Chương 5: Chương 5

THẰNG TIN CỨ VIẾT MỘT CÂU, LẠI CẤT cao giọng đọc, y như thầy giáo đọc chính tả cho học trò chép.

Nhưng Bảy và Thắm chẳng lấy thế làm tự ái.

Tụi nó còn cảm thấy thích thú khi Tin hào hứng tả cảnh:

“Thỉnh thoảng giật rất mạnh, mái lều lợp bằng lá dừa của chúng tôi bị nhồi liên tục và cuối cùng không chịu nổi đã đổ sập xuống, may mà chúng tôi đã nhanh chân thoát ra ngoài. Những lúc đó, mặt biển trông thật dữ dội, sóng trào lên như bắn ra từ một cái máy phun đặt dưới đáy biển, bọt tung trắng xóa khi quật mạnh vào mỏm đá san hô ở phía Tây hòn đảo”.

- Hay quá, Tin! - Con Thắm vừa chép vừa nức nở khen.

Bảy cũng gật gù:

- Mày tả giống thật ghê. Y như cảnh trời mưa hôm nọ.

Con Thắm đề nghị:

- Tin tả cảnh biển đi, Tin. Biển lúc hoàng hôn ấy.

Tin đưa mắt nhìn ra xa, trông mặt nó rất mơ màng. Nó đang ngắm cảnh biển lúc hoàng hôn đó mà.

“Chúng tôi thích nhất lúc ngồi trên đảo Robinson ngắm hoàng hôn trên biển. Mặt trời như hòn lửa ai ở trên trời vô ý đánh rơi xuống đại dương…”

Bảy cười hì hì: - Ai đó ở trên trời đang hút thuốc lá.

Tin như không nghe thấy Bảy, tiếp tục:

“Mặt biển lúc đó trông phẳng lì, êm đềm như một miếng xu xoa khổng lồ và màu sắc của miếng xu xoa thay đổi không ngừng…”.

Bảy lại phá ngang:

- Mày tả biển làm tao thấy đói bụng quá!

Con Thắm phụ họa:

- Mình cũng đói bụng nữa.

Thằng Tin xếp cuốn tập lại, thở hắt

- Ờ, tao cũng đói bụng luôn. Nhật ký hôm nay viết thế đủ rồi. Mai viết tiếp.

NGÀY HÔM SAU CON THẮM DẮT THEO con Pig lên đảo.

Pig không phải là con heo.

Pig là tên con cún của nhà con Thắm.

Con Pig màu vàng, tai vểnh tai cụp, trông rất tức cười. Nó có vẻ nhút nhát. Từ khi đặt chân qua cổng nhà thằng Tin, nó rụt rè đánh hơi khắp nơi bằng cái mũi màu hồng. Chắc tại cái mũi có màu đặc biệt này mà cậu con Thắm đặt tên nó là Pig.

- Pig! Pig! Lại đây nào!

Thằng Bảy ngoắt con Pig, vui vẻ gọi. Nó ở cạnh nhà con Thắm nên quen biết với Pig từ trước.

Con Pig hơi phân vân một chút rồi lao về phía Bảy, đuôi ngoáy tít thay cho lời chào hỏi.

Thằng Tin tươi cười nhận xét:

- Con cún này tên hay ghê!

- Nó không phải là con cún. - Con Thắm nghiêm trang - Nó là con sư tử.

- Sư tử á?

- Ờ, sư tử. - Con Thắm chỉ tay về phía cây cọ - Hòn đảo này lắm rừng rậm thế kia, phải có thú dữ chứ.

Tin sung sướng:

- Đúng rồi. Đảo hoang thì phải có thú dữ. Nếu không thì buồn tẻ lắm!

Bảy kêu lên:

- Ê, con sư tử của mày ị lên chỗ ngủ của tụi mình rồi, Thắm.

Vợ chồng chúa đảo quay phắt về phía con Pig. Quả thực, nhân lúc mọi người bàn tán và cất nhắn nó lên chức “sư tử”, con Pig phản đối bằng cách kiên quyết chứng minh mình là cún.

Chỉ có một con cún mới ị bậy thế thôi.

