Chương 2: Chương 2

BẢY NGỒI BỆT TRÊN CÁT TÒ MÒ NHÌN TIN dùng con dao nhỏ khắc vào thân cọ.

Nó cố không hỏi, biết sớm muộn gì thằng bạn nó cũng nói cho nó biết những vết khắc đó là cái gì.

Nhưng Tin cứ cắm cúi khắc hết vạch này đến vạch khác làm Bảy sốt ruột quá.

- Mày làm gì vậy? - Cuối cùng nó không kiên nhẫn hơn được nữa, vọt miệng hỏi.

Tin quay lại, nheo mắt:

- Tụi mình đang ở trên một hòn đảo hoang, đúng không?

Bảy không để ý bạn nó trả lời câu hỏi của nó bằng cách bắt nó trả lời một câu hỏi khác. Chỉ vì câu hỏi của Tin dễ quá.

- Đúng. - Bảy gật đầu ngay.

- Trên đảo hoang thì tụi mình không thể biết được thời gian, đúng không?

Bảy lại

- Đúng.

Tin huơ con dao nhỏ trên tay:

- Do đó phải dùng con dao này để đánh dấu. Cứ một vết khắc là một ngày trôi qua.

- Tao hiểu rồi. - Bảy mỉm cười - Như vậy thì mình sẽ biết được mình đã ở trên đảo bao lâu.

Bảy chỉ tay vào cây cọ:

- Nhưng sao mày khắc nhiều vạch thế? Mỗi ngày khắc một vạch thôi chứ? - À, - Tin gãi đầu - tao đã lạc vào hòn đảo này bảy ngày rồi nhưng lại quên đánh dấu. Bây giờ tao phải khắc bù.

Tin quên là đã kể cho Bảy nghe nó đánh chiếm hòn đảo này vào lúc nửa đêm vất vả như thế nào. Nhưng Bảy thì nhớ như in:

- Đảo hoang à? Mày đâu có lạc vào đảo hoang? Chính mày đã đánh chiếm hòn đảo này mà!

- Thì vậy. - Tin chà tay lên chóp mũi, lúng túng đáp - Nhưng sau khi bọn hải tặc bị đuổi khỏi hòn đảo thì nó trở thành đảo hoang. Kể như là tao đi lạc.

Tin đập tay lên ngực:

- Mày nghĩ xem. Một mình tao sống trên hòn đảo này thì chả phải lạc vào đảo hoang là gì!

Bảy vẫn thấy ngờ ngợ. Nó mơ hồ nhận thấy đánh chiếm một hòn đảo và lạc vào một hòn đảo không có cùng một ý nghĩa. Hai chuyện đó khác nhau như táo khác với nho.

Nhưng Bảy vẫn gật gù, nó nghĩ dù sao thằng bạn nó cũng đã cho phép nó đặt chân lên đảo, vậy là quá thỏa mãn rồi, và nếu như đánh chiếm một hòn đảo để sau đó nuôi nấng cảm giác đi lạc thì cũng chẳng chết ai.

- Ờ. - Bảy chép - Đúng là tụi mình lạc vào một hòn đảo hoang!

DƯỚI CHIẾC DÙ CHE NẮNG MỚI XUẤT HIỆN ngày hôm nay, Tin và Bảy nằm duỗi mình trên hai tàu lá dừa khô, nhìn mây bay hờ hững trên đầu.

Bầu trời buổi trưa xanh ngắt, như cao vọt lên, sâu hun hút, tựa hồ mặt biển bị uốn cong và bị kéo mãi lên cao. Những cụm mây dong buồm trắng đang chèo thuyền trên đó, thỉnh thoảng chụm lại rồi tách ra, đong đưa như bị sóng đánh.

Tin úp uốn truyện tranh lên ngực, đầu óc lãng đi đâu đó. Có Bảy nằm bên cạnh, Tin cảm thấy cuộc sống trên hoang đảo thực là ấm áp, êm đềm, nói chung là hết sức dễ chịu.

- Bảy này. - Tin chợt nghĩ đến một chuyện - Từ nay tao sẽ đặt tên ày là Thứ Bảy, mày chịu không?

Tàu dừa khô kêu sột soạt khi Bảy trở mình để có thể chìa vẻ ngạc nhiên vào mặt bạn:

- Đặt tên như thế để làm gì? Nghe hay hơn à?

