Chương 2: Đào Nguyên Mộng - Chương 2

Sở quốc, Thiên Phong thành.

Trên phố xá sầm uất một con tuấn mã đang chạy như bay, mặc dù đi nhanh như gió, nhưng nhờ công phu cao siêu của người cầm cương nên suốt quãng đường không hề đụng vào một ai, thẳng đường đến trước phủ Thượng Khanh Đại Phu, mới vừa ngừng lại, người trên ngựa cơ hồ đã muốn ngã nhào, hai tên gia đinh canh giữ trước cửa phủ vội vã chạy lại, đỡ người đưa vào trong phủ.

Lúc này, đã là sau giờ ngọ. Thượng Khanh Đại Phu Lăng Nhàn Vân trên danh nghĩa đang ở thư phòng nghỉ ngơi, nhưng thực tế trên bàn bày la liệt công văn, vị Thượng Khanh Đại Phu trẻ tuổi của Sở quốc đang vùi đầu phê duyệt công văn, chuyên tâm chăm chú không để ý đến chuyện gì khác.

Tiếng bước chân hối hả từ xa truyền tới, kinh động Lăng Nhàn Vân, khiến y nhanh tay đem công văn đang xem dở thu lại gọn ghẽ, vội vã bước tới nhuyễn tháp phía sau, vừa nằm xuống, tiếng đập cửa liền vang lên.

“Đại nhân...... Đại nhân...... Ngài còn ngủ sao?”

“Là Ôn tổng quản phải không, vào đi.” Lăng Nhàn Vân giả bộ như mình vừa mới tỉnh ngủ, thanh âm có phần mơ hồ.

Cửa được nhẹ nhàng đẩy ra, tiến vào là một lão nhân ngoài ngũ tuần, tóc đã bạc trắng, nhưng khuôn mặt lại sáng sủa, phong độ, so với người tuổi trẻ mà yếu nhược như Lăng Nhàn Vân còn nhanh nhẹn hoạt bát hơn mấy phần.

“Đại nhân......” Ánh mắt Ôn tổng quản âm thầm đảo qua bàn, trong tay đưa ra một phần công văn, “Công văn khẩn từ Cẩm Châu cách đây tám trăm dặm vừa được đưa tới.”

Lăng Nhàn Vân thần sắc ngưng trọng đón lấy xấp công văn, mở dấu niêm phong, đọc một cách chăm chú.

“Rầm!” Một chưởng đánh xuống bàn.

“...... Mấy ngày liền mưa lớn không ngừng...... Đê điều sụt lở......cả ngàn mẫu ruộng đều hỏng cả...... Chết tiệt quan viên Cẩm Châu giờ phút này đang làm gì, lúc lập xuân không phải đã trình tấu rằng đê điều đều đã được gia cố...... Ôn tổng quản, mau gọi Lữ Hoà Lương tới đây.”

“Đại nhân, thỉnh hãy bình tĩnh.” Ôn tổng quản chậm rãi lên tiếng.

Lăng Nhàn Vân ban đầu ngẩn ra, hít sâu một hơi rồi lại chậm rãi thở ra, nói: “Ta không sao, ngực không có đau, Ôn tổng quản, phiền người đi mời Lữ đại nhân đến đây......, cả trương hưng Trương đại nhân cũng mời đến luôn đi.”

“Vâng”. Ôn tổng quản xoay người, đi được vài bước lại quay đầu lại, “Đại nhân, phiền ngài lần sau có giả bộ ngủ thì trước tiên nên lau sạch vết mực trên bàn đi đã, thế mới đáng tin.”

“Ôn tổng quản nói phải lắm, ta nhớ rồi.” Lăng Nhàn Vân thần sắc trấn định, hướng Ôn tổng quản gật gật đầu, “Ngươi đi đi.”

“Lão nô hiểu đại nhân vì nước vì dân mà cúc cung tận tụy, cũng thỉnh đại nhân hiểu cho giải lão nô cũng vì thân thể đại nhân mà lo lắng, mong ngài thông cảm cho lão nô.”

Ôn tổng quản xoay người đi ra cửa, Lăng Nhàn Vân tiết khí ngồi trên ghế dựa, nhìn thấy trên mắt bàn chỗ lúc trước xử lý công văn có vô tình làm rớt vài giọt mực, âm thầm mắng: đúng là lão cáo già mắt sắc miệng lanh. Đau đầu chống cằm, hắn đã có thể dự liệu được lúc Ôn tổng quản quay lại thế nào cũng bưng theo một chén dược nước đắng nghét cho xem.

