Chương 1 : Tâm ma
Tiếng la hét thất thanh của một người phụ nữ, kèm theo đó là đoàn máu đỏ thẫm văng lên trời.
- Đừng giết vợ tôi! Đừng giết vợ tôi! Cầu xin các người, đừng giết vợ tôi mà!
Gã đàn ông quỳ gối trước mặt một đám người đau khổ cầu xin.
- Mày dấu nó ở đâu?!
Đám người kia hét to.
- Tôi không biết. Tôi hoàn toàn không biết thứ các người muốn tìm!
Người đàn ông quả quyết khẳng định trong nước mắt giàn giụa.
- Vậy thì cả nhà mày đi chết đi!
Dứt lời, một dao liền chém xuống.
Máu tươi chợt tóe, người đàn ông nọ lập tức ngã người xuống sàn, đám người kia còn sợ ông ta chưa chết liền tiếp tục hung hăng đâm thêm mười mấy nhát dao hung hãn nữa.
Người vợ của ông ta cũng cùng chung số phận. Thân thể bà ấy vốn đã nằm bất động trên sàn sau tiếng la hét vừa rồi, bây giờ chúng còn tàn nhẫn xiên bà ta thêm hàng chục lần.
Tiếng dao bén nhọn đâm sâu vào da thịt sao mà sởn tai.
Cho đến lúc bọn chúng dừng tay lại thì cơ thể hai vợ chồng nọ đã phủ phục trong máu tanh, máu tươi còn chảy loang lổ ra sàn, khiến cho sàn nhà trông như đang trải một tấm lụa đỏ thẫm óng ánh, phản chiếu gương mặt bọn chúng lên trên bằng hình ảnh mơ hồ.
- Làm gì tiếp đây đại ca?
Một tên đàn em thở hỗn hển hỏi.
Kẻ cầm đầu băng nhóm này là một thanh niên chỉ tầm 22 tuổi, hắn suy nghĩ một chút rồi trả lời:
- Chúng ta chỉ nhận tiền giết gia đình này và hỏi nó ở đâu, bên khách hàng cũng không cho chúng ta biết nó là gì. Xem như xong nhiệm vụ, khỏi cần thu dọn. Về lấy tiền, hôm nay bao anh em chơi lớn!
Hắn vừa dứt lời là một tràn cười rộ vui mừng của đám đàn em.
Sau đó tên cầm đầu quay người dẫn theo đám tay sai rời đi. Nhưng mà vừa đi được mấy bước thì sợi dây chuyền trên cổ hắn ta bỗng đứt rồi rơi xuống sàn. Sợi dây chuyền có mặt hình một ác quỷ bốn cánh tay tà dị.
Hắn ta nhặt nó lên rồi đi khỏi ngôi nhà tàn tạ trong tiếng nói cười không ngớt của lũ đàn em.
Tất cả những hình ảnh đó đều được một đôi mắt bé nhỏ chứa đầy nổi kinh hoàng trong khe tủ lưu lại, cậu bé thở mạnh trong sự bàng hoàng và sợ hãi.
Nổi đau khi chứng kiến cha mẹ bị giết trước mặt mà không thể làm gì khiến trái tim cậu bé xiết chặt, quặn thắt từng cơn. Để rồi không ngăn được những dòng nước mắt tê tái khi thấy cơ thể người cha vẫn đang mở mắt nhìn mình qua khe tủ, mặc dù ông ấy đã chết rồi.
Đó là ánh mắt chan hòa yêu thương và nỗi kỳ vọng mãnh liệt!
- Con phải học được nó, con có tố chất thiên tài, còn cha thì không. Haha, nếu con học được nó, con nhất định sẽ là người phi thường nhất thế giới này!
Chìm đắm trong ánh mắt người cha, trong đầu đứa trẻ chợt hiện ra những hồi ức.
Người cha mỉm cười, cẩn thận nhắn nhủ:
- Con trai của cha, con phải nhớ rằng, môn võ Chân Long Cửu Biến này là báu vật gia truyền quý giá nhất của dòng họ nhà chúng ta, nó được truyền từ thời nhà Lý cách đây một nghìn năm lịch sử, sóng vai với đại anh hùng Lý Thường Kiệt, giương danh thế giới. Con có muốn trở thành anh hùng không?
- Muốn ạ!
Cậu nhóc hai mắt tỏa sáng nhiệt thành đáp lại.
Người cha bật cười, nói tiếp:
- Thời đại bây giờ muốn làm anh hùng không dễ, cha sẽ bảo vệ con khỏi bóng tối của xã hội, để cho con ăn học thành tài. Nhưng Tri Thu, con phải nhớ rằng, con mang họ Lý, là dòng dõi Lý gia chính tông truyền thừa hơn nghìn năm lịch sử, con phải tự hào vì điều đó. Và cũng vì điều đó mà phải tuyệt đối dấu kín trong lòng, nếu không con và cả gia đình ta sẽ gặp nguy hiểm tính mạng. Con sẽ phải giống như cha, bảo vệ truyền thừa Chân Long Cửu Biến cho đến đời sau và đời sau nữa!
