Chương 5: [đạo Mộ Bút Ký] Mười Năm Sau - Chương 5: Xe Lửa

Tôi nương theo ánh mắt Tiểu Hoa mà nhìn, chúng tôi đang ở ngay sườn núi, có thể thấy ở đèo núi đối diện thế núi cao ngất. Do trước kia nơi đây là một lâm trường, cây ở chung quanh đã bị đốn hết một lượt, cho nên chỉ còn các cây con tuổi không đủ lớn. Nhưng ngọn núi này lại không lớn, cũng chẳng có gì kì lạ. Nhưng rồi tôi lập tức nhìn thấy ngọn núi mà Tiểu Hoa nói.

Nó nằm ở phía sau ngọn núi trước mặt tôi này, ở nơi rất xa, có một ngọn núi hùng vĩ, ẩn hiện trong mây mù, có thể thấy đỉnh núi trắng tuyết.

Ngọn núi này vừa nhìn đã thấy ở cách chúng tôi rất xa. Tục ngữ nói, ngựa nhìn núi chạy chạy đến chết (vọng sơn bão tử mã -> tưởng gần mà xa), đây vừa nhìn đã thấy xa đến vậy, khoảng cách trên thực tế còn phải lớn hơn nhiều. Hình dáng núi, trông rất giống một cái ấn tỉ, đây là điều đã thu hút sự chú ý của Tiểu Hoa.

“Ngọn núi này với ngọn núi mà chúng mình muốn đến có phải ở cùng một hướng không”

Nếu như ngọn núi này ở gần núi tuyết Tam Thánh thì có lẽ chúng đều thuộc cùng một sơn mạch. Với hình dáng núi này không thể là sự trùng hợp được.

Tiểu Hoa dùng di động chụp ảnh ngọn núi này lại, hỏi Miêu Học Đông đấy là núi nào thế. Miêu Học Đông lắc đầu: “Thanh niên bây giờ toàn hướng ra ngoài, còn ai quan tâm núi non ở quê nữa. Mà loại núi này, ở đây có, phải hỏi thợ săn già mới biết được, nhưng giờ chắc chẳng tìm được đâu.”

Mười năm có thể thay đổi những gì? Nhớ năm xưa chúng tôi đến nơi này, hoàn toàn có thể tìm được một người thợ săn già, chừng hơn 89, 90 tuổi, thường có thể hỏi thăm thêm một ít chuyện. Mười năm sau, tôi biết, người gọi là thợ săn già, giờ có bói cũng không ra một người.

Nếu có thời gian, có thể bỏ ra một tuần vào trong đó xem. Phải đến gần ngọn núi đó mới có thể nhìn rõ ràng hơn được.

Ở bên kia đã đào ra rồi. Mặt đất bị xẻng đào xới, đào xuống hơn một mét nữa thì bắt đầu xuất hiện những khúc gỗ vụn. Gỗ vụn mục nát trộn lẫn với đất bùn. Gỗ tuy rằng đã mục nát đến mềm xốp cả ra, nhưng muốn đào tiếp vẫn còn khá khó khăn, thường đụng phải những phần rất cứng rắn.

Chẳng mấy chốc, nhóm người đã mệt mỏi rã rời. Chúng tôi đã có thể coi là người thành phố có thể lực cực tốt rồi, thế nhưng đòi hỏi thể lực sức khỏe vẫn là vượt qua sức tưởng tượng của chúng tôi.

Kết quả, đào mãi đến khi trời tối đen mà chỉ đào ra được một cái hố lớn thoạt trông có vẻ rất sơ sài.

Nhớ năm xưa Tần Thủy Hoàng đảo một cái lăng cần đến những bảy triệu người, cũng thực là bất đắc dĩ.

Lại bảo một nhóm người khác đến, dứt khoát chuyển lều bạt sang đây ngủ lại luôn. Nhóm một đống lửa trại, kế bên vẫn có một nhóm người dùng sàng đãi đất với gỗ như kiểu đãi vàng.

Đào xuống khoảng sáu mét, bên dưới không còn gỗ nữa, lại sang bên cạnh mà đào tiếp. Đến hừng đông, có người lay tôi đang nằm trong túi ngủ dậy, bảo tôi xem vật vừa mới phát hiện được.

Lại một đầu mũi tên nữa, vẫn còn ẩm, hẳn là vừa mới sàng ra được. Tôi đi ra ngoài sáng xem, đầu mũi tên này giống cái trong tro cốt ông nội tôi như đúc.

Cả lâm trường đã bị đào xới đến mức không còn dáng vẻ như ban đầu, đầu mũi tên này là phát hiện ra trong cái hố ban đầu đào xuống hơn mười mét đất. Đồng thời còn đào ra được rất nhiều quả thông, cho thấy đây là loại cây thông rụng lá.

“Chí ít thì chúng ta cũng đã biết nơi những mũi tên này là găm vào cây khô có rất nhiều loài thông rụng lá. Dựa vào lượng cây thông còn lại từ một rừng thông rụng lá ban đầu, chỉ tốn 200 năm là tìm được rồi.” Bàn Tử nói: “Bàn gia tôi từ giờ trở đi mỗi ngày tập một chút Thái cực quyền, còn có thể giúp cậu đối phó 30 năm, số còn lại phải nỗ lực lên!”

Tôi liếc anh ta một cái, rồi cầm lấy vỏ quả thông, mấy hòn đá nhỏ sàng ra được, nói: “Lộ tuyến đốn củi năm đó giá mà có thể biết được thì còn có thể thu hẹp được phạm vi.” Đúng là không xong rồi, chỉ có thể ráng đi theo đường cũ thôi. Đường đó tôi còn nhớ mang máng, nhưng giá được thế thì bây giờ cũng xuất phát luôn rồi, chẳng qua là một khi tuyết rơi, địa hình sẽ thay đổi như chong chóng, không thể nhận ra đường được nữa.

“Đường sắt.” Tiểu Hoa bỗng nói.

Chúng tôi quay đầu nhìn cậu ta, cậu ta nói: “Tất cả lộ tuyến đốn củi của lâm trường đều ở dọc tuyến đường sắt. Thiết đạo binh xây một đường ray ở phía trước, phía sau Binh đoàn kiến thiết đi theo đốn củi, tất cả số gỗ đều do xe lửa nhỏ vận chuyển ra ngoài.”

Ở nơi này, xe lửa nhỏ để chỉ những xe lửa chuyên dùng để vận chuyển đặc biệt, nhỏ hơn rất nhiều so với những xe lửa bình thường.

Khảm Kiên ra lệnh một tiếng, nhóm người làm thuê bỏ hết dụng cụ đi, bắt đầu tìm dấu vết đường ray trong câc bụi cỏ.

Chẳng mấy chốc liền tìm được đường ray. Đường ray đã rỉ sắt hết, tà vẹt gỗ bên dưới vẫn còn, ở dưới thanh tà vẹt gỗ toàn là đá cuội. Chung quanh cũng mọc đầy cỏ dại, nhưng bởi vì có nhiều đá vụn nên cỏ hơi thưa thớt một chút.

Đường ray đi xuyên qua khoảnh sân, một bên thông đến một ngôi nhà gạch đổ nát đã mất mái ở một bên. Một bên kéo dài đến hướng Vương Minh vừa chạy.

“Làm sao đây?” Khảm Kiên hỏi tôi.

Tôi chậc một tiếng, hỏi Tiểu Hoa: “Cậu nhà giàu bạc triệu thế, có biết chỗ nào bán xe lửa không?”