Chương 28: Ngọn đuốc sáng lên, bóng tối thôi lui

Ngọn đuốc sáng lên, bóng tối thối lui. Sắt Sắt lúc này mới nhìn rõ mặt của công tử áo trắng.

Chính là trên mặt hắn cũng giồng với nàng, đều mang mặt nạ.

Đó là chiếc mặt nạ chạm khắc từ bạch ngọc, tỏa ra ánh sáng ngọc thạch dìu dịu, đeo trên mặt hắn đúng là không thể nói nên lời rất hài hòa và phù hợp.

Bởi vì không thấy rõ mặt hắn, Sắt Sắt chỉ nhìn thấy sau chiếc mặt nạ là một đôi mắt đen, người đeo mặt nạ kia có một đôi mắt đen nhìn không rõ, nhưng Sắt Sắt biết đó nhất định là một đôi mắt đẹp.

Bởi vì đôi mắt kia đen láy, đen hơn cả bầu trời đêm không trăng, đôi mắt kia lại càng sâu, sâu hơn cả vực sâu vạn trượng.

Tĩnh lặng như băng như ngọc, sâu thẳm như vực sâu lạnh lẽo, thanh khiết như ngọc lưu ly, như những vì sao trong bóng đêm đen như mực. Một đôi mắt như vậy làm cho ngươi ta rất khó có thể tưởng tượng đằng sau chiếc mặt nạ sẽ là một khuôn mặt thoát tục như thế nào.

Càng làm cho Sắt Sắt kinh hãi hơn là mái tóc của hắn dài và đen đến kinh người, tựa như một loại gấm vóc màu đen thượng hạng, ở dưới ánh nến tỏa ra ánh sáng u ám.

Một thân áo trắng của hắn mới vừa rồi trong bóng đêm nhìn có vẻ là toàn màu trắng, nhưng lúc này dưới ánh nến sáng ngời, Sắt Sắt mới nhìn rõ trên nền y phục trắng lại được dùng chỉ thanh nhã thêu lên một bài thơ.

“Nhẹ như ráng chiều, giống như rồng bay... .Giống như mây nhẹ che khuất ánh trăng, như gió dìu dịu thổi bay những bông tuyết....” Chữ viết rồng bay phượng múa, mang theo một vẻ hoang sơ cùng lịch sự tao nhã. Sắt Sắt đều đã gặp qua quần áo thêu hoa, thêu mây, thêu hoa cỏ chun cá nhưng chưa bao giờ gặp qua quần áo thêu chữ, mà lại thêu bài thơ “Lạc thân phú”, bộ trang phục này mặc trên ngươi hắn đúng là phong lưu tuấn nhã không thể nói nên lời.

Thật sự là một người biết thưởng thức vô cùng trong thiên hạ.

“Thế nào, cây cung này được chứ.” Chợt âm thanh réo rắt vang lên, một công tử áo đen chậm rãi bước đến.

Dáng người hắn cao ráo gầy yếu, khuôn mặt trầm tĩnh, hiền hòa tuấn lãng, một đôi mắt phượng khi cười rộ lên dài và nhỏ, làm cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng như gió.

Công tử áo trắng buông cung, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mơn trớn dây cung, cười nhẹ nói: “Bỏ thêm cơ hoàng nên có điểm đặc biệt hơn, tầm bắn cung uy lực đều gia tăng không ít, liền ngay cả người không có võ công như ta đều có thể thuận buồm xuôi gió dùng được.”

Sắt Sắt than thầm một tiếng, thì ra là bỏ thêm cơ hoàng, trách không được tốc độ lại nhanh lên không ít, làm cho nàng thiếu chút nữa tránh không thoát. Những bảo vật trong Tuyền Ki phủ thật đúng là không có vật nào tầm thường.

Bất quá công tử áo trắng nói mình không có võ công, nàng có chút khó tin. Không có võ công mà có thể bắn nàng chính xác như vậy, không phải là do trùng hợp chứ?

Hai người này cùng nhau nói chuyện liên miên, dáng vẻ có chút tư nhiên hòa hợp, công tử ảo trắng kia nhất định không phải là trộm, nhưng không biết hắn có phải là chủ nhân Tuyền Ki phủ Phượng Miên không?