NHƯ CHÚNG TA ĐÃ BIẾT, CHÚA ĐẢO THỈNH thoảng vẫn vào đất liền thăm ba chúa đảo, mẹ chúa đảo và chị Hai chúa đảo.

Có vẻ như ba của chúa đảo đã thuyết phục được mẹ chúa đảo và chị Hai chúa đảo tin rằng chúa đảo quả thực đang sinh sống trên một hòn đảo nên thời gian gần đây chúa đảo không bị mẹ và chị mắng về đủ thứ tội liên quan đến chuyện nghịch cát nữa.

Mẹ chúa đảo và chị chúa đảo cũng không còn giữ vẻ thờ ơ trước những tin tức về hòn đảo.

Chúa đảo nói, trong bữa ăn:

- Tụi con đặt tên cho hòn đảo rồi.

- Tên gì thế con? - Mẹ chúa đảo hỏi, cái cách bà biểu lộ qua ánh mắt cho thấy bà muốn người nghe biết bà đang rất tò mò.

Chúa đảo kiêu hãnh đáp, ngực ưỡn về phía trước một cách không tự chủ:

- Tụi con đặt tên cho nó là đảo Robinson.

Chúa đảo khoe, trong bữa ăn tiếp theo:

- Hôm nay con nhìn thấy một con sư tử trên đảo.

Chị chúa đảo rụt cổ:

- Eo ôi, sư tử cơ à?

- Vâng.

- Thế em có bắn nó không?

- Không. Tụi em thuần hóa nó.

Chị chúa đảo tủm tỉm:

- Tức là bây giờ nó đã ngoan ngoãn như một con cún.

- Đúng là bây giờ nó ngoan ngoãn như một con cún.

Chúa đảo hân hoan đáp, không nghĩ chị chúa đảo đang trêu chúa đảo.

BA NÓI VỚI TIN BẰNG GIỌNG HỒ HỞI:

- Ba đã nhìn thấy con sư tử đó.

Tin hỏi lại bằng giọng hồ hởi không kém:

- Ba nhìn bằng ống dòm hả ba?

- Dĩ nhiên là ba nhìn bằng ống dòm.

Nói xong ba đứng lên, đi vào phòng.

Rất nhanh, ông quay trở ra. Trên tay ông là một chiếc ống dòm thật.

Ông đặt chiếc ống dòm màu đen vào tay Tin:

- Ba tặng con đó. Ba nghĩ con cần đến nó hơn ba.

Ba mỉm cười:

- Con đang sống trên đảo hoang mà. Lại có cả sư tử nữa.

Tin nhắc:

- Nhưng tụi con đã thuần hóa nó rồi.

Ba tặc lưỡi:

- Biết đâu còn những con khác.

Chiếc ống dòm có cả dây đeo. Tin đeo vào cổ rồi đưa ống dòm lên mắt.

- Con điều chỉnh tầm nhìn bằng cái vòng xoay ở giữa. - Ba hướng dẫn Tin.

Hai cha con loay hoay một lúc với chiếc ống dòm. Khi Tin qua trở ra ngoài sân với chiếc ống dòm lủng lẳng trước ngực, không còn nghi ngời gì nữa, trông nó đã giống chúa đảo lắm rồi.

THẰNG BẢY VÀ CON THẮM TRANH NHAU chiếc ống dòm đến sùi bọt mép.

- Tao dòm trước. - Bảy nói.

- Mình trước. - Con Thắm không chịu.

Bảy đập tay lên ngực:

- Tao trước. Tao là phó chúa đảo.

Thắm không đập tay lên ngực, vì nó là con gái. Nó dậm chân thình thịch:

- Nhưng mình là chúa đảo phu nhân.

Con Thắm chả khoái gì chức “chúa đảo phu nhân”, nhưng để giành nhau chiếc ống dòm với phó chúa đảo, nó không thể không viện ra thân phận của mình.

Thằng Bảy nghĩ lung trong đầu: Phó chúa đảo và vợ chúa đảo, ai lớn hơn ai há? Chắc là chúa đảo phu nhân lớn hơn, nó nhủ bụng và buông tay khỏi chiếc ống dòm, tặc lưỡi:

- Cho mày dòm

Con Thắm hân hoan, hai tay nâng chiếc ống dòm lên mắt.