Một trận gió thổi tung ô cửa sổ, khung cửa va vào tường, phát ra thanh âm vang vọng. Lăng Nhàn Vân đứng lên đi sang, bên ngoài đột nhiên gió nổi mây vần, từng đám mây đen lớn tựa như thiên binh vạn mã kéo tới sầm sập khiến cả khoảng trời tối đen. Gió thổi mưa giông là dấu hiệu báo trước cho một cơn bão, tránh không được, chỉ có thể đón gió mà lên, vững vàng đối mặt. Chỉ khi đứng vững, mới có thể đón ánh dương quang khi bão tàn, một mảnh hồng trần đẹp đẽ, lung linh.

Khép chặt ô cửa sổ, lại như đột nhiên nhớ ra điều gì, Lăng Nhàn Vân rời khỏi thư phòng, thẳng hướng Đông sương phòng vội vàng bước vào.

“Đại nhân!”

Tỳ nữ mặc y phục màu lục bưng một chậu nước từ Đông sương phòng đi ra, thấy Lăng Nhàn Vân liền khom người hành lễ.

“Đông Nhi, tình hình Sở Đào tiên sinh gần đây thế nào?”

“Vẫn còn đang mê man, nô tỳ mới vừa lau người cho tiên sinh, so với mười ngày trước, lại gầy hơn nhiều lắm.”

Lăng Nhàn Vân hít một hơi, vẫy tay bảo tỳ nữ lui xuống, chậm rãi đi vào phòng. Hai ô cửa sổ đều được cẩn thận đóng lại, trong phòng có chút hôn ám, trên bàn đặt một lư hương, toát ra từng làn khói trắng, khắp phòng đều là mùi đàn hương thơm ngát. Người đắp chăn gấm mê man trên giường chính là kẻ mới vừa trở về từ quỷ môn quan, Sở Đào tiên sinh.

Nhìn khuôn mặt y trắng bệch, xương gò má lộ rõ, cơ hồ đã không còn chút thịt nào, thật khó tưởng tượng Đào Nhạn Quân danh chấn Sở quốc năm xưa lại có một ngày rơi vào hoàn cảnh này. Sở quốc Đào, Tấn quốc Liễu, tám năm tiền, thiếu niên danh sĩ, một thời phong lưu, người đời tôn kính gọi một tiếng Sở Đào tiên sinh, Tấn Liễu tiên sinh. Thế nhưng tám năm trước bỗng xảy ra một hồi kinh thế hãi tục, người đời gièm pha, chôn vùi mỹ danh của vị danh sĩ ấy, Sở Đào tiên sinh cùng nhị công tử Bùi Thanh của Tấn quốc Hoàn Hầu phủ đoạn tụ tương giao, đáng tiếc cho một thân kinh thế tài hoa,không được thi triển mà lại bị bức đến nỗi phải quy ẩn chốn đào nguyên.

Nghĩ đến đây Lăng Nhàn Vân không khỏi thở dài một tiếng, tám năm trước hắn cùng Sở Đào tiên sinh cũng có duyên gặp mặt một lần, lúc ấy chỉ cảm thấy vị Sở Đào tiên sinh này so với trăm triệu chúng sinh dường như khác biệt, mặc dù không có dung nhan khuynh thành, nhưng phong tư lại độc đáo, cái này phải gọi là là danh sĩ chân chính tự phong lưu, như hạc giữa bầy gà, liếc mắt liền nhận ra.

Nào ai ngờ đến, tám năm sau, tai họa bỗng giáng xuống. Có thể cứu được Đào Nhạn Quân âu cũng là do may mắn, tình báo Sở quốc cài vào Tấn quốc ngẫu nhiên chặn được một mật lệnh, Bùi Thoan – chủ nhân Hoàn Hầu phủ, trong lúc bị vây khốn không may ngã ngựa bỏ mình, tiểu thế tử Bùi Ngôn lên nắm quyền, vì đề phòng Bùi Thanh mưu đồ soán ngôi, gây nguy hiểm cho vị thế của tiểu thế tử, Bùi lão phu nhân bí mật hạ lệnh cho Liễu Nguyên Khanh lừa Bùi Thanh về nhà giam lỏng, lại ái ngại Sở Đào tiên sinh nhúng tay vào liền nhân tiện ám sát đoạn trừ hậu hoạ. Thời điểm Lăng Nhàn Vân quyết định cứu người, Liễu Nguyên Khanh đã trên đường tới đào nguyên.

