Chương 1: Ngày cuối cùng của Trái Đất

“Xin chào.”

“Tôi là người bạn thân thiết của các bạn, tiến sĩ sinh vật học Aaron.”

“Đây là video thứ 1.670 về thí nghiệm thuốc phục hồi của tôi.”

“Tôi chắc chắn với các bạn rằng, những người may mắn còn sống sót ngoài kia, bất kỳ ai đó xem được, hoặc không ai cả, đây là video thú vị nhất mà các bạn được xem suốt năm năm qua.”

“Nó mang tên, thí nghiệm cuối cùng.”

Giọng nói người đàn ông trầm ấm vang lên giữa phòng thí nghiệm, trước mặt gã là chiếc laptop đang ghi hình.

Đó là một nam trung niên tuổi tầm 35, gương mặt điển trai nam tính, mái tóc húi cua, cùng với đôi mắt mệt nhoài.

Có lẽ do vùi đầu vào công việc quá lâu, quần áo trên người gã rất rũ rượi, lam lũ.

Gã là Aaron Smith, tiến sĩ sinh vật học thuộc viện nghiên cứu sinh vật học Nam Cực SWD.

Nhưng vai trò đó đã là quá khứ của năm năm trước.

Ngày hôm nay, Aaron ở trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất này với tư cách một nhân loại may mắn còn sống sót.

Một kẻ lưu vong đang truy tìm phương thuốc chữa khỏi bệnh dịch nấm đã và đang phá hủy toàn bộ sự sống toàn cầu.

Chỉ trong một đêm đông, đại dịch đã khiến cho hơn 99% nhân loại biến thành một thực thể điên cuồng và ngày càng nguy hiểm, có lẽ họ đã chết về mặt linh hồn, dù cho thân thể họ vẫn đang hoạt động.

Tất nhiên, hoạt động của họ là đi săn những sự sống chưa nhiễm bệnh khác.

Aaron gọi chúng là xác sống, những con quái vật đang đứng đầu chuỗi thời tận thế.

Sau khi nói đôi lời trước máy tính, Aaron lại châm một điếu xì gà, kéo một hơi dài, trong đầu gã đang hồi tưởng lại những chuyện đã qua.

Năm năm trước, vào một ngày đẹp trời ở Nam Cực, Aaron đang cùng các đồng nghiệp khảo sát địa chất, chăm sóc đám hạt giống trong căn cứ. Bất ngờ một trận động đất khủng khiếp nổ ra, gã cứ tưởng băng tan, tạo ra địa chấn.

Nhưng sau khi xem lại máy chủ, Aaron phát hiện chấn động không đến từ Nam Cực, mà nó xuất phát từ một quả boom hạch nhân vừa phát nổ ở phía tây Thái Bình Dương!

Chưa dừng lại ở đó, Aaron vội vàng truy cập dữ liệu thông tin để tìm hiểu sâu hơn.

Gã cùng đồng nghiệp lúc này mới nhận ra tình hình thế giới hiện tại đang cực kỳ hỗn loạn.

Bởi vì trung tâm nghiên cứu sinh vật học Nam Cực SWD là cơ quan đặc biệt trực thuộc Liên Hợp Quốc, có vai trò lưu trữ những hạt giống cuối cùng của toàn thể Địa Cầu, phòng trường hợp bọn chúng tuyệt chủng, hoặc khi đối diện với tận thế, được toàn thể các nước trong hội đồng bảo vệ, cách biệt với mọi biến động chính trị toàn thế giới.

Cho nên Aaron ít khi quan tâm đến tình hình ở phía đất liền, ngược lại phía đất liền cũng không đá động đến căn cứ.

Lúc này, trên màn hình máy tính khổng lồ đang hiện ra một loạt tin tức về thảm họa diệt vong đang diễn ra, được gây nên bởi một một loại dịch bệnh đang phát tán toàn cầu.

Đó là một chủng virus bí ẩn đã bất ngờ tấn công nhân loại, nguồn gốc của loại nấm này được cho rằng đến từ dưới đáy biển Thái Bình Dương.

Virus nấm đó sẽ nhanh chóng xâm nhập vào não bộ con người, về cơ bản thì ngay lúc này họ đã chết.

Sau đó con virus nấm sẽ điều khiển thân thể nhân loại, hướng về những người chưa nhiễm bệnh để tấn công, chúng cắn xé, truyền nhiễm virus sang người khác.

Aaron gọi những xác sống nhiễm bệnh đầu tiên là F0, những người sau đó là F1.

Tuy nhiên, chuyện này sẽ dễ dàng khống chế nếu quân đội các nước nhúng tay bằng thứ vũ lực tuyệt đối.

Thế nhưng điều tuyệt vọng nhất đó là bên trong quân đội cũng xuất hiện những thực thể xác sống F0, bọn chúng tấn công vào nội bộ quân sự mà không hề báo trước.