- Có lẽ là hay hơn! - Tin tiếp tục những ý nghĩ trong đầu bằng giọng phấn khích - Vì khi Robinson lạc vào hoang đảo, ông ta tình cờ quen với một người thổ dân…

- Tao đọc truyện này rồi. - Bảy ngắt lời - Người thổ dân đó được Robinson đặt tên là Thứ Sáu.

- Đúng rồi. Cho nên mày là Thứ Bảy.

Bảy ngần ngừ:

- Thế tao là thổ dân à?

- Thổ dân thì đã sao! Mày không nhớ sao, Thứ Sáu là một anh chàng rất tốt.

Tin cảm thấy lời khen của mình dành cho anh chàng thổ dân Thứ Sáu chưa đủ sức nặng đối với bạn, bèn thêm:

- Tao sẽ là chúa đảo,phó chúa đảo chịu không?

Trên hòn đảo chỉ có hai người thì phó chúa đảo cũng chẳng khác gì thường dân. Nhưng Bảy không nghĩ đến điều đó. Ba chữ “phó chúa đảo” làm nó sướng mê:

- Ờ, tao sẽ là phó chúa đảo Thứ Bảy!

- TỤI MÀY ĐANG CHƠI TRÒ GÌ ĐẤY?

Tiếng thằng Phàn thình lình vang lên bên ngoài hàng rào khiến chúa đảo và phó chúa đảo giật bắn.

Tin ngoảnh mặt nhìn, thấy Phàn đứng ngoài đường, đầu nhô lên khỏi hàng rào, miệng đang nhai chóp chép. Hôm nay mặt thằng Phàn trông vui vẻ nhưng Tin vẫn thấy rờn rợn. Xưa nay chưa bao giờ gặp thằng Tin này mà nó lành lặn ra về.

Nhưng Tin chỉ rợn người một thoáng thôi, rồi nó sực nhớ nó đang ở trong sân nhà mình. Tin cảm thấy bớt lo lắng một chút, khẽ liếc Bảy ngầm hỏi ý kiến, thấy Bảy cũng đang nhìn lại nó và cả hai đứa lập tức nhận ra chẳng đứa nào có ý tưởng gì hay ho cả.

Thằng Phàn chỉ lướt mắt một cái đã nói ngay, không cần đợi Tin và Bảy đáp trả:

- À, thế ra tụi mày đang ở trên một hòn đảo đấy?

Dán mắt vào vẻ mặt hoang mang của hai đứa nhóc, Phàn gật gù:

- Tuyệt lắm! Tao vào chơi với nhé?

- Không! - Tin hét lên, sợ hãi hơn là giận dữ - Mày không được vào đây!

- Mày cấm được tao à? - Phàn bĩu môi - Tao cứ vào xem bọn mày làm gì!

Có vẻ thằng Phàn sắp vào thật. Thậm chí trông như nó chuẩn bị nhảy qua hàng rào chứ không thèm đi theo lối cổng.

Tin lại hét, mặt tái đi.

- Mày mà vào đây, tao sẽ kêu ba tao ra.

- Tao cóc sợ. Tao chấp cả ba mày! - Thằng Phàn búng tay tanh tách, mặt câng câng.

Tin gào lên, lần này đúng là giận dữ:

- Đồ mất dạy!

Tin thúc khủy tay vào hông bạn:

- Nó hỗn quá! Tao và mày xông ra đập nó đi!

- Đập nó? - Bảy nhìn bạn sửng sốt, giọng nó đột ngột rơi xuống một âm vực nào đó nghe như tiếng muỗi kêu để chắc chắn thằng Phàn không nghe được.

Tin nghiến răng ken két:

- Nó xấc láo quá mà!

- Thì sao! - Bảy vẫn nhìn sững bạn, cứ như nó mới trông thấy Tin lần đầu - Nó xấc láo thì tụi mình cũng có đánh lại nó đâu. Cứ đứng trong đống cát này thì nó không làm gì được!

- Thứ Bảy! - Tin hừ mũi, nó kêu tên mới của Bảy một cách cố ý - Tụi mình đang đứng trên một hòn đảo.

