Chuyển ngữ:
Earl Grey
Sách “Thủy đoạn thư” chương Bát thông của Tăng Củng từng ghi chép về ngư thủy hợp hoan, tác dụng của trận pháp này vô cùng đặc biệt, mới nghe tên nhiều người lầm tưởng rằng trận pháp phong thủy này để thúc đẩy tình cảm vợ chồng hòa hợp, nhưng thực chất lại không phải. Trận pháp phong thủy này rất đáng sợ, nó dùng để câu đồ, hơn nữa, không phải để câu đồ bình thường, mà là để câu xác người bị chôn vùi dưới những hố đất sụt sau động đất, hoặc cũng có thể dùng để tìm kiếm xác người chết đuối dưới hồ sâu. Đầu bên kia của sợi chỉ đỏ được buộc với một món đồ vật quan trọng của người chết.
Cao nhân nhà ta bày trận pháp ở chỗ này, chẳng lẽ là muốn tìm thi thể trong đống vò đất này? Lẽ nào trong những vò đất này có thi thể của người quen ông ta, hay là có lý do nào khác? Tề Thiết Chủy thầm nghĩ, sự việc càng trở nên mơ hồ khó hiểu, tuy rằng tạm thời không nghĩ ra được chuyện này với chiếc xe lửa có gì liên quan, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy, trận pháp này chính là mấu chốt của mọi việc.
Diễn biến sau đó đã chứng minh được trực giác vô cùng chuẩn xác của Tề Thiết Chủy. Nhưng lúc này, sợi chỉ đỏ kéo dài tít vào sâu trong bóng tối, không rõ phía trước còn có cái gì?
Cách sử dụng trận pháp này chính là thả sợi chỉ đỏ xuống hồ sâu hoặc bùn lầy, chỉ đỏ thả xuống, mặc cho nó chuyển động theo địa hình, bao giờ sợi chỉ căng ra, nơi đầu kia sợi chỉ dừng lại ắt có thi thể muốn tìm. Ở các hồ sâu, nhiều khi sợi chỉ sẽ quấn chặt vào xác chết đuối. Cao nhân thả sợi chỉ vào đống vò xác, hẳn là đã tìm được thi thể mình muốn tìm.
Hắn gẩy gẩy sợi chỉ đỏ một chút, rồi gãi đầu một cái. Hắn chẳng muốn bước vào đống nước đen và vò xác này tí nào, đương nhiên cũng không thể ép viên sĩ quan phụ tá làm chuyện này được. Nhưng hắn thực sự muốn biết đầu kia của sợi chỉ đó nối liền với chiếc vò nào, thi thể bên trong liệu có còn hay không.
Viên sĩ quan phụ tá đứng ngoài gọi với vào, hỏi hắn, Tề Thiết Chủy tóm tắt lại sự việc, viên sĩ quan nói: “Nếu đúng như ngài phán đoán, vậy cao nhân nhà ngài đi qua thế nào đây. Phải chăng thứ nước đen ngòm này tuy hơi ghê tởm một chút, nhưng không đến mức có độc.”
Tề Thiết Chủy thầm nghĩ, cao nhân nhà ta đóng cả đống đinh vào người như thế mới gắng gượng lết về được Trường Sa, có thể chính là vì đã quá khinh suất khi ở chỗ này. Hắn không khỏi nhớ đến Nhị Nguyệt Hồng, Nhị gia mà ở đây thì tốt rồi, ở cái chỗ như thế này, chỉ có Nhị gia là ra vào tự nhiên như không.
Còn đang ngẫm nghĩ, chợt thấy viên sĩ quan họ Trương bỗng dưng cởi bỏ đôi giày lính của mình, sau đó cẩn thận nhảy lên một cái, đáp lên đúng một cái vò xác.
Cái vò lắc lắc lư lư, viên sĩ quan cân bằng lại cơ thể, đứng vững lại. Tề Thiết Chủy che miệng nhún vai, da gà da vịt đều nổi lên hết cả, vội vàng nói: “Điên rồi à? Mau xuống!!!”