Bảy theo dõi nét mặt rạng rỡ của con Thắm, háo hức khi nghe nhỏ bạn luôn miệng xuýt xoa.

- Ôi, mình thấy cá mập nè. Hàng đàn cá mập. Eo ôi, ghê quá!

Bảy liếm môi:

- Chúng đang làm gì thế?

- Chúng đang rượt theo con cá voi.

- Thế chúng rượt kịp không?

- Gần kịp rồi.

Bảy nhíu mày:

- Cá voi mà đánh không lại cá mập à?

- Mình không biết. Nhưng con cá voi có một mình, còn cá mập có một bầy.

Bảy nôn nao quá. Nó giật phắt chiếc ống dòm trên tay con Thắm, bất chấp con nhỏ này đang là chúa đảo phu nhân:

- Đưa tao xem thử nào!

BẢY REO ẦM:

- Ha ha, bây giờ thì cá voi đang rượt đuổi cá mập.

- Thật không?

- Thật. - Bảy vừa đáp vừa rê ống dòm từ trái qua phải rồi từ phải qua trái, nó đang quan sát trận thủy chiến mà - Cá voi có quân tiếp viện. Hai chục con cá voi đang kéo đến cứu bồ. - Thế là đàn cá mập quay đầu bỏ chạy hở?

- Ờ, chạy cuống cuồng.

Con Thắm vỗ tay, thích chí:

- Hay quá! Mình ghét cá mập. Mình theo phe cá voi. Bảy gật đầu:

- Tao cũng theo phe cá voi. Cá voi hay cứu người gặp nạn trên biển. Còn bọn cá mập thì chỉ lăm le xơi tái mình thôi.

Con Thắm nuốt nước bọt, tò mò:

- Thế cá voi đã đuổi kịp cá mập chưa, Bảy?

- Chưa. - Bảy toét miệng cười - Bọn cá mập lặn xuống đáy biển rồi.

Tin đứng bên cạnh Bảy và Thắm, nghe hai đứa bạn ríu rít nãy giờ, bụng đã bồn chồn lắm.

Nó cố ép mình đóng vai một chúa đảo rộng lượng, nhưng đến phút chót nó đành phải dẹp bỏ ý định cao đẹp đó. Nó chìa tay về phía Bảy:

- Tụi mày xem thế đủ rồi. Tới lượt tao!

TỚI LƯỢT CHÚA ĐẢO ÁP ỐNG DÒM VÀO mắt nhíu mày quan sát thì biển đang cuồn cuộn sóng. Cá voi và cá mập lúc này chẳng còn một mống. Mây vần vũ, và bầu trời như sập xuống trên biển, đùng đục, chẳng mấy chốc đen kịt, giống như ai đứng trên cao giũ xuống một tấm màn.

- Biển động! - Tin lẩm bẩm.

Bảy hồi hộp:

- Sóng lớn lắm hở Tin?

- Ờ. Sóng cao bằng tòa nhà chung cư. Hết ngọn này đến ngọn sóng khác. Mặt biển giống như một tấm chăn, có ai đó đang cố cuộn lại.

Con Thắm lo lắng:

- Có sóng thần không?

Tin nhìn nhỏ bạn, giọng trách móc:

- Có sóng thần thì tụi mình đã chết từ lâu rồi!

- Tin nhìn kỹ xem. - Con Thắm chép miệng, chuyển mối quan tâm của mình qua chỗ khác - Có con tàu nào gặp nạn không vậy?

- Chắc là không đâu. Chẳng con tàu nào dám đi vào vùng biển nguy hiểm này.

Tin đáp, nhưng vẫn rê ống dòm theo dõi.

Tất nhiên là Tin chẳng thấy con tàu nào. Tin cũng chẳng thấy biển.