Lăng Nhàn Vân chỉ có thể cảm tạ trời đất vì thứ Liễu Nguyên Khanh dùng để lấy mạng Đào Nhạn Quân chính là thuốc độc. Nếu không, người hắn phái đi có tài giỏi thế nào chỉ sợ cũng cứu không nổi Sở Đào tiên sinh.

Thứ y cho Đào nhạn quân ăn vào chính là một viên Điếu Mệnh dược, nguyên bản là dược hộ thân của Lăng Nhàn Vân. Nhưng Đào Nhạn Quân trúng độc quá nặng, tuy nói mạng đã cứu được về rồi, nhưng ba tháng qua vẫn hôn mê, trong thời gian cũng tỉnh lại hai lần, nhưng chỉ mơ mơ màng màng, không đến nửa khắc, ngay cả nói cũng không nên lời rồi lại mê man tiếp.

Lang trung được mời đến nói, Đào Nhạn Quân tính mạng đã không còn gì lo ngại, chỉ là độc tính quá mạnh, tuy có đã dùng giải dược, nhưng dư độc trong người vẫn còn nhiều, may mà Đào Nhạn Quân nội lực thâm hậu, trước mắt đang trong quá trình tự mình bức độc, đợi độc tính được bức hết ra ngoài sẽ từ từ tỉnh lại.

Lời của lang trung, Lăng Nhàn Vân tất nhiên tin tưởng, nhưng đã ba tháng rồi mà Đào Nhạn Quân vẫn chưa tỉnh, làm cho hắn trong lòng khó tránh khỏi lo âu, bất an.

Ở trong phòng thong thả bước vài vòng, nghĩ giờ này chắc Lữ Hoà Lương, Trương Hưng cũng đã tới rồi, Lăng Nhàn Vân đưa mắt lưu luyến nhìn Đào Nhạn Quân, thở dài một tiếng, rời khỏi Đông sương phòng.

Mong trời xanh phù hộ cho Sở Đào tiên sinh bình an vô sự. Nhìn gió nổi mây vần giữa không trung, Lăng Nhàn Vân âm thầm cầu khẩn, giống như trả lời y, sấm sét rền vang, ầm ầm đinh tai nhức óc.

Mưa như trút nươc.

Từ xa có hạ nhân thấy Lăng Nhàn Vân thả bước trong mưa, thì thất kinh vội vã cầm ô chạy tới.

“Đại nhân, xin bảo trọng thân thể!”

Lăng Nhàn Vân ôm ngực, nhìn hạ nhân mỉm cười. Bệnh này của hắn có từ khi còn là bào thai, thân thể hư nhược, không thể vội, không thể tức giận, cũng không thể mệt nhọc quá độ, nếu không *g ngực sẽ đau đớn, nghiêm trọng hơn còn có thể ngất.

Lần đầu tiên phát bệnh, có lang trung đã phán hắn không thể sống quá hai mươi tuổi, thế nhưng đến bây giờ, hắn vẫn sống tốt đó thôi, chỉ có điều thường xuyên phải dùng dược, vô cùng đắng.

Bất quá...... Sinh mệnh này của hắn, ông trời sớm muộn gì cũng sẽ thu hồi, thế nhưng hắn còn muốn làm rất nhiều việc, nếu làm không xong, cũng phải tìm ai đó có thể thay mình thành toàn mới được.

Quay đầu lại liếc mắt về phía Đông sương phòng. Tỉnh lại đi mà, Sở Đào tiên sinh.

Không biết là do Lăng Nhàn Vân cầu khẩn có tác dụng, hay là do tiếng sấm quá mức kinh thiên động địa, mà Đào Nhạn Quân tỉnh lại, một khắc sau khi y mở mắt, tiếng sấm đã đi xa, nhưng uy chấn vẫn khiến nóc nhà lay động.

Người vừa thanh tỉnh, trong mắt tất cả đều là hoảng hốt, tiếng sấm kia hốt nhiên đưa y quay về với tám năm trước, sau giờ ngọ một ngày mùa hè.

Mưa to buông xuống, để mau chóng tìm được nơi có thể trú mưa, y thi triển khinh công theo nhánh cây chạy như bay, đột nhiên tiếng sấm rền vang, bị kinh động khiến y không kịp khống chế lực dưới chân, vô tình đạp gãy một nhánh cây. Mất đi chỗ trợ lực, Đào Nhạn Quân từ giữa không trung rơi thẳng xuống dưới.

