Chương 31: Chương 31 : Lạc Dương

Tiểu Dao thấy Thượng Quan Y Y bị bắt đi, lòng nàng như lửa đốt với bản tính thiện lương thấy sự việc như vậy sao có thể để yên nhưng với thân con gái yếu liễu đào tở khó mà làm được.

Vân Tịnh hiểu rõ muội muội nghĩ gì nhưng tỷ muội hai người đang có sự việc trong người không muốn lộ tàng ra bên ngoài nên chỉ biết đứng yên thôi.

Tiểu Dao liền kéo lấy tay áo Dịch Phong.

-Đại ca, huynh có thể giúp cô nương kia không? Nếu như kẻ xấu kia mà làm hại cô nương thì tội lắm.

Dịch Phong thì hắn chẳng thích rắc rối nào vào người, định lên tiếng từ chối nhưng sao hắn có thể làm được khi mà tiểu Dao lúc này đang biểu lộ một khuôn mặt rất đáng thương lẫn đáng yêu, hắn thở dài nhìn nàng rồi lại nhìn Vân Tịnh, nàng chỉ còn biết lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

-Tiểu Dao à, nếu như muội muốn ta giúp thì ta sẽ gặp rắc rối mất ta không hề muốn.

Tiểu Dao nghe vậy đôi mắt đã ừng ực nước mắt thật đáng thương. Dịch Phong nói tiếp.

-Nhưng mà tại vì muội đáng yêu quá nên ta đành phải cứu cô nương kia thôi.

Sau đó thân hình Dịch Phong bỗng tan biến chỉ còn tàn ảnh, một sự việc kinh hoàng với Vân Tịnh và tiểu Dao hai người ngơ ngác nhìn xung quanh, khinh công tuyệt đỉnh hai người lần đầu được chứng kiến võ công nhanh đến như vậy.

Hắc nhân thân pháp nhanh nhẹn vừa phóng đi được ba mươi trượng, đột nhiên phía trước có một nhân ảnh chớp động, chặn đường của hắn.

Hắc nhân trầm mặt thân hình mau chóng chuyển động trong nháy mắt đã thay đổi phương hướng tới tám lần, tốc độ cực nhanh, thiên hạ hiếm thấy. Nhưng đáng tiếc bóng mờ ở phía trước mặt, không ngờ cũng di động chẳng sai một ly, lần nào cũng chắn trước mặt hắn.

Cảnh tượng kinh hãi, khiến hắn chột dạ, người đứng trước hắn là Dịch Phong.

-Ngươi là ai? Sao dám chặn đường ta?

-Thế này cho nhanh vậy, ngươi thả vị tiểu thư kia rồi muốn đi đâu thì đi.

Thượng Quan Y Y đang tràn ngập những ý nghĩ kinh khủng nhưng rồi bắt gặp một người đang giải cứu mình, lòng đầy hoan hỉ, cố gắng cựa quậy.

-Vậy còn phải xem bản lĩnh của ngươi thế nào đã.

Nói xong Âm Phong Trảo lại xuất hiện nơi hữu thủ, nhất thời một đạo thanh long kích thẳng tới Dịch Phong, uy lực thập phần kinh người.

Dịch Phong thân thể nhoáng lên, trong nháy mắt đã xuất hiện phía sau hắc nhân, hắn cả kinh trong lòng biết đã gặp phải cường địch rồi, với tốc độ của hắn, mặc dù không dám nói là đệ nhất nhưng hắn sống đến giờ thì ít có ai có thể bắt kịp hắn, không thể tưởng được thân pháp của Dịch Phong so với hắn còn nhanh hơn.

Nhưng giờ đâu còn thời gian để sợ nữa, hắn nhanh xoay người đề phòng Dịch Phong tấn công.

Dịch Phong lạnh nhạt, nhìn hắn chả có ý đồ đánh lén.

Hắc nhân trong lòng đang bận tâm suy tính. Nhìn Thượng Quan Y Y, ánh mắt hắc nhân lộ ra vẻ âm độc. Hắn nhằm về phía Dịch Phong, công ra một trảo, tả thủ đồng thời đẩy Thượng Quan Y Y về phía Dịch Phong, một chưởng đánh trúng vai phải của nàng.