Viên sĩ quan chẳng nói gì, bắt đầu rón ra rón rén bước đi trên những cái vò, mỗi lần bước đi bàn chân anh ta giẫm lên đúng mép vò, kẻo giẫm vào giữa lại làm nắp vò nứt vỡ. Toàn bộ vò xác lắc lắc lư lư, lớp sắt tây cũ kỹ đã rỉ sét đến cả ngàn lớp, những chỗ hỏng hóc đã toác ra lộ ra bùn khô bên dưới. Cũng đã mọc đến cả ngàn lớp mốc, giẫm một cái là bắt đầu rạn nứt.
Đạp qua mười sáu cái vò xác, Tề Thiết Chủy không thấy anh ta động đậy gì nữa, liền co rúm cả người lại. Mãi cho đến khi viên sĩ quan nhảy qua đống vò quay trở về trước mặt Tề Thiết Chủy, Tề Thiết Chủy mới cảm thấy mình như lả đi. Thấy viên sĩ quan phủi phủi đôi giày lính của mình, hắn bèn dùng thanh kiếm gỗ đào gõ xuống đầu anh ta: “Mẹ nhà nó, ta nhất định phải về mách Phật gia một phen, cậu tưởng người họ Trường nhà các cậu đều là thùng sắt hết à.”
“Tôi phải qua đây chứ, Bát gia, nếu không ai ném ngài trở lại bây giờ?” Viên sĩ quan nói, nhìn thấy sợi chỉ đỏ, cũng gảy gảy một chút.
“Đừng có làm loạn nữa đi.” Tề Thiết Chủy nhắc, viên sĩ quan nghiêng đầu cười: “Bát gia, người Trương gia có cả một đống cách đối phó với lũ sâu bọ tà độc, hôm nay ít nhiều chúng ta cũng phải tra ra được sơ sơ chuyện này. Không có thời gian do dự nữa, ngài cứ lên đây tôi cõng ngài qua đó xem. Nếu có hề gì, tôi cho dù không cần cái mạng này nữa cũng nhất định sẽ cõng ngài ra ngoài được.”
Tề Thiết Chủy nhìn lưng viên sĩ quan phụ tá, nghĩ thầm mẹ kiếp ngộ nhỡ có gì xảy ra chú mày còn đòi cõng ta chạy, lớ ngớ một cái ta đây liền rơi tõm xuống đống vò xác này rồi. Nhưng nhìn ánh mắt của viên sĩ quan phụ tá, lại nghĩ đến chuyện của cao nhân, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, than thở một tiếng rồi vẫn trèo lên lưng người ta.
Viên sĩ quan phụ tá đạp lên các vò xác, thận trọng bước từng bước về phía trước. Tề Thiết Chủy trên lưng cầm giày cho anh ta. Chẳng mấy chốc đã đến nơi mà sợi chỉ đỏ đã chỉ, hai người kinh ngạc phát hiện, ở nơi đó quả đúng có một vò xác, nắp trên vò đã không cánh mà bay từ lâu. Bọn họ ngồi xổm xuống, quẹt lửa rồi thò ống lửa xuống xem cho rõ. Chỉ thấy bên trong vò xác trống không, dưới đáy có một cái hang trộm sâu hoắm, thông xuống dưới, không thấy đâu là đáy. Sợi chỉ đỏ cũng theo đó mà xuống, kéo căng xuống hang trộm sâu hoắm.
“Thú vị đây.” Tề Thiết Chủy nghĩ thầm. Hắn không nhìn rõ, bảo viên sĩ quan thả hắn xuống. Hai chân giẫm lên mép vò rỗng, ném ống lửa xuống phía dưới. Ánh lửa nho nhỏ rơi xuống, biến thành một ngôi sao băng bé xíu đáp thẳng xuống đất, rồi nảy len một cái. Tề Thiết Chủy cầm một bó ống lửa to tướng, quẹt lửa hết rồi ném xuống dưới, mới soi sáng được một góc nhỏ, thấy ở đó có một vật kỳ quái nằm ngang.
“Cái gì đấy?” Viên sĩ quan phụ tá hỏi. Tề Thiết Chủy đắc ý cười: “Thanh tà vẹt của đường ray chứ gì. Chúng ta tìm được rồi, xuống dưới thôi!”