- Ờ, đúng rồi, hòn đảo! - Bảy lúng túng - Nhưng tụi mình không nên rời đảo…

- Tụi mình phải rời đảo! - Tin nóng nảy ngắt lời bạn - Tao và mày đang cai quản hòn đảo này. Làm sao mà một chúa đảo có thể để mặc người ta xúc phạm đến cha của mình được!

Ánh mắt ngạc nhiên của Bảy tiếp tục rọi quanh gương mặt bừng bừng của Tin. Lòng nó đột nhiên dậy lên mối nghi ngờ. Nó hoang mang quá, không biết có đúng là Tin đang nói đấy không hay có một ai đó đang giả mạo thằng bạn nhút nhát của mình.

TIN CHỈ TAY QUÊN KIA HÀNG RÀO, gầm gừ:

- Tụi tao ra ngay đây! Mày ngon thì đợi đấy!

Cũng như Bảy, thằng Phàn chẳng tìm thấy chút xíu nghiêm túc nào trong câu nói của Tin, mặc dù nó nghe rất rõ lời tuyên chiến của thằng nhóc.

- Ha ha! - Phàn cười sằng sặc, nó vịn tay vào hàng rào làm đám lá keo rung lên từng hồi - Chuột tình nguyện dẫn xác tới trước miệng mèo! Hà hà, xưa nay tao chưa từng biết một chuyện hay ho như vậy!

- Thì hôm nay mày sẽ biết!

Tin nói, rồi nó quay sang Bảy hô lớn:

- Phó chúa đảo Thứ Bảy theo ta!

- Ra đánh nhau với nó thật hả mày? - Bảy lo lắng hỏi lại, vẫn chưa tin bạn mình quyết nện nhau với thằng Phàn.

- Đã là chúa đảo ai lại nói đùa! - Tin quả quyết, ngay cả nó cũng ngạc nhiên trước sự hăng hái của mình. Như có ai đang quạt lửa dưới da nó, Tin nghe máu trong người đang sôi lên sùng sục.

Bảy vẫn rụt rè:

- Nhưng trước nay chưa bao giờ tụi mình dám đánh nhau với nó.

- Tại lúc đó hai đứa mình chưa làm chúa đảo. Lúc đó mình là học trò.

Tin đáp, giản dị. Buông thõng một câu, nó vội vã băng ra cổng mà không để ý phó chúa đảo có đi theo hay không.

THẰNG PHÀN ĐỨNG CHỜ TRONG NÔN NAO. Nó thấy chân tay ngứa ngáy lắm rồi.

Khi nãy, lúc Tin cấm nó vào nhà, Phàn đã muốn leo qua hàng rào nhảy vào cho thằng nhóc bướng bỉnh vài cú đá vào mông nhưng nó không dám. Nó bảo “Tao chấp cả ba mày”, nhưng nó nói cho sướng miệng thế thôi, chứ nó vẫn ngán.

Phàn chưa biết làm thế nào cho hả tức, hai thằng nhóc bất ngờ dẫn xác ra nạp mạng khiến nó như mở cờ trong bụng. Hay lắm! Nó nghĩ. Như vậy thì ông mày khỏi phải liều lĩnh xông vào!

Thằng Phàn nhíu mày nhìn Tin đang băng băng tiến lại, gần như không tin vào mắt mình. Tin xông thẳng tới trước mặt nó như một con sói con.

Con sói con nhe nanh:

- Ai cho phép mày nói động đến ba tao?

Phàn chỉ ngỡ ngàng thôi. Chứ nó cóc sợ gì Tin. Nó phun nước bọt:

- Tự tao cho phép! Được không?

Tin không nói “được” hay “không”. Nó trả lời bằng cách bất thần lao đầu vào bụng đối phương. Hành động của Tin ra ngoài sự tưởng tượng của thằng Phàn. Nó chẳng đề phòng gì cả, như mèo chả việc gì phải đề phòng chuột. Thế là đầu Tin đâm sầm vào bụng nó, theo kiểu một viên đại bác đâm vào một bức tường.

Thằng Phàn ngã chổng vó, cảm thấy như vừa va phải một viên đại bác thật.

Phó chúa đảo bây giờ mới xuất hiện, đứng sau lưng chúa đảo, vỗ đến rát cả tay, sung sướng và kinh ngạc:

- Hay quá!