Trong mắt hắn mang vẻ cười lạnh đầy âm sâm, nhìn Dịch Phong tiếp lấy thân thể của Thượng Quan Y Y, hắn quay người, nhanh như tia chớp bỏ đi mất hút.

Quan sát và phát hiện Thượng Quan Y Y không ngờ đã bị trọng thương, trong lòng biết một chưởng trước khi rời đi của hôi y nhân đã khiến nàng bị thương nặng. Sắc mặt Thượng Quan Y Y đỏ bừng, khóe miệng lộ ra tơ máu, cái miệng nhỏ xinh khẽ nhếch lên, nhưng chẳng phát ra được âm thanh, có lẽ đau quá mà không phát thành tiếng do còn bị điểm huyệt.

Giải khai huyệt đạo cùng truyền khí để giảm bớt cơn đau, Thượng Quan Y Y phần nào cũng cảm thấy đỡ nhiều. Sau đó lại khinh công trở về chỗ cũ.

Thấy được Thượng Quan Y Y trở lại, Vĩnh Dạ mừng quýnh quên cả vết thương trong người. Vừa tiếp lấy Thượng Quan Y Y đã vội nói.

-Đa tạ đại hiệp đã cứu mạng.

-Đa tạ thì ngươi nên đa tạ với tiểu cô nương kia kìa, ta không rảnh mà đi cứu đâu.

Nói xong tiến về phía tỷ muội Vân Tịnh, Vĩnh Dạ liền chạy trước mặt hắn.

-Các vị có phải đến Lạc Dương không? Nếu có thì để tại hạ dẫn các vị đến quán trọ bậc nhất mọi chi phí tại hạ sẽ chi trả để thể hiện lòng cảm ơn.

-Thôi khỏi cần.

-Ơ nhưng...

Dịch Phong nhanh chóng kêu tỷ muội Vân Tịnh lên đường bỏ mặc đám người Vĩnh Dạ ở lại.

Trên quan lộ, tiểu Dao cùng Vân Tịnh cứ nhìn Dịch Phong như nhìn một thứ vật kỳ lạ khiến hắn phải phì cười.

-Mặt ta có gì buồn cười sao?

Tiểu Dao ngây thơ lắc đầu.

-Không có à. Muội tò mò tại sao huynh lại thứ võ công khinh công đến xuất quỷ nhập thần như vậy. Ở Thiên...

-Tiểu Dao

Vân Tịnh đột nhiên quát lớn khiến Tiểu Dao nhận ra mình lỡ miệng, im bặt không nói gì. Dịch Phong nhìn hai người, lờ mờ nhận thấy hai nàng đang có giấu diếm cái gì đó một bí mật khó có thể nói được.

Đường đi cứ tiếp diễn mà không ai nói chuyện cả. Sắc trời đã gần tới giờ ngọ(khoảng 12h trưa), rốt cục đã đi tới bên ngoài Lạc Dương thành. Nhìn bức tường thành cao lớn, khí phách hùng vĩ.

Kẻ đến nguời đi tấp nập, thập phần phồn thịnh, mọi loại người đều có, có điều người trong võ lâm đều mang binh khí dấu di, dù sao đây là thành thị trọng yếu của triều đình, có trọng binh trấn thủ.

Ba người Dịch Phong thuận lợi tiến vào trong thành, lập tức phải choáng ngợp trước sự đẹp đẽ của Lạc Dương, nếu như so sáng với Trường An thì nơi này đông đúc, to lớn, náo nhiệt, phồn hoa hơn.

Tiểu Dao bị cảnh tưởng này thu hút mắt luôn đảo tới những cửa hàng bán đồ trang sức nói chung chỉ cần thấy lạ, đẹp thì nàng phải chạy ra ngó một chút đã.

Hỏi han người ở đây, Dịch Phong cũng đã tìm được một khách sạn có tiếng, thuê hai phòng giá trung.