Một khắc sau, y rơi vào *g ngực ấm áp, vững vàng của Bùi Thanh. Nam nhân anh tuấn lãng ấy nhướn lên một đôi mắt cười, nói: “Sở Đào tiên sinh bất cẩn rồi!”

Đào Nhạn Quân lẽ ra phải từ trong lòng nam nhân mới gặp lần đầu đứng lên ngay, thuận tình thuận còn phải nói lời cảm tạ với người ta, dù Bùi Thanh không ra tay y cũng không đến nỗi ngã chết, thế nhưng y lại không hề nhúc nhích. Lồng ngực Bùi Thanh vừa dày vừa rộng, nằm trong *g ngực này khiến y có cảm giác thoải mái trước nay chưa có.

“Ta muốn ngươi.” Y nói.

Một khắc ngắn ngủi kia cũng đủ khiến y quyết định, nhất định phải có được nam nhân này, mặc kệ hắn có là người của Tấn quốc Hoàn Hầu phủ đi nữa.

Đào Nhạn Quân, là người không hề cố kỵ, nói được thì làm được, y đã muốn gì thì nhất định phải giành cho bằng được, bất chấp tất cả, không từ thủ đoạn.

Mũi mơ hồ ngửi thấy vị đàn hương, Đào Nhạn Quân dần dần thanh tỉnh. Tiếng sấm đã xa, tựa như Bùi Thanh đã không còn ở bên cạnh y nữa, bên tai chỉ nghe tiếng gió thổi qua lá cây, thanh âm mưa rơi bên mái hiên từng hồi lạnh lẽo. Thân thể cứng ngắc, muốn vươn tay lên một chút, cũng chẳng còn khí lực. Tình cảnh này khiến y hỗn loạn, hồi lâu mới nhớ bản thân mình trúng độc, nếu như không chết, thì không biết đã hôn mê bao lâu?

Không khí truyền đến cảm giác oi bức, loại thời tiết này...... Chỉ sợ y hôn mê cũng phải hai, ba tháng rồi, thời gian thật dài, độc dược cũng thật mạnh. Đào Nhạn Quân khẽ đảo mắt, lại chẳng thế thấy gì ngoài một mảng mông lung, chỉ có thể mơ hồ nhận ra bóng dáng mấy thứ bài trí trong phòng.

Là sắc trời đã tối hay thứ độc càng thêm độc kia đã cướp đi ánh mắt y? Một tia chớp nảy lên giữa không trung, tiếng sấm theo đó cũng như vạn mã dẫm nát bầu trời. Đào Nhạn Quân trong lòng chấn động, năm ngón tay cứng đờ từng chút một thu lại, thong thả nắm thành quyền.

“Bùi...... Thanh......” Thanh âm từ khoé môi mím chặt truyền tới, nghe không ra trong đó có chút cảm tình.

Không biết qua bao lâu, tiếng mưa rơi dần dừng lại, trước mắt Đào Nhạn Quân càng ngày càng tối sầm, ngay cả bóng dáng mơ hồ cũng không còn thấy rõ lắm, y biết, đây là do sắc trời bên ngoài đang dần về chiều tối.

“Hắt xì!”

Khi cửa bị người đẩy ra, Đào Nhạn Quân không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nghe động tĩnh, cước bộ rất nhẹ, bước chân rất nhỏ, là nữ nhân, còn có thanh âm khay đặt xuống bàn, bỗng dưng, trước mắt sáng ngời, liền có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người, nguyên lai là một ngọn nến vừa được thắp lên.

Nữ nhân đó bưng bát cháo trong khay lên, đi tới bên giường, đột nhiên phát hiện Đào Nhạn Quân đã mở mắt, đang nhìn chằm chằm vào mình, thì kinh hãi “A” lên một tiếng, bát cháo trong tay rơi trên mặt đất, vỡ tan tành, mùi hương nhàn nhạt toả khắp gian phòng.

“Tỉnh rồi...... Tỉnh rồi...... Đại nhân, đại nhân...... Sở Đào tiên sinh tỉnh lại rồi......” Nữ nhân hô to gọi nhỏ chạy ra khỏi phòng, thanh âm có vẻ tuổi còn trẻ càng ngày càng xa.

Đào Nhạn Quân nhẹ nhàng thở dài một hơi, tiểu nha hoàn này, một chút kiên nhẫn cũng không có, tốt xấu gì cũng nên đút cho y ăn chút cháo rồi hẵng đi gọi người tới chứ, bụng......thật đói, ngửi hương cháo thơm lại càng đói......

