Chương 38: [đạo Mộ Bút Ký] Mười Năm Sau - Chương 38: Vào Cửa

_Editor: Tiêu

_

Tôi đợi trong bóng đêm rất lâu, mãi cho tới khi nơi này không còn một chỗ tối tăm nào để ẩn núp, chờ cho tôi kịp nhận ra, thì mình cũng đã lẫn vào giữa bọn họ mất rồi. Bọn họ không ai buồn ngẩng đầu nhìn tôi, chỉ miên man dõi mắt về bốn phía, nhìn đồ trong tay, có người nhắm mắt dưỡng thần, lại có người chắc đã ngủ.

Tôi siết chặt tảng đá trong tay, chả hiểu đây là chuyện gì nữa, nhưng tôi biết, cảnh tượng như này không hề giống với trong vô vàn những lần mà tôi tự tưởng tượng ra.

Phải giết bọn họ. Trong lòng tôi không ngừng lặp đi lặp lại ý niệm này, bất kể những người kia vì cái gì mà xuất hiện, tôi không nên để cục diện diễn biến phức tạp hơn nữa.

Tôi cầm cục đá, đi tới bên cạnh một Ngô Tà đang ngủ, lạnh lùng nhìn hắn. Tôi giơ cao cục đá lên.

Hắn trở mình, mở mắt, nhìn tôi, trong ánh mắt không có lấy một tia sợ hãi, lúc này bỗng nhiên tôi ý thức được, tôi đã từng gặp qua hắn.

Hắn mệt mỏi ngủ trên tảng đá, cầm trong tay một bình rượu đế không nhãn.

Đây là hình dạng ban đầu của tôi khi về Hàng Châu, tôi nằm trước tiền sảnh của cửa hàng, quay mặt đối diện Tây Hồ. Dòng người ngoài kia như mắc cửi, tôi uống rượu đế, cơ bản là tửu lượng của tôi cũng không tốt, vừa mới tỉnh táo được một chút, uống vào hai ngụm liền lập tức chóng mặt.

Khi đó, tôi chỉ thấy mệt mỏi và tuyệt vọng, hết thảy đều trở lại điểm xuất phát, tôt mất đi tất cả, dĩ nhiên cũng chẳng thu được lại cái gì.

Tôi buông cục đá nắm trong tay ra, nhìn Ngô Tà bốn phía xung quanh cửa, chợt như nhận ra bọn họ đều là hình ảnh của tôi trong mười năm này, mỗi người đều là một bản thể của tôi.

Mặc những bộ quần áo khác nhau, mang theo những cảm xúc khác nhau, cầm những loại vũ khí khác nhau.

Người ta chưa bao giờ có cơ hội để nhìn rõ chính mình như vậy, tôi leo lên một tảng đá lớn, trong lòng chợt nghĩ, đây chẳng hay chỉ là ảo giác? Vì sao có nhiều tôi trong quá khứ như vậy, họ là từ trong đầu tôi chui ra sao, lẽ nào, tôi vô thức bước tới bên cạnh cửa Thanh Đồng, đèn pin soi lên mặt Thanh Đồng sáng bóng, là cửa bên trái.

Tôi nghĩ vậy, lại thấy ánh lửa bên dưới từng điểm từng điểm biến mất, bốn phía từ từ trở về trạng thái tối tăm, chỉ còn lại tàn ảnh của một loạt đèn đuốc, tiếp theo, tôi cảm giác được có cái gì đó liếm lên môi mình.

Ý thức trong tôi chầm chậm trở về, tôi nhận ra mình đang ngủ, bên tai có tiếng người nói chuyện, tới khi mở mắt, tôi mơ hồ thấy lửa trại trước mặt, Tiểu Mãn Ca đang liếm mặt tôi.

Không biết Tiểu Hoa cho nó ăn cái gì, mà nước bọt thối bằng chết, tôi xoay người ngồi dậy, thấy bốn phía có vài đống lửa.

Một người tới đưa tôi cốc nước, trong lòng thả lỏng, nhận lấy cốc, tôi giờ mới nhận ra vết thương trên tay mình đã được khâu lại.

“Tới rồi? Tôi vừa ngủ sao?” Tôi hỏi.

Người bưng cốc nước đổ thêm vào trà nóng: “Cậu không phải đang ngủ, là cậu bị choáng.”

“Nói bậy”. Tôi nhấp một hớp trà nóng, trong mười năm, tôi trải qua nhiều hoàn cảnh nghiêm cẩn hơn nhiều so với hiện tại, tôi còn chưa hề choáng, sao có thể choáng ở đây được.

Tôi quay đầu, tưởng là mình sẽ thấy Bàn Tử hoặc Tiểu Hoa, hay những người khác nữa. Nhưng tôi chỉ thấy được một nam nhân, đeo kính râm, bưng cái cốc nhìn tôi.

“Tôi còn chưa tỉnh phải không?” Tôi nhấp một ngụm trà, “Nếu không sao anh có thể ở đây được?”

