Chương 5: Hình Thánh

Đám người Trương Đồng không dám do dự, thi nhau rút vũ khí ra tấn công Lục Ẩn.

Ánh mắt Lục Ẩn lạnh lẽo, xoay chuyển côn sắt, hai chân bỗng nhiên dùng sức đạp ra, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy không khí đánh rách cả mặt đất đã tả tơi. Thân thể hắn trực tiếp vượt qua khoảng cách hơn mười mét, lưỡi đao của côn sắt chém ngang. Chỉ trong nháy mắt, cả đám người Trương Đồng đều dừng lại nhìn xuống ngực mình. Máu loãng theo ngực nhỏ xuống, chẳng mấy chốc bọn họ đã mất đi tri giác, ngã xuống mặt đất, chết đi.

Giờ khắc này, tim Lục Ẩn cứng rắn như sắt. Đây là một thời đại xấu xa, không có trói buộc nhưng cũng là thời đại tốt nhất, có thể trừ sạch ác nhân.

Lưu Thăng ngơ ngác nhìn Lục Ẩn: "Sao có thể thế được? Ngươi, ngươi là cường giả cấp Địa, chắc chắn là cường giả cấp Địa, cấp Nhân không thể nào mạnh đến mức như vậy được."

Ánh mắt Lục Ẩn đầy lạnh lẽo.

Lưu Thăng run rẩy, trực tiếp quỳ trên mặt đất:" Lục Ẩn, không, Lục thiếu, tha cho ta đi, cầu ngươi tha cho ta đi, ta có thể làm chó cho ngươi, ta có thể giết người giúp ngươi, ta có thể tìm phụ nữ cho ngươi, những gì ngươi muốn ta có thể làm được hết."

Lục Ẩn ngẩng đầu, ngắm nhìn bầu trời.

Ánh mắt Lưu Thăng trở nên âm u, đột nhiên rút ra một cây đao nhỏ đâm về phía Lục Ẩn. Lưỡi đao thuận lợi đâm trúng ngực Lục Ẩn, nhưng Lục Ẩn trước mắt chậm rãi trở nên nhạt đi, vừa rồi chỉ là một luồng tàn ảnh.

Hai con ngươi Lưu Thăng co rụt lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn một màn này, đây là cái gì?

"Cái này gọi là Du Thân Bộ, là một loại chiến kỹ, đến từ Tinh Không." Lục Ẩn nhàn nhạt nói, côn sắt xẹt qua, đầu Lưu Thăng rủ xuống, quỳ trên mặt đất, chết đi.

Lục Ẩn thở dài, thu hồi côn sắt, vẫn ngẩng đầu nhìn Tinh Không như cũ: "Ta chỉ là khách, lại giọng khách át giọng chủ."

Chẳng mấy chốc, Lục Ẩn đã lấy hết những tinh thể năng lượng trên người đám Lưu Thăng đi, đưa chúng tới gần chiếc nhẫn trên tay. Bỗng nhiên, những tinh thể năng lượng kia đột ngột biến mất, giống như chưa từng tồn tại vậy.

Đây là Ngưng Không Giới, là một chiếc nhẫn quý hiếm có thể chứa đựng đồ vật, nó cũng giống như chiến kỹ, cũng đến từ Tinh Không.

Việc đám người Trương Đồng mất tích không ai để ý nhưng Lưu Thăng thì không giống vậy, gã là đội trưởng, bây giờ thế mà cũng mất tích, điều này khiến cho mấy đội trưởng khác để ý.

Nhưng bởi vì Lưu Thăng muốn mưu đoạt phương pháp tiến hóa của Lục Ẩn nên cố ý che giấu tung tích, nên cũng chẳng có ai đến gây sự với Lục Ẩn, đây cũng xem như là Lưu Thăng tự làm tự chịu.

Giữa trưa ngày thứ hai, đội ngũ mấy vạn người nhìn về phía không trung phương xa, mới vừa rồi, bọn họ nhận được tin tức Hình Thánh Chu Sơn sắp đến.

Không bao lâu sau, một điểm đen xuất hiện ở trước mắt mọi người, không trung, có một người đàn ông dáng người cường tráng, cao chừng hơn hai mét, tóc ngắn, trong tay là một cây rìu bổ núi dài hơn ba mét, hắn ta đứng sững sừng giữa không trung, vô cùng bá khí.

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn một màn này, con người quả thực có thể bay? Đây chính là cường giả cấp Thiên? Một trong Thất Thánh của Hoa Hạ.

Sau một tiếng động lớn, Chu Sơn không hề nói thêm mọt câu gì, chỉ đưa tay ép xuống dưới, không khí nhấc tro bụi lên, thổi mạnh khiến đám người không mở nổi mắt.

Tất cả tiến hóa giả đều dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía trước, đây chính là cường giả cấp Thiên, có sức mạnh đủ để hủy núi diệt sông.

Trong lòng đất, dây leo to lớn uốn lượn mà, hung hăng quét về hướng Chu Sơn.

Chu Sơn hừ một tiếng, một tiếng nổ vang lên bên tai mọi người, sau đó hắn ta giơ cao cây rìu lớn lên, không khí phia sau dao động, mơ hồ hóa thành một cái cánh trong suốt. "Bạo Phong Trảm." Sau một tiếng hét lớn, thân thể Chu Sơn cũng rơi xuống theo chiếc rìu, bỗng nhiên bổ về phía dây leo.

Tiếng nổ vang chấn động cả không trung, ở trên mặt đất, vô số khe nứt ra khắp bốn phía, bụi đất tung bay mù mịt, từng luồng khí kình tứ tán, may mà có đội trưởng tiến hóa giả ngăn ở phái trước, nếu không chỉ cần những kình lực này thôi đã đủ để tạo thành thương vong to lớn cho cả đám người sống sót rồi.

Lục Ẩn nhìn chằm chằm phía trước, hôm qua bọn họ suy đoán dây leo này hẳn có thực lực cấp Địa nhưng trên thực tế chỉ có hắn cảm giác được, dây leo này chắc chắn có thực lực cấp Thiên, đây cũng là lý do vì sao Chu Sơn lại ra tay toàn lực như vậy.

Cuồng phong thổi qua, ngay lúc bụi mù tan hết, xuất hiện trước mắt mọi người là dáng người bá khí khiêng cái rìu lớn của Chu Sơn. Mà gốc dây leo kia thì đã hoàn toàn vỡ nát, chỉ để lại trên mặt đất một cái hố to, chứa đầy chất lỏng xanh biếc.

Mấy vạn người dùng ánh mắt kính ngưỡng mà nhìn Chu Sơn, cùng phát ra tiếng reo hò.

Chu Sơn khiêng cái rìu lớn bay lên không, nói to: "Đi, về Kim Lăng, nơi đó an toàn."

"Đa tạ Hình Thánh."

"Hình Thánh vạn tuế."

"Hình Thánh."