Chương 5: Cơ quan của hộp(1)

Đồ gỗ rất khó để giữ hoàn hảo không bị tổn hại gì.

Dù sao gỗ cũng không cứng như kim loại, dễ bị mài mòn, mà cho dù có đặt trong hoàn cảnh nào cũng phải để ý, một khi bị ẩm liền hỏng.

Nhưng gỗ tử đàn tương đối tốt hơn, thứ nhất nó có vẻ cứng rắn, thứ hai màu gỗ trầm không dễ phai. Một khối gỗ tử đàn trải qua điêu khắc đánh bóng, cho dù bảo tồn mấy trăm năm vẫn đẹp như cũ, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho loại gỗ này có tiếng.

Hộp trong tay tôi và hộp mà Thẩm Thiên Cửu xem đều cùng một cái, như vậy ít nhất cũng tồn tại ba bốn trăm năm, nếu bảo tồn tốt, cơ quan xảo diệu bên trong chắc hẳn không có vấn đề gì.

Vừa rồi lúc nam áo dài trắng đưa cho tôi cẩn thận như vậy, có thể là sợ mồ hôi tay khiến cho mặt ngoài của hộp gỗ bị ẩm, làm cho hoa văn điêu khắc bị hỏng, nếu y biết gỗ tử đàn có tính chất đặc biệt, cũng không cần phải băn khoăn loại chuyện này.

Nhưng ở trước mặt họ, tôi vẫn cẩn thận mà dùng vải đệm nhung tơ lót hộp gỗ, cảm giác giống như cầm bằng chứng của vụ án vậy.

Tôi xem hồi lâu, trong lòng hết sức kinh ngạc.

Đồng thời, cũng có một nhiệm vụ hết sức quan trọng, vừa khẩn trương lại kích động, lòng bàn tay cũng toát ra không ít mồ hôi.

Tôi nghĩ, nếu ai cho tôi một thứ long văn hiếm lạ này, tim không đập nhanh chắc chắn là người chết.

Đối với một kẻ ít có cơ hội tiếp xúc với đồ cổ chân chính mà nói, nhìn thấy một món bảo vật trân quý, loại cảm giác hưng phấn và mới mẻ này có thể làm cho tôi luống cuống tay chân hơn nửa ngày trời. Mà ngày hôm qua, tôi còn vừa biết một đoạn kịch lịch sự đạo mộ của món bảo vật này, bên trong có thể cất giấu bí mật, nguyên bản vì thời đại khác mà vô pháp biết được sự thật, hiện tại lại do khả năng thân thủ của tôi mà tìm ra, cơ hội ngàn năm có một, trên đời có mấy người may mắn như tôi?

Nhưng mà giờ phút này tâm tình tôi khẩn trương cũng không phải bởi vì bản thân được làm chuyện này.

Mà bởi vì hoa văn trên hộp gỗ tử đàn này thật sự được điêu khắc quá tinh xảo!

Tôi biết gỗ tử đàn muốn giữ độ sáng bóng vốn có, thời gian bảo tồn đại khái không vượt qua năm trăm năm. Trong nhà bảo tàng trưng bày đồ gia cụ gỗ tử đàn thời Minh Thanh cũng phải 300 đến 500 năm, nhưng đều có dấu tích cũ.

Vật gì mặc dù dễ dàng bảo tồn đi nữa, nhưng bảo tồn hoàn hảo giống như chiếc hộp gỗ tử đàn này cũng thật hiếm thấy.

Trên góc hộp gỗ không có dấu vết bị mài mòn nào, màu tím đen, được ánh sáng chiếu vào cực đẹp, ngoại trừ bên ngoài hơi tối một chút, nhưng nó được bảo tồn hoàn hảo đến giờ, có thể thấy đối với chủ nhân nhất định vô cùng quan trọng.

Cũng bởi vì hộp gỗ hoàn hảo như vậy, khiến cho tôi vừa nhìn thấy, lập tức vì vậy kinh ngạc.

Mặt bên là hoa văn bảo đỉnh rườm rà, sáng tối tinh tế, điêu khắc đều là đồ án “Bàn Long Đằng Vân” sống động, tỉ mĩ đến nỗi trên mỗi miếng vảy long tích đều thấy rõ. Tựa hồ những thứ này đều từ long mà ra, tuỳ thời có thể bay vọt mất.

Tôi hít sâu một hơi, cực kỳ tán thưởng cổ nhân tạo hình cẩn thận và kiên nhẫn. Lúc này tôi cũng có thể xác định, chiếc hộp báu vật này chính là cái mà Thẩm Thiên Cửu từng thấy qua.

Nhưng có một chỗ rất kì quái.

Ở bên ngoài hộp gỗ không có thiết kế khoá, vừa thấy cũng có thể nhìn ra, nam tây trang ngay từ đầu cũng nói đây là hộp cơ quan.

Nhưng, dù cho nó là hộp cơ quan, cũng phải có “cái kia”.

Muốn tìm kiếm cơ quan của hộp cơ quan, cũng phải theo “cái kia”, mà tìm cửa vào.

Tôi nhìn nó thật lâu, ngoại trừ một mặt không có bất kì điêu văn nào, biết đây là bên ngoài đáy hộp gỗ, nhưng lại không phát hiện có khe hở hẹp nào để mở hộp gỗ này ra!

Giống như vô số hộp gỗ khác, nếu muốn mở, chỗ che chắn và bộ phận hộp tiếp xúc nhất định phải có một khe nhỏ, mặc kệ che giấu chặt chẽ tinh xảo đến mức nào, mắt thường cũng phải nhìn ra dấu vết.

Nhưng chiếc hộp này lại không có.

