Chương 29: [đạo Mộ Bút Ký] Mười Năm Sau - Chương 29

_Editor: Tiêu

_

Ông nội của bọn họ, thậm chí là chính mấy người Trần Văn Cẩm, nhất định đã gặp phải chuyện gì đó, nó khiến cho cơ thể của bọn họ phát sinh biến hóa.

Chuyện này có thể tính đến rất nhiều khả năng, ví dụ như, bọn họ đã ăn phải cái gì?

Bọn họ luôn tìm kiếm phương pháp trường sinh trong cổ mộ, lời đồn về những phương sĩ đã đem cách để sống mãi với trời đất giấu kín dưới mộ mình, ngày trước Hắc Nhãn Kính từng nói với tôi: Nếu quả thực là có thuật trường sinh, vậy những phương sĩ đó sao lại vẫn có mộ?

Cho nên mới nói thời xa xưa người ta luôn muốn vào núi tu tiên thoát xác là như thế.

Xác tiên chính là những thi thể của người phàm sau khi thăng lên giời lưu lại, sẽ khô quắt nhưng để tới bao giờ cũng không mục nát.

Cái thứ trước mặt tôi kia cũng có gì đó giống như một xác tiên, nhưng không ai nói với tôi, xác tiên và cương thi lại giống nhau như vậy.

Bất luận là họ có xảy ra chuyện gì, thì cũng khiến cơ thể của bọn họ đã bị ảnh hưởng, ông nội tôi cho rằng: Sau khi ông chết thi thể sẽ xảy ra biến hóa. Trần Bì A Tứ giờ sống chết chưa rõ, nhưng sau khi lão chết, thi thể chắc chắn sẽ xảy ra chuyện không tưởng. Trần Văn Cẩm thậm chí còn nghiêm trọng hơn, từ những gì điều tra được, cô ấy chỉ trong một thời gian cực ngắn liền biến thành quái vật.

Chuyện mấy ông ấy gặp phải, nhất định là phát sinh từ trong cổ mộ, bọn họ có thể là dính cơ quan hoặc là “gặp” phải một vấn đề bất ngờ nào đó.

Nhưng chuyện đội Trần Văn Cẩm gặp phải, chắc là phát sinh trong viện dưỡng lão ở Cách Nhĩ Mộc. Thậm chí là do người làm ra.

Thi thể lão Tứ từ từ tiến dần tới vị trí tôi đứng, tôi di động chùy xích, chỉ cần rời xa vị trí đó một chút tôi sẽ không thấy được tình hình xung quanh lão Tứ nữa, thực sự vô cùng tối tăm, nhưng dường như là lão không thể dùng mắt để xác định được tôi đang đứng ở đâu.

“Đắc tội.” Tôi chuẩn bị hành động, trước tiên quăng chùy xích ra, đồng thời lại di chuyển vị trí, tôi muốn quấn chùy xích của mình quanh người lão Tứ, sau đó nắm lấy đầu còn lại, bằng cách đó tôi có thể buộc cái xác sống kia lên tảng đá.

Nhưng chùy xích dùng không được tốt như tôi nghĩ, vì chiều dài của nó không đủ, nên lúc quăng lên người lão Tứ, nó chỉ đập vào người lão một cái rồi rơi luôn xuống.

Tôi kéo chùy về, chuẩn bị quăng lại lần nữa, chợt đèn dưỡng khí vụt tắt.

Trong chớp mắt, xung quanh chìm vào bóng tối.

Tôi vội quăng loạn chùy xích, nó va trúng một tảng đá, khiến tia lửa tóe ra. Tôi lập tức rút về. Tim trong lồng ngực đập điên cuồng. Đầu óc trống rỗng, bóng tối bao vây khiến mắt không thể nhận được thông tin để chuyển đến não bộ xử lý.

Tôi quay chùy trong tay như cánh quạt máy bay trực thăng, đảm bảo không một cái gì có thể tới gần mình được, nhưng vừa mới quay được hai vòng, bỗng đập trúng ngay một thứ gì đó. Chùy xích lập tức văng xuống đất, tôi giật nó lại rồi thoái lui về bên trái, lại tiếp tục quay vòng. Còn thiếu việc nói kèm một câu Tinh vân tỏa liên.

( Là một câu trong truyện tranh 😀 )

Quăng một lúc, lại va trúng trên tảng đá. Tia lửa văng ra bốn phía.

Tảng đá, được lắm.

Tôi mò mẫm bước qua, sờ trúng một tảng cao hơn thân người, bắt đầu leo lên.

Mặt đá sắc nhọn lập tức xé toạc chân tôi, nhịn lại đau đớn, vẫn tiếp tục leo lên tận đỉnh. Móng tay còn bị bật lên mấy cái.

Làm vậy khiến tôi có chút cảm giác an toàn. Tôi thu chùy xích lại bên người, giật hai cái, bỗng thấy căng căng, đầu kia chùy xích hình như bị cái gì tóm được.

Cố lôi đi, khí lực bên kia quả thực rất bá đạo, giật thế nào cũng không nhúc nhích.

Tôi không dám kéo nữa, bỗng trong lòng nảy ra một kế, tôi giữ lấy đầu chùy trong tay mình, ghép với tay áo lặn, sau đó tháo áo lặn ra, quấn quanh tảng đá. Vì áo lặn quấn vào trong các đường vân của nham thạch nên nó sẽ bị kéo căng và buộc chặt trên đó.

Tôi nghĩ chắc cái xác tiên ấy chung quy sẽ không thể biết được mình đang kéo co với một tảng đá.

Bản thân lại thận trọng rời khỏi vị trí, dùng sức lay động đèn cảnh báo dưỡng khí. Thứ này dính liền với đồng hồ đo áp suất. Theo lý mà nói pin dùng đâu có nhanh hết như vậy. Bỗng ý thức được bình dưỡng khí đã không thấy đâu nữa, chẳng lẽ là đồng hồ áp suất gặp chuyện gì rồi. Lại qua lắc lắc áp kế, vừa lắc vài cái đèn đỏ lập tức sáng lên. Lúc này

  1. Có thể thấy ngay được nội dung trên vách đá.
  2. Tìm được nguồn sáng thứ hai, cái này không duy trì được lâu.

Tôi đánh cược một chút, từ ánh sáng mờ nhạt có thể thấy được bóng người đang kéo chùy xích của mình, né qua phía bên kia, đi tới chỗ vách đá vừa rồi lão Tứ đứng quay mặt vào, đèn đỏ dí sát lên nham thạch, dường như có thể đọc được từng chữ rất rõ ràng trên đó.

Chữ thứ nhất là: Nếu như.

Tôi nheo mắt, đọc hết đoạn đó, cả thảy là năm dòng.

Nếu như có người đời sau tới đây, thấy thi thể ta, lấy được nửa phần sống mũi đó, sẽ thấy được Càn Khôn, là nhân quả của mọi sự.