Trong mắt Bảy, thằng bạn nó đột nhiên giống như một kỳ quan.

LỒM CỒM MÃI THẰNG PHÀN MỚI ĐỨNG lên được.

Nó xoa xoa bụng, lại phun nước bọt theo thói quen:

- Mày tới số rồi, Tin

Một lần nữa Tin trả lời bằng một cú lao đầu tới trước. Nhưng lần này thằng Phàn đã cảnh giác. Nó co chân lên, và tới lượt Tin có cảm tưởng vừa húc phải một viên đại bác.

Đầu gối Phàn thúc ngay đầu Tin khiến thằng bé ngã lăn ra đất, vừa ngã vừa thấy mười mấy ông sao bay lòng vòng trong óc.

Tiếp theo mười mấy ông sao là ông gì to như ông kẹ ngồi lên người nó khiến nó gần như quên mất cách hít thở.

Thằng Phàn cưỡi lên Tin như cưỡi ngựa. Nó vừa nhún nhảy vừa xoắn hai tai thằng bé như thể đang véo tai một con ngựa thật:

- Mày dám đánh lại ông mày hử?

Tin cảm giác nó đang rơi xuống một cái hố sâu và thằng Phàn không ngừng xúc từng tảng đất lớn lấp lên người hòng chôn sống nó.

Rất nhiều lần, bằng cả cùi tay lẫn gót chân, quên cả đau nó cố chỏi người dậy nhưng không ăn thua gì. Thằng Phàn nặng như một hòn núi, chả thèm nhúc nhích.

Chỉ đến khi Bảy nhào vô ôm lấy cổ Phàn vật qua một bên thì thằng này mới rớt khỏi yên ngựa.

NGAY CẢ TRONG GIẤC MƠ, BẢY CŨNG chưa một lần nghĩ đến chuyện vật nhau với thằng Phàn. Thậm chí nó tin chắc cho đến khi nó đã già, nó đã chết đi cũng sẽ không bao giờ có chuyện đó.

Thế mà trong một chớp mắt nó đã bắt gặp mình ôm lấy cổ Phàn, mím môi mím lợi cố vật ngã thằng này để giải thoát cho bạn mình.

Bảy làm điều đó không suy nghĩ. Như có ai xô nó về phía trước và cầm tay nó quàng qua cổ thằng Phàn.

Tin đã lóp ngóp bò dậy được.

Nhưng Bảy lại bị Phàn tóm chặt.

Phàn giữ Bảy bằng một tay, tay kia dộng ình ình vô lưng thằng bé. Nó vung tay đấm túi bụi, vừa hầm hè:

- Cho mày biết thế nào là đánh nhau nè!

Bảy vặn vẹo người, trông nó như một con giun bị phỏng nước sôi, nhưng vẫn không tránh được những cú đấm trút như mưa lên lưng lên cổ.

Đến lượt Tin nhào vô thằng Phàn từ phía sau.

Đã đề phòng, lần này Phàn không để mình bị tập kích.

Tin vừa nhào tới, nó buông Bảy ra và quay phắt lại, tung đòn bằng cả tay lẫn chân.

Tin chỉ gạt được cú đấm, tay tê chồn, nhưng hông lại lãnh nguyên cú đá của đối phương.

Nó ngồi bệt xuống đất, be sườn ê ẩm. Nhưng chỉ trong tích tắc, nó lại nén đau chồm dậy lao vào thằng Phàn.

Phía bên kia, phó chúa đảo Thứ Bảy cũng hăm hở xốc tới.

TRẬN CHIẾN HOÀN TOÀN KHÔNG CÂN SỨC.

Gần nửa tiếng đồng hồ, Tin và Bảy bị thằng Phàn hạ đo ván không biết bao nhiêu lần.

Nhưng cứ vừa đứng lên được, hai thằng nhóc lại lì lợm nhào vô Phàn để lãnh một cú đòn mới, lại ngã ra đất.

Có cảm giác như cả hai không biết đau là gì.

Thằng Phàn đánh hoài đâm chán.

Nó có cảm giác nó đang đối đầu với hai người máy.

Nó chỉ sung sướng khi bắt nạt Tin và Bảy để thưởng thức vẻ khiếp sợ ánh lên trong đáy mắt nạn nhân.

Nhưng bữa nay không có gì giống như mọi hôm.

