Chương 12: Chương 12 : Sát Thủ

Sáng sớm tinh mơ, mặt trời vẫn chưa mọc hẳn chỉ lờ mờ nấp sau dãy núi lớn che khuất. Dịch Phong vươn vai giãn gân cốt, lý do hắn dậy sớm như vậy là vì buổi sáng sớm là thời điểm dương kinh đầy nhất rất thuận lợi cho người tu luyện công pháp thuần dương.

Nhìn sang cạnh Hoa Ngọc Khanh vẫn chìm trong giấc ngủ ngon, khóe miệng nàng còn nhếch lên xem chừng nàng đang mơ thứ gì đó rất vui, hắn nhìn nàng rồi đặt nụ hôn lên má sau đó mới nhẹ nhàng bước xuống giường.

Đi trên tuyến lộ con đường chính, nhìn các dãy nhà san sát vẫn im ắng, đi được đoạn cách xa khu người ở, thì dừng chân trước một trung niên nam nhân bán bánh bao, đang dùng gậy lăn bột xếp nhân.

-Ông chủ, bán cho ta bốn cái.

Trung niên dừng động tác lấy khăn lau tay vui vẻ nói.

-Khách quan ngồi đợi một lát, bánh sắp chín rồi.

Ngồi tạm cái ghế con, hắn nhìn trung niên nam nhân thoăn thoắt làm bánh, động tác rất mau lẹ rất thuần thục, chỉ là điểm đáng ngờ ánh mắt người này thỉnh thoảng liếc kín đáo nhìn hắn, thật đáng ngờ.

Bớt chợt, một cô bé khoảng chừng mười bốn tuổi, khuôn mặt rất trong sáng, không có lấy một điểm đáng nghi, mặc bộ y phục màu xanh lục, dáng người mảnh khảnh, mỏng manh. Nói chung đẹp thì không hẳn là đẹp mà nói xấu cũng hẳn là xấu, khuôn mặt thanh tú là lôi cuốn người khác mà thôi.

Cô bé đang cầm những bó hoa để đem đi bán, tả thủ xách một giỏ hoa tươi, từ từ tiến về phía hắn.

Cô bé dịu dàng nói.

-Công tử mua hoa đi, rẻ lắm. Công tử có thể mua để tặng cho phu nhân hoặc là tặng cho tình nhân cũng được, họ thực sẽ hạnh phúc lắm đấy.

Dịch Phong thầm nghĩ "Nếu ta mua những bó hoa này, thì khi trở về tặng cho Hoa nhi, nhất định nàng sẽ thích lắm".

Nhìn vào giỏ hoa của cô bé, bất nhẫn động tâm. Dịch Phong hỏi giá, chọn lấy bông mà mình thích, ngay tại thời điểm đó, linh ứng hắn đột nhiên rộn lên sự bất an.

Thời điểm hắn chuẩn bị sờ vào bông hoa, khóe miệng cô bé cười nhếch lên như thể âm mưu đã thành. Bông hoa hắn chạm vào lập tức bắn ra bụi vàng, nhận thức nguy hiểm, hắn vội toàn chuyển chân khí một cách nhanh chóng né tránh.

Ngay tức thì, một ánh sáng bóng loáng chết người ngay tại phía sau, cực quỷ dị công kích bản thân, không có lấy một tiếng động phát ra.

Dịch Phong tả thủ tung một chưởng kình đẩy lui, đúng là một loại kiếm pháp rất kỳ đặc, vô thanh vô tức tiếp cận bản thân mình một cách nhanh chóng, âm thanh toàn bộ khắp nơi đều biến mất, không thể phát hiện được kẻ nguy hiểm này.

Cô bé bán hoa biến mất và gian hàng bánh bao cũng mất theo, Dịch Phong biết mình đã rơi vào bẫy kẻ địch, cẩn thận quan sát tứ phía.

-Roẹt...Roẹt

Hai đạo kiếm kình đánh ra bất ngờ chứa bên trong âm hồn quỷ dị công kích, Dịch Phong lanh lẹ chuyển thân né tránh, xoay người lại một cách nhanh chóng, đúng là một thân pháp vô song vung tay trái chém ra một đao khí hóa giải hai kiếm kình.

Đôi mắt hắn lạnh nhìn hai kẻ trước mắt, nam trung niên bán bánh và cô bé bán hoa nhưng giờ biến đổi thành khuôn mặt lạnh lẽo.

-Nói, vì sao tấn công ta.

Nam trung niên khác hẳn vẻ hiền tử vừa nãy, hắn cười ngoác miệng nhe ra hàm răng sắc nhọn, tay xoay tròn thanh kiếm sắc bén như chơi đùa món đồ chơi.

-Ngươi đang cầm một thứ đáng lẽ thuộc về chủ nhân bọn ta. Bây giờ thì giao nó ta sẽ cho người chết nhanh gọn không đau đớn.

-Ý người là "Nó"

Dịch Phong lôi viên Tỵ Thủy Liên Châu giơ trước mặt kẻ địch.

-Bây giờ thì nói tên các ngươi đi.

Nam trung niên cười khẩy.

-Được, cho ngươi biết tên để chết không uất ức. Ta là Ngân Ưng còn người bên cạnh ta là Hắc Oa cả hai bọn ta nằm trong Lục Hắc Thần đứng thứ sáu trong La Sát Giáo. Bọn ta đến đây ngoài trừ mục đích lấy Tỵ Thủy Liên Châu mà còn báo thù cho tứ huynh đệ bị ngươi giết.