Không lâu sau, một đám người tiến vào trong phòng, đem đống hỗn độn trên mặt đất quét tước sạch sẽ, còn có lang trung xem mạch cho Đào Nhạn Quân, sau lại hỏi đông hỏi tây một hồi, Đào Nhạn Quân tinh lực đâu có dư thừa, đáp vài câu liền cảm thấy bực mình, lang trung nhìn ra liền đem mấy kẻ không liên can vẫy lui, lại gọi nha hoàn tên Đông Nhi vừa này mang lên một chén cháo thuốc, đút cho Đào Nhạn Quân, mà bản thân y mới ăn được một nửa đã bất giác ngủ mất, làm tiểu nha hoàn Đông Nhi lại một phen kinh hãi.

Lang trung hướng nàng cười cười, nói: “Đừng sợ, Sở Đào tiên sinh lần này chỉ là ngủ bình thường thôi, đến sáng mai tự nhiên sẽ tỉnh.”

“Sở Đào tiên sinh quả thực tỉnh rồi sao?”.Lăng Nhàn Vân sau khi tiễn Lữ Hoà Lương và Trương Hưng hai vị đại nhân, liền vội vã chạy tới, vừa lúc nghe được câu nói vừa rồi lang trung, trong lòng liền vui mừng quá đỗi.

“Đại nhân!” Lang trung cùng Đông Nhân vội vàng hành lễ.

“Đại nhân, Sở Đào tiên sinh thật sự đã tỉnh lại,tiểu nhân sẽ lập tức trở về khai vài phương thuốc cho tiên sinh dùng, không quá một tháng, nhất định có thể hồi phục như trước” Lang trung nói tới đây liền dừng lại một chút, “Có điều......mắt của Sở Đào tiên sinh tựa hồ phải chịu độc nhiều nhất, tiểu nhân......quả tình đã bất lực.”

“Cái gì?” Lăng Nhàn Vân kinh hãi, “Mắt của Sở Đào tiên sinh......sẽ mù sao!?”. Tâm tình vừa kích động, ngực liền bắt đầu khó chịu.

Đại khái là phát hiện thần sắc Lăng Nhàn Vân có phần không ổn, lang trung vội vàng đỡ lời: “Đại nhân đừng quá lo lắng, lúc trước tiểu nhân có cùng Sở Đào tiên sinh đối đáp vài câu, phát hiện tiên sinh vẫn chưa phải hoàn toàn không nhìn thấy, chỉ là nhìn mọi thứ có phần mơ hồ mà thôi.”

Lăng Nhàn Vân thở dài nhẹ nhõm, cảm thấy cảm gác hơn dỗi trong ngực cũng tản ra, vừa rồi dường như quá mức kích động. Nhìn thấy Đào Nhạn Quân còn đang say giấc, không biết vì sao, y thầm muốn thở dài. Một người ưu tú như vậy......

“Thật sự không có cách nào trị khỏi sao?”. Hắn vẫn chưa từ bỏ hy vọng,người như vậy, làm sao có thể cho phép bản thân mình khiếm khuyết.

“Chuyện này...... Tiểu nhân thật sự bất lực, Sở Đào tiên sinh trúng độc quá nặng, có thể giữ lại tính mạng đã là may mắn lắm rồi.”

“Đi xuống cả đi. Đông Nhi, đưa lang trung tới trướng phòng nhận bạc.”

“Dạ” Nha hoàn Đông Nhi cúi người thi lễ, mời lang trung ra ngoài.

Ngồi xuống bên giường, Lăng Nhàn Vân vươn tay khẽ vuốt đôi mắt Đào Nhạn Quân. Ánh mắt này...... tám năm trước, hắn đứng lẫn trong đám người, nhìn Đào Nhạn Quân cùng Liễu Nguyên Khanh trên lôi đài đấu trí, khi đó, đôi mắt Đào Nhạn Quân giống như tuyết tan giữa ngày xuân, tinh khiết, trong suốt, tựa như một tấm gương, tất thảy hành động của Liễu Nguyên Khanh đều bị tấm gương ấy chiếu đến lộ rõ hết. Khi ấy đó mới chỉ là đôi mắt thiếu niên, trong ánh mắt hàm chứa khí phách tuổi trẻ, cũng có chút ngạo khí, nhưng nhiều chính là phong thái tự tin của kẻ sĩ đầy bụng kinh luân, phóng khoáng bộc lộ tài năng, chói sáng cơ hồ kẻ khác không thể lại gần, nhưng lại vẫn làm cho người ta tự đáy lòng sinh lòng yêu mến.

