Lần đầu tiên tự viết truyện không biết có ai đọc không hay chỉ có mình tự viết rồi tự đọc nữa. (-)/
Dù có hay không thì câu chuyện này cũng đã kết thúc. Vốn ban đầu mình định có thêm phần nhật ký của Từ Phong và Phan Đằng nữa để có thể giải thích trọn vẹn phần tiết tấu nhanh của cốt truyện ( ngoài ra cô bé Phan Ẩn Hối là con gái ruột của Vô Ưu và Từ Phong). Nhưng sau đó mình nhận ra ngoài game phế thì mình còn viết phế nữa. Thật sự rất lười lại còn bí ý tưởng. Lúc viết xong 1 chương thấy mình pro kinh khủng các kiểu dù biết mình viết không được hay lắm vả lại không được giống với ý định ban đầu lắm. Nhưng không sao, dù gì thì cũng đã kết thúc rồi. Nếu được thì mình xin cảm ơn PhìTrư vì đã cổ vũ mình (dù mình không biết bạn có đọc được nó không, nhưng người đến với ta bằng thiện ý, không lẽ nào ta lại không biết đền ơn). Vốn mình đã định bỏ truyện nhưng sự cổ vũ của bạn và một lời nhận xét mà mình thấy trên một trang truyện khác của một tác giả Việt Nam rằng: truyện của tác giả Việt Nam viết thì sẽ không đọc vì sẽ bỏ dở. Thật sự sau khi đọc câu đó mình đã thấy rất buồn và muốn hoàn thành nốt tâm huyết của mình dù cho nó có hay hay dở.
Và lời cuối mình muốn giải thích một chút về việc vì sao lại cho truyền thuyết vầ hoa hồng đen vào truyện. Đó là bởi vì sau một tiết học văn hồi cấp 2 mình đã vô tình nghĩ đến cái tên của truyện, cứ cảm giác như đã nghe thấy tên này ở đâu đó rồi nhưng về tìm không thấy. Rồi mình quyết định tìm hiểu về hoa hồng đen rồi tuyến nhân vật cũng tự đến với mình. (Ngoại trừ tên vì mình không thể nào tìm ra mấy tên đẹp hay là hay hơn được, mình là đứa mù mặt, mù đường và mù tên).
Không cần phải nói nhiều và dài dòng như vậy. Cảm ơn những bạn trong tương lai đã đọc truyện của mình và đọc đến chương 12 này. Cảm ơn vì tất cả. Hẹn gặp lại các bạn trong một trang truyện của một tác giả khác, lúc ấy chúng ta đều sẽ là những đồng đạo mê truyện giống nhau, mong chỉ giáo nhiều hơn.
Tạm biệt.