Nhưng rồi những ký ức đó chợt bắn lên một đoàn máu tươi, thực tại tàn khốc, người cha với nụ cười hiền hòa đang nằm trên sàn máu. Chết không nhắm mắt nhìn hắn. Ánh mắt yêu thương và kỳ vọng vô bờ.
Con phải học được nó!
Con phải học được nó!
Văng vẳng bên tai là tiếng thì thầm của người cha. Máu tươi lại lần phún lên, phủ kín toàn bộ kí ức.
Lý Tri Thu giật mình mở to mắt.
Những hình ảnh vừa rồi biến mất, trước mắt Tri Thu lúc này là một thung lũng bị bao phủ bởi mây trời. Hắn đang ngồi trên một ngọn núi còn cao hơn cả biển mây, tảng đá lớn đang ngồi tùy thời phát ra hơi lạnh thấu xương.
Tri Thu hít sâu một hơi rồi thở dài điều tức. Không khí lạnh lẽo và thoáng đạt giúp cái đầu hắn rất nhanh bình tĩnh.
- Không thể tập trung nữa sao, Thu?
Bỗng nhiên một giọng nói có phần già nua từ sau lưng Lý Tri Thu truyền đến.
- Vâng, sư phụ.
Tri Thu nhẹ nhàng đáp lời, đồng thời đứng dậy quay người lại chào ông lão tóc trắng vừa mới xuất hiện sau lưng, nói:
- Sư phụ không nên ra đây, trời đang trở lạnh. Người nên trở về phòng đi ạ!
Đối với lời quan tâm của Tri Thu, vị trí giả này chỉ đơn thuần cười nhẹ, nói lại:
- Con cũng biết trời lạnh, nhìn lại con xem, áo cũng không mặc, có phải ỷ thế có cơ thể hừng hực sức trẻ mà không sợ lạnh không? Cảm giác muốn có vợ rồi chứ gì?
Dứt lời ông lão tự bật cười giòn giã. Xuân sắc trên mặt tỏa ra mười phần, ông ấy không hề có dấu hiệu già yếu so với diện mạo bên ngoài.
Một ông lão tám mươi tuổi, râu tóc bạc phơ. Một tấm thân lực lưỡng dấu bên trong lớp áo dày.
Đúng như ông ấy nói, khí trời ở vùng núi cao Tây Tạng này rất lạnh, nhất là ở cái núi mà họ đang sống. Một nơi kín đáo so với ngoại giới, không ai biết đến ngoại trừ Tri Thu và sư phụ Kamuel của mình. Nhiệt độ ở đây luôn nằm ở mức -8 độ C, mặt trời lặn chậm hơn so với ngoại giới 4 giờ nhưng không khí ở đây vẫn rất lạnh, đôi lúc xuống đến -18 độ.
Nhưng Tri Thu từ lúc luyện võ thành tài tới nay đã luôn cởi trần, phô diễn cái cơ thể có cơ bắp rắn chắc một cách hoàn mỹ của mình trước mẹ thiên nhiên.
Lý Tri Thu có cơ bắp không to lớn như mấy tay vận động viên thể hình, nhưng các cơ trên người hoàn toàn cân đối, rắn chắc như đồng, hoàn mỹ đến từng thớ thịt. Dù không to lớn nhưng các khối cơ lại tạo cảm giác chứa sức bật khủng khiếp bên trong.
Một cơ thể hoàn mỹ chứa đầy lực lượng mạnh mẽ bên trong, giống như một núi lửa có thể tùy ý phun trào. Đây là thành quả luyện tập bất kể ngày đêm của Lý Tri Thu, xuyên suốt 18 năm ròng.
Tri Thu đã luyện thành công tám Biến bên trong Chân Long Cửu Biến, chỉ còn một Biến cuối cùng là Tri Thu sẽ luyện đến đại thành, nhưng hắn không cách nào luyện được. Những phút mấu chốt thì cái kí ức đó lại hiện lên, phá rối tâm trí hắn không nguôi.
Kể từ thời điểm gia đình Tri Thu bị sát hại, sư phụ Kamuel lặn lội từ Tây Tạng về Việt Nam cưu mang và dẫn dắt Lý Tri Thu đến nay, đã 18 năm trôi qua.
- Tri Thu, con nên đi rồi.
Bỗng nhiên, sự phụ Kamuel chậm rãi ngưng cười, thong thả nói.
- Con đi đâu?
Tri Thu khó hiểu hỏi lại.