“Thật sao? Thật sự lợi hại vậy sao, ta còn chưa thử qua lần nào.” Công tử áo đen khoanh tay khẽ cười nói.

“Vậy để ngươi thử một lần!” Công tử áo trắng vừa dứt lời lại giương cây cung trong tay lên, bắn ra.

Trong lòng Sắt Sắt lại khẩn trương, mũi tên vừa rồi nhất định không phải là ngoài ý muốn, chỗ ẩn nấp của nàng dĩ nhiên đã bại lộ, lúc này nếu không nhanh trốn chỉ sợ rằng sẽ trở thành tấm bia. Nghĩ là làm, nàng phóng mình định nhảy từ trên xà nhà xuống thì bị vài luồng lực ập tới.

Thì ra công tử áo trắng quả nhiên là hướng về phía nàng bắn tới, hơn nữa lần này không phải là một mũi tên mà là bốn mũi tên đồng thời hướng về phía nàng, bắn vào hai tay cùng hai chân nhưng thật ra không bắn vào những chỗ trọng yếu trên người nàng.

Sắt Sắt không dám đón đỡ, vừa không thể né sang trái, vừa không thể né sang phải, phía trên là nóc cũng không thể nhảy lên, chỉ có thể nhảy xuống dưới. Nhưng tên kia tốc độ cực kì mau lẹ, nháy mắt liền đến trước mặt, bắn vào quần áo hai bên vai Sắt Sắt. Nàng một tay bám lấy xà nhà, liền treo mình trên xà nhà như vậy. Sắt Sắt cũng không dám cứng rắn rút tên, nếu rút ra làm hỏng quần áo, quần áo rách tan như vậy thì cảnh xuân trên người nàng liền lộ ra ngoài, mặc kệ thế nào nàng cũng là một nữ tử. Sắt Sắt chỉ có thể treo mình ở đó, phía bước hai vị công tử đều hứng trí nhìn nàng chăm chăm, xem như đang thưởng thức con mồi rơi vào bẫy sẽ giãy giụa thế nào.

“A, trên xà nhà sao lại có ngươi vậy?” Công tử áo trắng khoanh tay cười nói, trong âm thanh không khỏi hề có chút mỉa mai nào.

Sắt Sắt chưa bao giờ bị mất mặt như ngày hôm nay, cũng chưa bao giờ tức giận như ngày hôm nay, có thiên tài mới tin hắn không biết trên xà nhà có người.

Nàng cúi đầu lạnh lủng quét mắt liếc nhìn hai người, chỉ cần một cử động rất nhỏ, quần áo trên hai vai liền phát ra âm thanh rẹt rất nhỏ.

Sắt Sắt tức giận, họ cố tình dưới ánh đèn sáng sủa đem dáng vẻ quẫn bách của nàng ra soi không sót chút gì.

“A! Tại sao cũng đội mặt nạ, không biết khuôn mặt thế nào, chúng ta nhìn thử xem sao.” Công tử áo đen dạo một vòng quanh Sắt Sắt, cảm thây có chút hứng thú nói.

Công tử áo đen nhón chân tháo mặt nạ của Sắt Sắt ra, cũng không biết là do vô tình hay cố ý chân dơ không đủ cao, đầu ngón tay cọ quanh trước ngực Sắt Sắt, chạm vào khuôn ngực mềm mại của Sắt Sắt.

Sắt Sắt tuy là cải trang thành nam tử nhưng dù sao nàng vẫn là nữ tử, bị công tử áo đen chạm vào với một lực không phải nhỏ liền không kịp suy nghĩ, một chân lập tức giơ chân lên, mũi chân theo tiếng gió sắc bén bay đến trước ngực công tử áo đen.

Công tử áo đen không biết nên cũng bị dọa đến choáng váng, bởi vì chiếm được tiện nghi nên cao hứng ngây người, đứng ở đó nhìn đầu ngón tay cười gượng, khuôn mặt tự nhiên hơi đỏ ửng lèn, hồn nhiên không hề biết nguy hiểm đang ập tới.

