinh minh trong chốn quan trường,cuộc đấu giành ngôi báu của các hoàng tử ông ta có thừa kinh nghiệm đối phó, nên ông ta luôn ở thế trung lập không theo phe nào chỉ nghe lệnh của hoàng đế , hoàng đế cũng rất tin dùng ông ta, các hoàng tử ai cũng muốn lôi kéo ông ta và không có phe nào liệt ông ta vào danh sách triệt hạ. Khi nghe các đại thần báo cáo, ông ta ngửi thấy có mùi mờ ám nên bèn đứng ra nói:

- Thưa bệ hạ thưa các quan, tôi cũng giống như thượng thư bộ công cũng cảm thấy có gì mờ ám ở đây, cuộc tiến công này không rõ ràng, mục tiêu quá mơ hồ mà vật tư bị buôn lậu như thượng thư bộ lễ nói là rất lớn, mà đấy chỉ là số bị phát hiện, nếu cộng cả thêm số không bị phát hiện thì lớn tới nhường nào. Thần thấy cuộc chiến chớp nhoáng này quá lạ lùng không phải vì mục đích công thành chiếm đất, chiếm nhân khẩu tài nguyên mà theo thần mục đích của nó hướng tới là chính trị, mà chính trị của nó tới từ chính nội bộ Đường Thiên.Trận chiến này đã nâng cao vị thế nước ta, làm cho các nước lân bang kinh sợ, làm các thế lực chống đối kiêng dè, nhưng nó khiến cho đối thủ của ta thu liễm ẩn mình, mà như thế còn đáng sợ hơn bọn chúng hung hăng. Thưa bệ hạ, thưa các quan, theo ý kiến của thần có 2 đối sách ứng phó, lợi hay hại đều có tùy Hoàng thượng và các quan lựa chọn.

Kim Trọng Hoàng mỉm cười vui vẻ gật gù với vị lão thần tận tâm này và nói:

- Khanh có gì cứ nói thẳng để trẫm và các quan cùng bàn bạc.

Phan Văn Hoàng bèn nói:

- 1 là chúng ta khuếch chương chiến thắng làm tăng vị thế nước ta đồng thời đưa sứ thần sang bên kia chỉ trích và yêu cầu bồi thường, tiền chuộc binh sĩ. Điều này sẽ nâng cao vị thế nước ta, cảnh cáo các thế lực , các nước khác nhưng nó sẽ khiến Đường Thiên cải tổ quân đội không gặp trở ngại,khiến thành con quái vật ẩn mình tùy thời có thể cắn chúng ta mà đã cắn là đau

- 2 là giảm nhẹ chiến thắng coi nó chỉ là cuộc xung đột hiểu lầm giữa 2 nước, trả lại toàn bộ tù binh và dân phu, kể cả lính bị thương lẫn tàn tật cộng thêm ngựa , hạ thấp nhất thiệt hại của cả ta và bọn chúng, chết hay bị thương vẫn báo cáo như các cuộc chiến bình thường như trước đây.Biện pháp này tuy không tăng vị thế nước ta, nhưng cảnh cáo được các thế lực bên ngoài là nước ta vẫn mạnh không hề có sự suy chuyển suy yếu nào, ngoài ra là chậm , làm quá trình cải tổ của Đương Thiên không thành công dù thành công cũng không được như mong đợi, điều này càng làm quyền lực của quan văn vẫn kiểm soát quan võ dù sau trận này thế lực quan võ có thể tăng. Làm quan văn có vị thế lớn như vậy mới khiến quân đội Đường Thiên càng ngày càng yếu hoặc có mạnh lên thì chúng ta thừa sức chơi chúng.

Sau khi nghe xong vị thượng thư bộ lại này nói, hoàng đế và các bá quan trầm tư 1 lúc lâu, không nhịn được nữa Kim Trọng Hoàng đứng phắt dậy nói:

- Các khanh nghe đây, sau khi cân nhắc kĩ trẫm quyết dịnh sử dụng phương án thứ 2.