Sở quốc Đào, Tấn quốc Liễu, một hồi kia, là Sở quốc Đào áp đảo Tấn quốc Liễu, giảm bớt uy phong Tấn quốc, Đào Nhạn Quân vì Sở quốc giành lại danh dự, một khắc đó khiến cho cả Sở quốc oanh động, thiếu niên danh sĩ, danh tiếng thiên hạ vô song.

Chính là hiện tại, sẽ không còn được gặp lại đôi mắt ấy nữa, ngay cả nhìn mọi vật còn khó khăn đến thế, thì liệu còn có thể triển lộ sự sắc bén ngày trước hay sao? Huống chi, tám năm qua đi, Tấn quốc Liễu sớm đã công thành danh toại, trở thành trụ cột của Hoàn Hầu phủ, mà Sở quốc Đào của hiện tại liệu có còn là Sở quốc Đào năm ấy?

Lăng Nhàn Vân rất muốn biết, con người thân bại danh liệt ấy, sau khi ẩn cư tám năm, lại gặp thứ đại họa làm cho thể tàn thân nhược, khi tỉnh lại sẽ có phản ứng như thế nào đây. Cho nên, y bỏ ngoài tai lời khuyên can của Ôn tổng quản, một đêm này ở lại trong phòng Đào Nhạn Quân, chỉ có thế hắn mới có thể nhìn thấy phản ứng đầu tiên của Đào Nhạn Quân sau khi thanh tỉnh.

Đối với hành động tùy hứng bất thình lình của đại nhân nhà mình, Ôn tổng quản sau khi chắc chắn Lăng Nhàn Vân sẽ không phát bệnh thì liền mặc kệ, huống chi đây vẫn là ở trong phủ, cũng chỉ là đổi phòng qua đêm mà thôi, không thành vấn đề. Cẩm y tú nhục, thư sàng nhuyễn cẩm đều được chuyển tới đầy đủ, thay một lư trầm hương mới, gian ngoài có để sẵn nước trà, phía ngoài trừ bỏ Đông Nhi lại an bài thêm một nha hoàn gác đêm tên là Thu Nhi.

May mắn thay một phen náo loạn vừa rồi, cũng không kinh động được đến Đào Nhạn Quân, với bệnh tình của Lăng Nhàn Vân, hạ nhân trong nhà đều đã quen nhẹ tay nhẹ chân. Sau khi hết thảy đều được an bài thỏa đáng, Ôn tổng quản phất ống tay áo chạy lấy người.

Lăng Nhàn Vân được nha hoàn hầu hạ tắm rửa xong xuôi, thay một thân trung y, nằm trên nhuyễn tháp nghỉ ngơi, mơ mơ hồ hồ ngủ trong chốc lát, đột nhiên bừng tỉnh, rón ra rón rén đi đến cạnh cửa, thấy hai nha hoàn ở gian ngoài đều đã gà gật mới cẩn thận thắp một ngọn nến, mang tới giấy và bút mực, nắm bò ra bàn, nhanh tay viết tấu chương.

Cẩm Châu đê sụp, ngàn mẫu ruộng tốt bị úng nước, thu hoạch năm nay nhất định giảm nhiều, mà dân chúng gặp nạn ít nhiều phiêu bạt khấp nơi, ăn đói mặc rách, không phiến ngói che đầu, trong nhà lấy đâu ra lương thực để sống qua mùa đông, mặc dù triều đình đã mở kho lương phát chẩn cứu giúp thiên tai, nhưng những người vong mạng trong nước lũ lụt, cũng rốt cuộc không trở về được. Huống chi, dịch bệnh sau thiên tai, cũng là đại họa.

Đầu năm, thiên quan đã có lời tiên đoán, trong năm tất có lũ lụt, Lăng Nhàn Vân tâm tâm niệm niệm, từ lúc lập xuân đã phái quan viên đi các nơi tuần tra, phàm là đê điều không kiên cố, liền không ngại chi rất nhiều bạc, lệnh cho quan lại địa phương bắt tay vào tu bổ, không nghĩ tới......tên Lữ Hoà Lương kia ngoài miệng nói thì hay mà làm thì dở, Lăng Nhàn Vân vân vê cây bút trong tay, không cẩn thận sượt một cái, lại có một giọt mực nước tích lại rồi rớt xuống mặt bàn, khiến hắn phải vội vàng lau đi.