Nhất thời làm tê liệt hệ thống quân sự của toàn cầu.

Một khi đã không có sự giúp đỡ từ lực lượng quân đội, tầng lớp dân thường ngay lập tức thất thủ, cả thế giới rơi vào tình trạng hỗn loạn chưa từng có.

Số lượng xác sống từng giây phút trôi qua đều tăng theo cấp số nhân.

Chỉ trong một đêm, các cơ quan chức năng còn xót lại đã cho ra kết quả quan sát cuối cùng, nhân loại đã bị xoá sổ 99.3%!

Đồng nghĩa việc có gần 8 tỉ xác sống đang lảng vảng ngoài kia.

Chúng đã làm chủ hành tinh Xanh, mảnh đất nào cũng có chúng xuất hiện.

Bảng tin tức cuối cùng mà Aaron xem được đó là quyết định sử dụng hàng trăm quả boom hạt nhân đánh vào phía tây Thái Bình Dương, nơi được cho rằng là nguồn cội của chủng dịch bệnh xác sống này.

Đó cũng là sự phản kháng cuối cùng mà nhân loại làm được.

Dù vậy, Aaron cùng đồng đội chỉ nghe được một tiếng nổ duy nhất, số lượng boom còn lại có lẽ còn chưa được rời khỏi bệ phóng, e rằng các căn cứ đó thất thủ rồi.

Tận thế đã đến và diễn ra một cách trở tay không kịp.

Với quyết tâm cứu rỗi sự tồn vong của nhân loại, Aaron cùng đồng đội của mình được các đặc chủng tinh nhuệ hộ tống trở về đất liền, tiến về các phòng thí nghiệm bên dưới lòng đất.

Cả đội có hơn mười người, chia ra ở các nơi khác nhau.

Đó là lý do mà Aaron có mặt tại đây.

Nhưng mà...

“Thật vô nghĩa.” Aaron chửi.

Gã há miệng thở ra một đoàn khói trắng.

Năm năm trước, khi có mặt tại phòng thí nghiệm này, Aaron đặt mục tiêu là tìm ra nguyên nhân hình thành virus nấm và vắc xin chữa khỏi chúng.

Ban đầu mang trong lòng nhiệt huyết vô cùng, gã đi theo đội lính đặc chủng ra ngoài để bắt xác sống trở về nghiên cứu, mỗi ngày đều chiến đấu trong sự hỗn loạn cùng cực.

Đáng buồn là mỗi lần ra ngoài thì luôn có thương vong xảy ra.

Nguyên nhân là do số lượng xác sống quá nhiều!

Nhưng mặc nhiên với cái chết, không một ai trong đội chùng bước, tất cả đều nguyện hi sinh cho một tương lai tươi sáng của nhân loại.

Đáp lại hi vọng đó, kết quả nhận được lại là những lần thí nghiệm vắc xin thất bại không có điểm dừng của Aaron.

Chủng virus nấm này là thứ quái đản nhất mà Aaron từng gặp phải. Chúng chi phối cơ thể vật chủ, điều khiển họ hoạt động dù cho các bó cơ đã bị hủy hoại, đồng thời truyền cho họ nguồn năng lượng gần như vô tận để đi săn mồi.

Hơn thế nữa, về mặt lý thuyết thì nếu không bị giết, những cái xác sống này sẽ bất tử.

Phi vật lý, phi sinh học, không cách nào lý giải!

Thế nhưng, việc thí nghiệm thất bại cũng không khiến Aaron nản lòng, gã tiếp tục dày công nghiên cứu ngày đêm. Tuy nhiên, một thời gian sau đó, các vấn đề về lương thực và năng lượng bắt đầu xuất hiện và ngày càng nghiêm trọng.

Nguồn cung lương thực tưởng chừng như vĩnh cửu của nhân loại bị ngắt đoạn, thực phẩm tươi sống biến mất.

Tần suất đội quân rời khỏi căn cứ để tìm kiếm vật tư ngày càng gia tăng.

Cho đến một ngày, ở hai năm trước, không còn một ai trở về sau chuyến đi.

Aaron biết rằng, thí nghiệm tìm thuốc chữa của mình đã đến hồi kết.

Nhân loại phải tuyệt diệt trước xác sống, tận thế đã đến rồi.

Cạch!

Cửa phòng thí nghiệm bị mở ra, một cô gái xinh xắn bước vào, trên tay là một khai cơm nóng hổi.

Cô ta sở hữu một gương mặt lạnh lùng, ngũ quan sắc sảo, cùng với vóc người cao ráo, thân hình chuẩn mực.

Aaron ngoảnh đầu nhìn cô gái, gã nghi hoặc:

"Cô làm gì đó Mei?"

Mei Karishma, người trợ lý đắc lực của Aaron từ lúc gã còn làm trước khi tận thế.