Nó thấy vườn ổi nhà thằng Bảy bên kia đường. Cạnh nhà Bảy là nhà dì Sáu Dừa. Vườn nhà dì Sáu Dừa không có lấy một cây dừa. Tin không hiểu tại sao dì có cái tên đó. Nó chỉ thấy thằng cu Mít, con dì Sáu Dừa, đang chơi trong vườn. Vườn cũng chẳng có cây mít nào. Ngộ ghê!

Tin căng mắt cố tìm nhà con Thắm. Qua ống dòm, cảnh vật trước mắt gần lại đáng kể nhưng Tin vẫn không thể thấy nhà con Thắm. Nhà nhỏ bạn nó bị nhà thằng Bảy che khuất, chỉ thấy một thẻo mái tôn lấp lánh trong nắng.

- Tin nhìn gì lâu thế? Biển còn động không Tin?

Tiếng con Thắm vang lên, kéo Tin về với vai trò chúa đảo. Nó nghiêm nghị : - Còn. Bão sắp đến rồi. Tụi mình nhanh nhanh dựng lều đi thôi.

CUỘC SỐNG CỦA BA ĐỨA NHÓC TRÊN HÒN đảo Robinson thật yên bình, dù thỉnh thoảng có vài trận bão lớn quét ngang qua đảo, và gần đây có cả sư tử xuất hiện trên đảo nữa.

Nhưng điều đó không ngăn cản được tai họa ập đến với chúa đảo.

Tất nhiên, ngay trên đảo thì chẳng có gì xảy ra. Như chúng ta đã biết, sống trên đảo toàn là những kẻ can trường. Đàn ông thì khỏe mạnh và dũng cảm. Phụ nữ vừa khỏe mạnh, dũng cảm vừa xinh đẹp.

Nhưng khi rời khỏi hòn đảo để đi đến một nơi có tên là trường học cách đó một cây số lại là một câu chuyện khác. Ở chốn đó, những bậc vĩ nhân đáng kính của chúng ta tạm thời thôi làm vĩ nhân để làm những cô bé cậu bé học trò.

Các cô bé cậu bé đó cũng phải chép bài, làm bài như những cô bé cậu bé khác.

Một hôm, khi dạy môn Tiếng Việt, cô giáo ra đề tập làm văn “Em hãy kể về nơi chốn mà em thích nhất”.

Dĩ nhiên, không nói thì ai cũng biết, hầu hết bài làm của bọn học trò (ở lớp Tin hay ở bất cứ lớp học nào trên trái đất) đều kể về nơi chôn nhau cắt rốn (về quê nội hoặc quê ngoại) hay về trường lớp (trường cũ hoặc trường mới) hay về những danh lam thắng cảnh mình từng đặt chân tới…

Nếu đề văn ra cách đây một tháng, chắc chắn Tin, Bảy và con Thắm sẽ viết na ná như bài làm của tụi bạn trong lớp.

Nhưng bây giờ thì tụi nó cảm thấy trên đời có điều mới lạ đáng để kể hơn những nơi chốn vừa nhắc ở trên.

Tin kể về hòn đảo Robinson.

Bảy cũng kể về hòn đảo Robinson.

Con Thắm cũng kể về hòn đảo đó.

THÍCH MỘT HÒN ĐẢO VÀ VIẾT ĐIỀU ĐÓ ra trong bài làm văn thì chẳng có chi là bất thường.

Nhưng có tới ba đứa cùng bô bô lên rằng nơi em thích nhất là đảo hoang thì câu chuyện đã có vẻ không bình thường.

Hòn đảo mà ba đứa cùng thích lại giống nhau ở cái tên Robinson càng không bình thương hơn nữa.

Điều kỳ lạ là trên các hòn đảo đó tồn tại những thứ y hệt nhau: những cây cọ, những mái lều bị tốc mái, một con sư tử được thuần hóa và hằng năm đều có bốn trận bão lớn lồng lộn trên đảo.

Thậm chí những câu văn giống nhau một cách đáng ngờ: “Đảo thoai thoải, rất nhiều cát, những cây cọ mọc rải rác giúp hòn đảo bớt hiu quạnh”.

Cả lúc ngắm cảnh cũng giống nhau: “Em thích nhất lúc ngồi trên đảo Ronbinson ngắm hoàng hôn trên biển. Mặt trời như hòn lửa lớn ai ở trên trời vô ý đánh rơi xuống đại dương”.