Lấy lại bình tĩnh, Lăng Nhàn Vân tiếp tục viết. Hôm nay cùng Trương đại nhân bước đầu trao đổi một chút giúpnạn thiên tai công việc, ngày mai lâm triều có Trương đại nhân cùng hắn lên dâng tấu, hẳn là có thể đem sự tình bạn xuống dưới, nghĩ đến đây lại thở dài, chỉ hận Sở vương tuổi nhỏ, nếu không thì làm sao hắn phải lao tâm như thế, đã phải sớm từ quan, nhàn vân dã hạc du sơn ngoạn thủy rồi mới đúng, lúc ấy chưa biết chừng lại có thể sống thêm vài năm.

Lưu loát viết một đống nói, kỳ thật đều là quan mặt vănvẻ, Sở vương tuổi còn nhỏ, triều chính trên cơ bản đều do các đại thần nghị sự, Vương Thái Hậu định đoạt sau cùng, cái gọi là tấu chương, bất quá chỉ là mấy thứ đạo cụ hộ trợ mấy vị đại quan diễn trò trên triều mà thôi, mà sàn diễn này dựng lên chính là để dạy cho Sở vương biết như thế nào là xử lý triều chính, cho nên mặc kệ ra sao, Lăng Nhàn Vân vẫn muốn đem tấu chương xem lại một lần, xác thực không có lời nào thất thố, nếu chẳng may bị nắm được nhược điểm không chừng lại sinh chuyện.

Chữ này...... Càng viết càng nhập thần. Lăng Nhàn Vân vừa lòng buông tấu chương xuống, mỗi ngày viết tấu chương, cũng coi như là luyện chữ đi. Vừa quay người lại, liền hoảng sợ, Đào Nhạn Quân đang cử động, y đã tỉnh, tựa hồ giãy dụa muốn đứng dậy, Lăng Nhàn Vân vội vàng chạy qua, nâng y dậy.

“Sở Đào tiên sinh, ngươi cần gì, cứ nói với ta.”

Đào Nhạn Quân thân thể cứng đờ, theo bản năng hướng về phía tiếng nói Lăng Nhàn Vân vọng lại, ánh sáng le lói từ ngọn nến có thể được bao nhiêu, cho dù là gần trong gang tấc, y cũng chỉ có thể thấy gương mặt Lăng Nhàn Vân mơ hồ không rõ. Thoáng ảm đạm, cặp mắt cái gì cũng không thấy rõ ấy lại trở nên trầm tĩnh trong suốt.

“Nhà xí.” Thanh âm Đào Nhạn Quân rất nhẹ, nhưng thần sắc lại chẳng hề mang ý xấu hổ.

“Ta đưa ngươi đi.” Lăng Nhàn Vân lời này vừa nói ra, chính mình thật có chút nhớ nhung cười, hắn ít nhiều cũng coi như là người có địa vị cao lại nguyện ý nhân nhượng trước người khác, nếu để Ôn tổng quản biết được, chắc chắn sẽ lại lải nhải một phen.

Đào Nhạn Quân tuy có chút ngẩn ngơ, nhưng không cự tuyệt, y trên người vô lực, lúc xuống giường cơ hồ là ỷ ở trong lòng Lăng Nhàn Vân, một thân thể gày gò toàn xương tựa vào khiến ngực Lăng Nhàn Vân ẩn ẩn đau.

Thật vất vả giúp Đào Nhạn Quân như xí xong xuôi, Lăng Nhàn Vân đến gian đánh thức Thu Nhi đang gà gật, phân phó nàng mang nước tới cho Đào Nhạn Quân rửa tay, tiểu nha hoàn thấy Đào Nhạn Quân cư nhiên khiến cho đại nhân nhà mình nguyện ý đưa tay đỡ thì ánh mắt không khỏi trợn tròn lên bực tức, chỉ là Lăng Nhàn Vân hướng nàng phất tay không cho nói chuyện nên cô nàng đành phải dậm chân một cái, bưng chậu nước nhanh chóng đi ra ngoài.

Đào Nhạn Quân dữa sát vào lòng, khiến cho Lăng Nhàn Vân đành phải nửa ôm nửa đỡ đưa tới bên giường, lúc này y mới nói: “Làm phiền đại nhân, Nhạn Quân thực rất sợ hãi.”

“Đại nhân? Ngươi gọi ta đại nhân sao?” Lăng Nhàn Vân lắp bắp kinh hãi, nghĩ đến hắn vừa rồi cũng không cho phép Thu Nhi lên tiếng, với ánh mắt mù mờ của Đào Nhạn Quân lúc này, hẳn là không thể thấy rõ y phục cũng như cách ăn mặc của hắn, vậy thì vì cái gì y có thể nhận ra thân phận của hắn mà không phải đem hắn đánh đồng với đám hạ nhân.