Một người có năng lực làm việc cao, tinh thần trách nhiệm cao. Tuy tính cách Mei có chút lạnh lùng nhưng cô gái này rất thiện chiến, bản lĩnh hơn không ít gã đàn ông.

Nguyên nhân cũng do Mei Karishma xuất thân từ quân đội, mang hàm đại tá của Liên Hợp Quốc, từng nắm trong tay binh lực tuyệt đối, là một đóa hồng gai chính hiệu.

"Trước khi chết cũng nên ăn một bữa thịnh soạn, em không muốn mình thành con quỷ đói."

Mei đơn giản đáp lời.

Cô đem dĩa cơm đến bên cạnh bàn Aaron ngồi xuống, rồi chậm rãi ăn từng miếng, hướng ánh mắt xinh đẹp nhìn gã.

Đó là tảng thịt nai cuối cùng trong căn cứ này.

"Thôi nào, chưa chắc tôi sẽ chết." Aaron trêu ghẹo.

"Đó liều vắc xin tăng trưởng cơ bắp tê giác mà anh lần đầu thử nghiệm."

Mei nói: "Hơn nghìn lần thử không thành công, lần đầu tiên anh chế tạo chắc chắn sẽ thất bại."

"Thế nếu tôi chết cô định làm gì tiếp theo?" Aaron rít một hơi xì gà.

"Tự sát." Mei ung dung đáp, cô nói tiếp: "Thế giới này nhiều khả năng chỉ còn lại em với anh, bộ não thiên tài như anh chết rồi, em sống cũng vô dụng."

Aaron bật cười, gã không nói lời vô nghĩa, chỉ dặn dò một câu:

"Chúng ta đã cố gắng hết sức. Bên trong ngăn tủ bảo quản thí nghiệm thứ hai có một liều thuốc, nó sẽ khiến cô cảm thấy thoải mái."

"Vâng, tiến sĩ." Mei gật đầu.

"Khi nào tôi chết hẳn thì mới uống, kẻo chúng ta lại thành Romeo và Juliet." Aaron nghiêm túc nói.

Nói rồi, Aaron hướng mắt nhìn màn hình máy tính, gã cầm lấy ống tiêm chứa một loại nước màu xanh lên.

"Thí nghiệm cuối cùng bây giờ bắt đầu. Nếu tôi sùi bọt mép thì đừng xem tiếp nhé, hãy giữ chút thể diện cuối cùng cho tôi."

Aaron dứt khoác ghim ống tiêm vào bắp tay, một hơi tiêm hết thuốc vào người.

Đây là thuốc cải tạo gen tê giác mà Aaron nghiên cứu được, nếu thành công, người tiêm sẽ sở hữu bộ gen khỏe mạnh siêu hạn và thể lực vô đối của tê giác.

Nghe thì êm tai đấy, thế nhưng một giây sau đó Aaron trợn to mắt, há miệng phun một ngụm máu tươi. Sau đó cơ thể gã co giật kịch liệt, tơ máu trong mắt hiện lên rõ rệt, lồng ngực của gã theo đó phập phồng bởi nhịp tim tăng cao đột ngột, ngay sau đó, gã rơi khỏi ghế ngồi, ở dưới sàn lăn lộn, bọt mép trào ra trắng miệng.

Mei ở một bên thấy vậy thì thở dài, ánh mắt bi thương, cô cúi đầu xuống ăn cơm để che đi đôi mắt ngấn lệ.

Gã tiến sĩ này có chút không đứng đắn, thế nhưng Mei phải công nhận rằng Aaron đã làm hết sức mình để cứu nhân loại, từng giờ từng khắc nghiên cứu, ngày đêm không nghỉ, trong một lúc nào đó, gã là trụ cột tinh thần của cả đội.

Thế nhưng hôm nay tất cả đã chấm dứt rồi, Aaron chết, cũng đồng nghĩa đây là ngày cuối cùng của nhân loại trên Trái Đất, phía sau chỉ còn lại tương lai đen tối.

Mei đứng dậy, cô đến gần Aaron đang dần nằm yên bất động trên đất, lấy chiếc khăn tay trong ngực ra rồi lau máu trên miệng gã.

Mei không kiềm được nước mắt, gương mặt lạnh lùng đã mếu máo, nói: "Để em giúp anh giữ lấy hình tượng của mình, tiến sĩ."

"Anh đã làm rất tốt."

Từng giọt nước mặt ngọc ngà rơi lên mặt Aaron.

Gã khẽ nhăn mặt, trong đầu lúc này là một giọng nói bí ẩn vang lên: "Nhân loại Aaron Smith, bạn là người may mắn được chọn để sở hữu hệ thống siêu tân tinh Căn Cứ Cuối Cùng!"

"Lần đầu kích hoạt hệ thống, ban thưởng cho bạn một gói Quà Tân Thủ Siêu Cấp, hãy mở ra trước khi chết hẳn!"