“Chuẩn rồi, tôi là ảo giác của cậu, giờ thì cậu phải chết.” Hắc Nhãn Kính nói với tôi: “Nhiệt độ nơi này quá thập, cậu ngủ ở trên tảng đá như vậy, bọn họ sẽ có rất ít khả năng tìm thấy cậu trước khi cậu chết rét đấy.”

“Tôi sẽ không chết. Tôi chỉ chết trong ảo giác thôi, mà sao lại là anh.” Tôi nói, nhìn Tiểu Mãn Ca, tôi bỗng có chút cảm giác rất tệ. Hắc Nhãn Kính nhất định là ảo giác của tôi, nhưng vì sao lại còn có cả con chó này trong ảo giác nữa.

Tôi cố gắng nhận thức xem mình có phải đã tỉnh rồi không. Tôi đứng dậy, nhìn quanh bốn phía, liếc mắt tôi liền thấy Bàn Tử chết trên một tảng đá lớn, cổ bị đứt lìa, tay chân trật thành từng khúc rách bươm, lộ ra cả xương sống, một con khỉ trong miệng chim đang cắn cái xương sống đó.

“Khi hắn đi xuống đây, bị tuột khỏi xích, ngã gãy cổ.” Hắc Nhãn Kính đi tới sau lưng tôi, khoác tay lên vai tôi, ý bảo tôi nhìn bên kia.

Tôi quay đầu thấy Tiểu Hoa vùi trong một đống đá, thân thể chẳng biết chôn tận đâu rồi.

“Cậu mang đầu hắn ra giao cho Tú Tú, cô ấy nhìn thấy cái này thì từ sau sẽ cạch mặt cậu vĩnh viễn.” Hắc Nhãn Kính nói: “Hắn bị lũ nhân diện điểu rỉa thành từng mảnh nhỏ. Thủ hạ của cậu muốn đi cứu hắn-”

Bên cạnh đầu Tiểu Hoa, Khảm Kiên cũng bị đè dưới một tảng đá, tròng mắt lòi ra, não vẫn không ngừng chảy xuống từ trong hốc mắt. “Chim trong này đã lấy đá, dội như bom xuống dưới.”

Tôi đi tới chỗ bọn họ, nhìn bốn phía toàn thi thể của thủ hạ, đều chia năm xẻ bảy, quanh quất tràn ngập mùi máu tươi và mùi nội tạng bốc lên khiến người ta buồn nôn.

Không một ai còn sống.

Tay tôi lạnh đi, nhìn lại phía Hắc Nhãn Kính, Hắc Nhãn Kính nói: “Tôi và cậu nói qua một chút, có lẽ đây là kết cục cuối cùng. Chỉ có một người được đi tiếp, ai đứng bên cạnh hắn cũng sẽ gặp phải những cảnh ngộ này.”

Tôi không nói gì, mười năm trước, tôi có thể sẽ vì vậy mà suy sụp, nhưng giờ thì không, vì tôi đã chấp nhận được rằng cuộc sống là luôn thay đổi.

Hắc Nhãn Kính nhìn tôi: “Không có gì để nói sao? Tới đây, đi theo tôi.”

“Đi đâu?”

Hắc Nhãn Kính cầm đèn pin soi về phía trước, tôi nhận ra rằng cánh cửa Thanh Đồng hùng vỹ kia đã mở. Giữa hai cánh cửa, xuất hiện một khe hở, nó đang từ từ đóng lại.

Hắn nhặt dưới đất lên một khẩu súng, vứt cho tôi, bảo là đi vào trong khe cửa mau, tôi kiểm tra lại đạn, lấy từ trên xác Bàn Tử một chiếc đèn pin, theo hắn chạy tới khe cửa.

Nhân diện điểu lao về phía chúng tôi, tôi chạy sau lưng hắn, giơ súng bắn, mỗi lần mười phát đạn nổ sáng trời, vệt sáng hình cung hiện lên, trong hỗn loạn, tôi lao vào khe hở.

Tường thuật trực tiếp: Thanh Đồng môn mở cửa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Vâng, thưa mọi người, vậy là chúng ta đã biết những Ngô Tà kia chỉ là ảo giác của Ngô Tà mà thôi, nhưng khi cậu tỉnh lại, chuyện gì đã xảy ra??????????? Người chết, rất nhiều người chết, thực sự tôi đã rất run khi làm chương này, chỉ cầu cho tất cả vẫn là ảo giác, Bàn Tử, Tiểu Hoa, Khảm Kiên… bọn họ phải sống! Hắc Bạch vô thường sắp chạm mặt lần nữa, thực sự không rõ tác giả muốn hại con dân tới mức nào, vừa đau vừa mừng, liệu ngày mai sẽ được thấy Tiểu Ca trong Thanh Đồng môn hay một Vạn Nô Vương khác, liệu mai mọi người bên ngoài có sống lại không, liệu tới đây chúng ta có thể đọc được một kết cục viên mãn?