Mắt thấy Sắt Sắt đá được hắn, bóng trăng trước mắt nhoáng một cái, cổ tay của nàng bị một bàn tay thon dài nắm lấy.

Bên môi công tử áo trắng lộ ra một nụ cười vô ý, đôi mắt đen láy thản nhiên nhìn nàng: “Các hạ đá người cũng rất hay.”

Ngay cả khi hắn bình tĩnh, ánh mắt vẫn mang một khí thế bức ngươi.

Trong lòng Sắt Sắt trở nên lạnh lùng, sự tức giận lan rộng ra.

“Buông ra!” Nàng nói lại như băng .

“Nếu ta không buông thì sao?” Động tác của hắn tao nhã nhẹ nhàng nâng cổ tay của nàng lên, thản nhiên cười gượng, một thân áo trắng phiêu lãng theo gió .

Tuy lời nói của hắn mang giọng điệu khinh thường nhưng khí chất lại rất cao quý tao nhã, làm cho người ta không hề cảm thấy càn rỡ chút nào. Tuy là như thế nhưng cũng đã chọc giận Sắt Sắt.

Nàng hừ lạnh một tiếng, vừa lật cổ tay, hai ngón tay bỗng nhiên khép lại, hướng tới huyệt trên đỉnh đầu công tử áo trắng định điểm một cái. Cử động này của nàng nếu thật sự điểm xuống thì không còn nghi ngờ, công tử áo trắng này chỉ có thể chờ chết.

Nhưng công tử áo trắng mắt nhìn thấy nguy hiểm buông xuống lại kinh ngạc hô lên một tiếng, ánh mắt có vẻ như thật sự sợ hãi, không hề trốn tránh cũng không cùng nàng tiếp chiêu, giống như đang chờ chết.

Trong lòng Sắt Sắt kinh hãi, nhớ tới lời hắn vừa nói, hắn nói hắn không biết võ công cũng thể có thuận buồm xuôi gió dùng được cây cung đã bỏ thêm cơ hoàng vào. Hay là hắn thật sự không biết võ công, chỉ có tài bắn cung rất chính xác?

Công tử áo trắng này không phải không có võ công mà là võ công vô cùng bí hiểm! Nếu không hắn sẽ không can đâm như vậy, cứng rắn chịu một chiêu điểm huyệt của nàng.

Đầu ngón tay của Sắt Sắt hiển nhiên đã chạm vào mấy sợi tóc trên đỉnh đầu của hắn, dáng vẻ của hắn vẫn thờ ơ như trước.

Sắt Sắt cảm thấy vô vị, ngón tay giữa vô hình rút lại lực, chỉ xẹt qua đầu của hắn một cái.

Công tử áo trắng dường như cảm thấy nguy hiểm đã qua, hai tròng mắt mờ ra, khóe môi hơi cong lên, nhoẻn miệng cười, con ngươi đen long lanh như sóng nước.

Trong lòng Sắt Sắt cảm thấy khó hiểu, chỉ trong chớp mắt, bàn tay công tử áo trắng bỗng nhiên dùng sức lôi cổ tay Sắt Sắt về phía sau, chỉ nghe rẹt một tiếng, quần áo trên vai Sắt Sắt hoàn toàn vụn nát, lộ ra bờ vai thon thả trắng muốt của nàng.

Da dẻ trắng muốt mịn màng giống như tuyết mùa xuân, thon thả và nõn nà, như một tia chớp ánh vào mắt của mọi người, làm cho ngay cả ánh nến cũng trở nên u ám trong chớp mắt. “Ai nha, không ngờ tiểu tặc hôm nay là một thư nhi!” Công tử áo đen kinh ngạc kêu lẻn. Cảnh xuân bị lộ ra ngoài, Sắt Sắt hoàn toàn phẫn nộ, ánh mắt lạnh buốt đảo khắp nơi.

Nghe được lời nói của công tử áo đen, nàng lại càng thêm xấu hổ. Cái gì mà thư nhi, nữ nhi có gì không được, chẳng lẽ nàng không phải người hay sao mà dùng từ trống mái để chỉ nàng! (thư: con chim mái)