Nó cho người ta cảm giác, đây chỉ là một khối gỗ được tạo ra lại chỉ khắc hoa văn ở mặt ngoài mà thôi. Tôi quơ quơ, nếu bên trong có thứ gì, liền nhất định sẽ có thanh âm, nhưng lại không nghe thấy gì.

Chẳng lẽ nó chỉ là một đồ trang sức mộc điêu? Bọn họ có lầm hay không?

Tôi ngẩng đầu nhìn nam tây trang.

Phỏng chừng sắc mặt của tôi đã để lộ nghi ngờ rõ ràng, nam tây trang nhìn tôi, ẩn ẩn cười, hướng gạt tàn đụng nhẹ làm tàn thuốc rơi xuống.

“Hai mươi tám sư phụ mở khoá kia nhìn chiếc hộp gỗ này, sắc mặt cũng giống cậu.” Gã nhìn tôi nói: “Nhưng là tôi chắc chắn, đây là một hộp cơ quan.”

Ý của gã tôi đã rõ, chiếc hộp gỗ này thiết kế cực kỳ tinh xảo, cơ quan của nó xảo diệu đến mức đường nối mở miệng cũng bị giấu kín, cho nên trên mặt ngoài nhìn một chút dấu vết cũng không có.

Một khi đã như vậy, “nắp” của hộp gỗ này rất đặc biệt, không giống như dạng mà chúng ta thường gặp. Người thiết kế chiếc hộp gỗ này cực kỳ thông minh, lợi dụng trên điểm mù lối suy nghĩ logic, làm cho người ta nhìn không ra “nắp” ở chỗ nào.

Trong cơ quan của cổ nhân thường xuyên vận dụng một chút nguyên lý chiến thuật tâm lý để đánh lừa, thường xuất hiện trong binh pháp, cũng không hiếm lạ.

“Điều gì có thể xác định nó là một cái “hộp”, mà không phải là một kiện điêu khắc phẩm bình thường?” Tôi hỏi.

Nam tây trang hít một ngụm khói, cười thần bí. Nam áo trắng hung tợn trừng mắt nhìn tôi: “Cho cậu mở hộp gỗ, hỏi nhiều như vậy làm gì!”

Đạo não tôi chuyển một cái, nói: “Tôi hỏi lai lịch chiếc hộp gỗ này, nói không chừng có thể tìm ra manh mối mở cơ quan ra?”

“Cậu đang kéo dài thời gian!”

Nam áo dài trắng đang muốn đi đến chỗ tôi, nam tây trang nói: “A Trăn, đối với người ta khách khí một chút.” Gã cười nhẹ, nam áo dài trắng lập tức không tình nguyện mà lui về chỗ cũ, hừ một tiếng xoay đầu đi.

Tôi nhìn thân thể nam áo dài trắng so với nam tây trang mạnh hơn gấp bội, nhưng ở trước mặt nam tây trang lại một dạng nghe lệnh giống như chó Chow Chow thấy chủ nhân, không khỏi tò mò.

Nam tây trang từ đầu tới cuối chỉ từ từ hút thuốc, xem ra so với vài người bên cạnh, gã có vẻ bình tĩnh lạ thường.

Nếu chiếu theo thứ tự chỗ ngồi, gã ở trong nhóm người chính là lão đại, nhưng gã tới cùng là người như thế nào?

Tôi bắt đầu suy đoán lung tung, nam tây trang im lặng một lúc rồi nói: “Cậu nghĩ đến điều ấy, chúng ta cũng đã thử qua, lai lịch của chiếc hộp gỗ vốn không có vấn đề gì, muốn phá vỡ nó, cách bình thường không làm được. Tôi không có manh mối có thể cung cấp cho cậu, chỉ có thể lấy hiểu biết của chúng tôi nhắc nhở cậu, nghĩ một cách bình thường mà đối với nó là không có tác dụng.”

Giọng nói của nam tây trang cực kỳ khách khí, không có ý làm khó dễ tôi.

Tôi thử hỏi: “Hộp gỗ này có phải là từ đời Minh hay không?”

“Cậu không cần biết.” Thanh âm của nam tây trang lạnh xuống.

Mặc dù đoán được nam tây trang chắc chắn không dễ gì nói ra lai lịch của hộp gỗ cho tôi biết, nhưng bị ép thành như vậy, tôi ấm ức nói: “Vậy có thể nói cho tôi biết, những người khác đã thử qua những cách nào, miễn cho tôi dẫm lên vết xe đổ, lãng phí thời gian.”

Nam tây trang lộ ra sắc mặt khó xử, quay đầu nhìn người bên cạnh. Đây là lần đầu tiên tôi thấy gã cùng những người khác dùng mắt trao đổi, xem ra nơi này cũng không phải chỉ một mình gã là người quyết định.

Trong đầu tôi đã thoáng nghĩ ra một cách, nhưng không nắm chắc. Nhưng đúng lúc này, tôi nghe thấy cửa phòng thuê chung lại mở, có thể là có người đã trở lại.

Người kia đi rất nhanh.

Tôi vừa mới nghe thấy tiếng mở cửa, tiếp theo đã ngửi thấy một mùi hương, chờ khi tôi muốn liếc mắt nhìn lại, người nọ đã trở lại vị trí cũ, biến mất ở góc tối. Tôi vừa rồi vội vàng thoáng nhìn, chỉ thấy người này đội một chiếc mũ dệt kim, che nửa mặt, rất khó nhìn được dáng người.

Thế nhưng không biết vì sao, vào lúc tôi ngửi thấy mùi hương kì lạ đó, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ mơ hồ.

Tôi nghĩ, tôi phát hiện ra bí mật của hộp gỗ rồi!