Đào Nhạn Quân cười cười: “Trên tay đại nhân có hương mực, lại là mực Việt Khê Chương Đài, màu như thanh sơn viễn đại, vị mực cũng độc đáo thơm ngát, là cống phẩm của Sở quốc, nếu không phải vương thân quốc thích, hay quan lớn và hậu duệ quý tộc tuyệt không thể dùng.”

Lăng Nhàn Vân muốn cười mà không cười nổi. Một giọt mực cũng đủ khiến y khốn đốn nửa ngày, không qua nổi con mắt sắc bén cùng miệng lưỡi lợi hại như cáo già của Ôn tổng quản chưa thèm tính, hiện tại ngay cả cái ánh mắt nhìn gì cũng không rõ của Đào Nhạn Quân cũng chẳng giấu nổi, thực là...... làm cho người ta hưng phấn.

“Sở Đào tiên sinh thân mang kì độc, mắt cũng đã không nhìn thấy, lại không biết mình đang ở nơi nào, vậy mà vẫn có thể bình tĩnh và mẫn tuệ như thế, thật khiến cho Nhàn Vân bội phục vạn phần.”

“Thượng Khanh đại phu?” Đào Nhạn Quân cung kính khom người, “Nhạn Quân thất lễ rồi.”

Lăng Nhàn Vân thấy y khom người cũng vất vả, khó khăn, vội vàng nói: “Sở Đào tiên sinh không cần đa lễ, Nhàn Vân xưa nay vốn ái kính tiên sinh, có thể vì tiên sinh làm chút chuyện, cũng là vinh hạnh của ta.”

“Thân đệ của Vương Thái Hậu, cữu cữu của Vương Thượng, là Sở quốc công quốc chi thần dưới một người trên ngàn người, Nhạn Quân nào có tài đức gì mà dám nhận ái kính của đại nhân”. Đào Nhạn Quân cúi đầu, làm ra vẻ hèn mọn, nhưng khóe miệng lại mỉm cười.

Lăng Nhàn Vân thoáng thất thần, trong trí nhớ Đào Nhạn Quân của tám năm về trước cùng Đào Nhạn Quân trước mặt y dần dần trùng khớp. Thật là kỳ quái, rõ ràng một người là thiếu niên đắc chí, phong thái ung dung lại tài năng khuynh thế, còn một người hình dung tiều tụy, suy yếu vô lực, khí khái năm xưa đã vơi đi quá nửa. Chính là trong mắt Lăng Nhàn Vân hai bộ dáng hoàn toàn bất đồng đó, vẫn là trùng khớp một cách kỳ diệu.

Cảm giác đứng hồi lâu có chút mệt mỏi, Lăng Nhàn Vân bước về phía nhuyễn tháp cách giường ngủ của Đào Nhạn Quân không đến mười bước chân, an nhàn dựa vào, nói: “Sở Đào tiên sinh,ngươi cũng biết ngươi vì sao lại ở đây?”

“Đại nhân gọi ta Nhạn Quân là được rồi”. Lặng thing hồi lâu, Đào Nhạn Quân đáp một câu chẳng hề liên quan.

“Nhạn Quân......”. Đem cái tên đó thì thầm trên miệng thêm một lần, Lăng Nhàn Vân chỉ cảm thấy trên đầu lưỡi như được phủ một tầng mật ngọt, cảm giác ngọt ngào thản nhiên tràn ngập miệng lưỡi. Cái tên này thật sự rất hay, hắn......rất thích......

“Ngủ đi, Nhạn Quân.”

“Chúc đại nhân mộng đẹp.”

Thổi tắt đèn, trong bóng đêm, thanh âm hô hấp đều đặn hoà vào nhau, giống như đều đã ngủ, nhưng xác thực hai người đều có tâm tư riêng. Đào Nhạn Quân không ngủ, là bởi ba tháng qua y đã ngủ quá nhiều, lúc trước lại ngủ thêm chút nữa, nên giờ tự nhiên liền tỉnh táo. Lăng Nhàn Vân không ngủ được, là bởi vì hưng phấn, một loại hưng phấn khó hiểu, khiến hắn trằn trọc, không sao chợp mắt được.

Tuy rằng nằm cùng một gian phòng, thế nhưng hai người lại bất đồng tâm tư.

Đệ nhị chương hoàn