- Tao tha cho tụi mày đó! Tao về đây!

Phàn ngán ngẩm nói, và cất bước bỏ đi.

- Đứng lại đó!

Tin hét lớn, và rượt theo thằng Phàn với cái vẻ rất chi là điên điên.

Phó chúa đảo hào hứng phụ họa:

- Chạy đi đâu?

Thằng Phàn ngoái lại, bắt gặp vẻ say máu của hai thằng nhóc, vội vã co giò chạy thẳng.

CHÚA ĐẢO VÀ PHÓ CHÚA ĐẢO NGỒI BỆT trên tàu lá dừa, chìa bộ mặt bầm tím, sưng húp vào mắt nhau.

Đến bây giờ chúng mới thấy đau. Rờ tay lên chỗ nào, chỗ đấy nhức nhối, rát bỏng, các khớp xương như rời hẳn ra. Cứ như thể tụi nó vừa thoát ra khỏi một cái cối xay.

Bảy rờ rẫm hai gò má, miệng méo xệch:

- Nó đánh đau thật mày ạ!

- Thì vậy! Nắm tay nó to như quả bưởi mà. - Tin thều thào đáp, không ngừng mân mê dãy xương sườn, như đếm xem có thiếu cái nào không.

Bảy để tay rớt xuống đùi, không phải vì gò má đã bớt đau mà vì đùi nó cũng trầy xước thê thảm.

Đang xuýt xoa, mắt Bảy chợt bừng lên:

- Đau thì đau thật, nhưng hôm nay mình đã đánh cho nó chạy có cờ.

- Ờ, nó chạy vắt giò lên cổ.

Bảy hào hứng:

- Tụi mình đã không còn sợ nó.

- Ờ, không sợ. Bảy nhìn bạn, chớp mắt trầm trồ:

- Hôm nay mày gan thật đấy. Tự nhiên lại xông ra đánh nhau với thằng Phàn.

Tin toét miệng cười:

- Tao là chúa đảo mà. Chúa đảo thì không biết sợ ai.

Bảy hơn hớn:

- Ờ, tao cũng không sợ. Tao là phó chúa đảo.

CHÚA ĐẢO VƯỢT BIỂN BƠI VÀO ĐẤT LIỀN, len lén chui ngả sau vào nhà.

Một lát, chúa đảo xuất hiện cạnh cây cọ với chai dầu trên tay.

Chúa đảo chìa chai dầu cho phó chúa đảo:

- Mày xức đi. Tao xức rồi.

Nhìn phó chúa đảo vừa xức dầu vừa hít hà, chúa đảo nhăn mặt:

- Phó chúa đảo không bao giờ rên rỉ.

- Rát quá.

- Khi nãy tao còn rát hơn mày. Nhưng tao không rên tiếng nào.

Bảy nghiến chặt răng, nhưng một lát nó lại bật ra tiếng rên:

- Rát lắm mày ạ.

Tin bĩu môi:

- Vết trầy của mày ăn thua gì. Chỉ như kiến cắn thôi.

Tin dang tay ra:

- Cánh tay của tao bị thanh bảo đao của tên hải tặc Phàn chém suýt đứt lìa, phải loay hoay nối lại mãi mới được, thế mà tao không hề hé môi.

Bảy vén áo lên định bảo mình bị trường thương của hải tặc đâm lòi ruột nhưng nhác thấy mấy mụn ghẻ quanh lỗ rốn, nó hoảng hồn bỏ vạt áo xuống.

Nhưng chúa đảo không nhìn thấy vẻ luống cuống của tên phó tướng. Chúa đảo đang mải dõi mắt ngoài khơi xa:

- Mày nghe thấy gì không?

- Nghe gì?

- Tiếng sóng vỗ bờ.

- Thủy triều lên hở mày?

- Ờ. Và mưa bắt đầu rơi rồi đó.

Mưa rơi thật, đã vài hạt chấm lên mặt bọn trẻ những chấm lạnh. Bảy quên ngay vết trần xước trên người, quên cả vết thương tưởng tượng nơi bụng, lật đật nhảy xuống khỏi đống cát:

- Tao về nhé.

Tin hét giật:

- Ê, cẩn thận kẻo rơi xuống nước. Vùng biển này cá mập nhiều lắm đó.