- Thượng thư Bộ binh

- Có thần

- Khanh ngay lập tức lấy chiếu chỉ của ta giao cho Huỳnh Mai Tiến bảo hắn cử sứ giả lấy tốc độ nhanh nhất đuổi theo tàn quân của Lý Nguyên Xiêu nói với hắn là bên ta sẽ trả lại toàn bộ tù binh, dân phu và vật tư thu giữ, đồng thời nói với Lý Nguyên Xương và Thạch Kính Đường là báo cáo, công bố thiệt hại mà bên ta và hắn sau khi thống nhất, tiếp đó nói với bọn hắn là đẩy hết trách nhiệm về tứ hoàng tử . Sau đó lấy tiền thưởng hậu hĩnh thưởng cho các binh lính tham gia trận chiến.

- Thượng thư bộ lễ

- Có thần

- Khanh cử ngay 1 đoàn sứ gỉa sang yêuu cầu họ giải thích rõ hành động quân sự vừa rồi, yêu cầu họ bồi thường thiệt hại và chúng ta sẽ coi đó là sự hiểu lầm nhưng nhớ chỉ cần số tiền tượng trưng không cần lớn miễn sao phù hợp với số liệu thương vong và vật tư bị phá hủy mà bộ binh cấp cho các khanh, không khiến tên hoàng đế chêt tiệt kia nghi ngờ. Đồng thời tiếp xúc với các quan lại cầm đầu quan văn và cả đại hoàng tử, ủng hộ đại hoàng tử nối ngôi nhưng không công khai, tặng nhiều vàng bạc châu báu cho hắn nói đây là trợ giúp hoàng tử nếu có thể thì cả về mặt chính trị,tóm lại cố gắng làm sao để cho quan văn dẫn đầu cuộc đàm phán với ta, tham mưu cho họ nên chia cho bên quan võ 1 số quyền lợi, quyền lực nhất định có tính thực chất, để giảm bớt sức ép từ phía quân đội và từ phía tứ hoàng tử, đổ hết trách nhiệm về tứ hoàng tử làm hắn ta phải mất tý máu, đồng thời chúng ta chịu tí thiệt hại về mặt bồi thường cũng như danh nghĩa cuộc chiến, chỉ là cuộc xung đột nhỏ hiểu lầm, số lượng thương vong, đền bù thiệt hại công bố sẽ do 2 bên thương thảo đảm bảo không bên nào mất mặt.

- Bộ quân cơ

- Có thần

- Khanh cho phong tỏa ngay tin tức, tất cả tin tức sẽ như chúng ta bàn bạc và chỉ được công bố tin tức sau khi sứ đoàn của ta báo tin về

- Thần tuân lệnh

Sau tất cả cuối cùng vị hoàng đế cũng khoát tay:

- Thôi muộn rồi, các khanh về nghỉ cả đi

Các văn võ bá quan cúi lạy rồi ra về chỉ còn vị hoàng đế ngồi 1 mình trầm tư 1 lúc rồi đi xe dê kéo ( hay còn gọi là Dương xa) đi nghỉ ngơi. Nhưng vị hoàng đế này không biết quyết định cực kì sáng suốt của mình vừa rồi lại cho Long có được 1 thời gian dài phát triển cực kì qúy giá ảnh hưởng tới Long cũng như cả thế giới sau này. Trong khi đó Long đang trần chuồng lăn lộn trong đống ngân phiếu, những đông kim tệ và đống châu báu của mình, vừa lăn vừa kêu : ‘ em bơi giữa biển vàng”.

À quên hôm nay cậu có quyết định mà sau này cậu cho là sáng suốt nhât của mình đó là mua lại gia đình nô lệ đứa bé gái người chó à nhầm Bạch Lang mà cậu nói chuyện khi mới đến thế giới này từ tay bảo vệ khu hắn ở với giá 5000 kim tệ đang bưng nước cho hắn. Ngoài ra cậu cũng mua luôn cả gia đình,bạn bè, thậm chí gia đình bạn bè của cô bé với cả gã người lùn là người đầu tiên cậu gặp cộng luôn gia đình bạn bè của gã 1 thể.