Chúng ta có thể suy ra: Khi hào hứng kể về hòn đảo, Tin, Bảy và con Thắm đều đinh ninh chỉ có riêng mình nghĩ ra sáng kiến đưa “nơi chốn mà em thích nhất” đó vô bài làm.

Cô giáo của mấy đứa nhóc tất nhiên không suy ra điều đó được, vì cô chưa đọc cuốn sách mà bạn đang cầm trên tay, mà sự thực là lúc đó cuốn sách này chưa được viết ra.

Cô suy ra theo kiểu của cô: - Bảy, Tin và Thắm, ba em đứng lên!

Trước vẻ mặt hoang mang của ba đứa học trò đang đứng và vẻ tò mò của những đứa khác đang ngồi, cô thong thả đọc bài làm của từng đứa.

Cô đọc bài của phó chúa đảo trước. Rồi tới bài của chúa đảo. Cuối cùng là bài làm của chúa đảo phu nhân.

Hôm đó, lần đầu tiên trong đời dạy học cô đọc bài trên nền nhạc, được phối khí hòa âm bởi những tiếng gõ bàn và dậm chân lên sàn nhà, những tràng cười rúc rích và những tiếng hô chằm chặp, nhịp

- Cóp-py! Cóp-py!

- TẠI SAO CÁC EM CHÉP LẪN BÀI CỦA NHAU thế? Các em có biết đó là hành vi đáng xấu hổ hay không? - Cô giáo nghiêm khắc xoáy mắt vào ba gương mặt đang đỏ bừng của bọn nhóc, giọng có vẻ phiền lòng.

Chắc chắn Bảy, Tin và con Thắm đỏ mặt không phải vì xấu hổ. Nhưng cô giáo nghĩ thế, những đứa bạn cũng nghĩ thế.

Ba kẻ lưu lạc trên đảo hoang bối rối đưa mắt nhìn nhau.

Ánh mắt của chúa đảo phu nhân và phó chúa đảo như muốn nói: Ai là chúa đảo vậy ta?

Thằng Tin đành ngước mắt nhìn con, ấp úng:

- Thưa cô, tụi em không cóp bài của nhau đâu ạ.

- Thế tại sao các em đều kể về hòn đào Robinson! Lại kể giống đến từng chi tiết nữa. Chẵng lẽ trí tưởng tượng của con người ta giống nhau đến thế ư?

- Thưa cô, chúng em không tưởng tượng đâu ạ. - Tin gần như rên lên, trông nó giống như người vừa bị roi đét vào mông - Robinson là hòn đảo có thật, thưa cô.

Cô giáo tròn xoe mắt:

- Đó là hòn đảo có thật và các em đã tới đó rồi?

Bảy hăng hái đáp thay bạn, cảm thấy đã đến lúc phó chúa đảo nên chia sẻ gánh nặng với chúa đảo:

- Đúng thế, thưa cô. Ba đứa em lạc vào hòn đào đó đã gần một tháng rồi ạ. Tụi em cùng viết chung “Nhật ký đảo hoang” nên khi làm văn tụi em tự nhiên… giống nhau thôi ạ.

Tiết lộ của Bảy khiến tụi bạn có cảm giác đang bị ai cù. Trong khi cô giáo lộ vẻ ngẩn ngơ, lớp học như bị rơi thẳng vào một cơn địa chấn.

“Hê hê” “He he”

“Hi hi”

“Hí hí”

“Ha ha”

“Há há há” - Các em yên lặng nào! - Cô giáo nhịp thước xuống bàn, rồi quay nhìn ba đứa nhóc vẫn đang thao láo mắt nhìn mình, cô hỏi, rất nghiêm trang, vì vậy mà có cảm tưởng cô đang giễu cợt:

- Thế hòn đảo Robinson ở đâu vậy các em?

Con Thắm vọt miệng, nó nghĩ dù sao mình cũng là chúa đảo phu nhân, trong tình cảnh này cũng nên nói một câu:

- Hòn đảo đó ở trong vườn nhà bạn Tin đó cô!