Sư phụ Kamuel chỉ tay lên ngực hắn, nói tiếp:
- Đi diệt cái tâm ma trong lòng. Con thừa biết nó tồn tại, con không thể sống cùng nó cả đời. Tâm ma là thứ đáng sợ nhất đối với đạo tâm một võ sĩ. Nếu con không diệt tâm ma, một biến cuối cùng này con sẽ không cách nào luyện thành. Con là một đứa trẻ phi thường, có thể đè nén lòng hận thù và đau khổ để giữ vững tâm trí luyện võ đến nay.
Sư phụ Kamuel mỉm cười nói tiếp:
- Nhưng Tri Thu, dù con có nghị lực phi thường đến đâu thì tâm ma vẫn ngự trị trong lòng con. Con không thể gạt nó đi bằng suy nghĩ, con không phải thánh thần, ta cũng vậy. Phải dùng chính cái cách mà kẻ tạo ra tâm ma cho con để diệt trừ đi nó. Ngày mai, con có thể đi rồi.
Lý Tri Thu im lặng nghe sư phụ nói xong, không kiềm được hít một hơi dài.
Dù 18 năm qua Tri Thu cố gắng giữ vững tinh thần, đặt bản thân trong sự bình tĩnh tuyệt đối, nhưng khát vọng báo thù vẫn ẩn dấu trong tim. Hôm nay được sư phụ cho phép, nổi khát khao báo thù đó lập tức sục sôi.
Nhưng Tri Thu từ nhỏ đã được sư phụ Kamuel dạy dỗ rất kỹ lưỡng về mặt tinh thần và ý thức, ngày nào thầy cũng giảng dạy chân lý sống và cách làm người cho hắn nghe. Tri Thu thừa biết khi nóng giận sẽ mất bình tĩnh, đánh mất bản thân. Vì thế cho dù có nóng lòng đến đâu, Lý Tri Thu vẫn thở sâu để duy trì cái đầu lạnh.
Thấy Tri Thu biểu hiện bình tĩnh như vậy, ngay cả mặt cũng không đổi sắc. Sư phụ Kamuel mỉm cười vừa lòng.
"Ta thật sự không nhìn lầm người, Tri Thu, con đã trưởng thành!
Tự ngẫm một hồi, sư phụ Kamuel dò hỏi:
- Ngày mai con có thể xuất phát. Con là đệ tử thân truyền của ta, bước ra xã hội được cấp giấy phép giết người, bản thân có bản lĩnh phi thường, nhưng con vẫn nhớ những nguyên tắc của mình chứ?
Nghe vậy, Tri Thu lập tức trả lời:
- Dạ con nhớ rõ. Không tùy ý giết người, không giết người vô tội. Đối với kẻ có ý định giết mình, tuyệt đối không được nương tay. Không phô trương, không lạm quyền, không hà hiếp. Không ẩn trắc, đắc nhân tâm.
Những điều Lý Tri Thu vừa đọc, cũng chính là cách sống của Tri Thu hiện tại. Sư phụ Kamuel vừa lòng gật đầu, người xoay người rời đi và để lại một câu:
- Ngày mai xuống núi thì đến cô Linh lấy tí tiền, vé máy bay về Việt Nam cô ấy đã chuẩn bị cho con. Con chỉ có thời hạn 5 năm, nhanh chóng xử lý tốt tâm ma rồi trở về tu luyện, con vẫn còn sứ mệnh của mình, nhớ đấy! Đi nấu cơm đi, ta đói lắm rồi đó.
- Dạ, sư phụ gắng hút gió thay cơm, con đi nấu ngay.
Lý Tri Thu cười nhẹ trêu đùa.
- Thằng quỷ đi nấu nhanh đi!
Ở xa sư phụ Kamuel chửi đến.
Cô Linh trong miệng thầy là một người rất đặc biệt, cô là mối liên kết giữa thầy với xã hội. Địa vị của thầy Kamuel và Tri Thu rất khó nói, tách biệt khỏi ngoại giới, tiền bạc sinh hoạt đều do cô Linh chu cấp.
Cô Linh cũng là người dạy tiếng Việt cho Tri Thu, từ nhỏ Tri Thu được sư phụ Kamuel đem về nuôi chỉ học và nói tiếng Tạng theo thầy. Nếu không có cô Linh dạy cho tiếng Việt, tiếng Trung và tiếng Anh thì có thể Tri Thu đã quên đi tiếng mẹ đẻ của mình.
Lý Tri Thu một mặt bình tĩnh, im lặng nhìn biển mây, cảm nhận gió mạnh thổi rít bên tai. Tri Thu xiết chặt nắm đấm, cam chịu nổi huyết thù dằn vặt 18 năm nay, chính là chờ đến thời điểm này trả đủ!
Thời khắc này cuối cùng đã đến.