-Hóa ra là lấy việc công báo thù việc tư sao.

-Xem chiêu

Hàn quang trong mắt Ngân Ưng lóe lên trường kiếm trong tay xuôi theo đường lối kỳ lạ đánh về phía Dịch Phong. Trường kiếm khẽ lay động, liên tiếp tạo ra trăm mũi kiếm như lớp lớp con sóng không ngừng lập lòe tấn công.

Gió cuộn mù mịt cùng ảnh kiếm như vũ bão, Dịch Phong tả lực đả chỉ liên tiếp phá vỡ cùng lúc đó hắn thấy được ánh mắt đắc ý của Ngân Ưng. Phía sau lưng hắn, hắc sắc chưởng Hắc Oa đã ấn mạnh vào giữa lưng hắn. Chưởng lực ấn đầy, nhưng Hắc Oa chỉ cảm thấy một lực phản chấn cực mạnh truyền lại, đánh tan ba tầng chưởng lực cường hoành của mình, lòng cực kỳ kinh hãi, hình như không ngờ võ công Dịch Phong cao như thế.

Còn Dịch Phong bị trúng đòn cảm thấy l-ng ngực nôn nao khó thở, vô cùng âm độc.

-Chết tiệt là Sát Đoạn Trường, mình sơ ý quá.

Chưởng lực chứa kịch độc, trúng người ắt chết. Không ngờ hôm nay Dịch Phong lại sơ ý, không nhìn ra đây là quỷ kế của địch nhân, bị một chưởng tổn thương không nhẹ. Biết Dịch Phong đã trúng chưởng độc ắt hẳn không chống đỡ được bao lâu nữa.

Hai người nghiêng mình công đến, chiêu thức mau lẹ ác liệt, công lực thâm hậu, mỗi chiêu mỗi thức toàn là sát chiêu rất thâm độc. Dịch Phong tạm thời lách người tránh thế công đồng thời vận công chữa thương áp chế độc chưởng ra ngoài, đan điền mỗi vòng quay thương thế giảm đi phần nào, không bao lâu, thương thế cơ bản đã khôi phục.

Nghĩ đã được hơn thời gian độc kình phát tác đáng lẽ Dịch Phong phải gục rồi, tại sao sau khi hắn trúng độc chưởng, lại không có tý dấu hiệu và phản ứng nào của việc trúng độc chứ, Hắc Oa nhìn mà khó hiểu.

Dịch Phong trầm giọng sát khí đã bừng thịnh nói.

-Các ngươi hết cơ hội để giết ta, và bây giờ đến lượt ta tiếp lễ.

Nói xong, liền lôi ra Kiếp Vương Đao xoay tròn như gió trong tay hắn, lóe lên hàn quang đoạt hồn. Ngân Ưng và Hắc Oa đưa mắt ra hiệu với nhau, trong mắt hai người đều lộ ra vẻ hết sức kinh dị, Hắc Oa nghiêng người nhào về phía Dịch Phong, song thủ nháy mắt trở nên đen sì, lại thi triển Sát Đoạn Trường lần nữa, chưởng phong veo véo âm hiểm bất tán khiến không khí xung quanh khó hít thở.

Sau lưng Hắc Oa, trường kiếm Ngân Ưng y như độc xà, âm hồn không tan, từng kiếm không rời khỏi tử huyệt, dồn đối phương vào tử địa, tuyệt học Ma Hồn Kiếm một lần nữa được tung ra.

Dịch Phong bắt đầu thế công của mình, đao kiếm quyền chưởng vang đoàng đoàng như sấm. Kiếp Vương Đao chớp quang như biến mất trong tay hắn, chém ra những quỹ đạo đao kình ảnh ảnh thực thực không biết đâu mà tránh. Hắc Oa bị đao kình bức lui không né tránh được bị chấn lực đánh bay phía sau.

Ngân Ưng thấy Hắc Oa bị đánh, tức giận huy động trường kiếm, toàn lực công kích, mũi kiếm linh hoạt như thể vật và người hợp nhất.

Mỗi lần đâm đến cách người Dịch Phong một gang thì ngừng lại, vô luận gã cố sức ra sao, vẫn không có cách tiến lên một phân nào nữa. Lần nào Dịch Phong cũng chỉ chấn trường kiếm của gã ra, liên tục bức phải công kích toàn lực, Ngân Ưng mỗi khi muốn dừng lại, Dịch Phong liền áp sát không tha, trên người gã lưu lại vô số dấu vết, máu tươi ướt gần hết áo quần gã.

Dần dần kiếm pháp Ngân Ưng bắt đầu lộn xộn, thể lực bắt đầu hạ xuống, hơi thở bắt đầu cấp bách.

-Giờ thì chết đi.

Dịch Phong vung đao chém mạnh một đao, vết chém cực ngọt bổ đôi người Ngân Ưng. Liếc mắt sang phía Hắc Oa định chạy trốn, Dịch Phong bắn một chỉ lực xuyên qua đầu. Kết cục Lục Hắc Thần đã bại trước một kẻ vô danh.

-La Sát Giáo sao? Thật sai lầm khi tha tên công tử kia sống. Mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối rồi.

Phía chỗ khác cách Trường An rất xa cũng xảy ra một trận kịch chiến, đỉnh núi Thạch Phùng, bị đổ nát hơn phân nửa. Một trung niên nằm dài trên mặt đất giữa vũng máu, đôi chân đã nát bấy không ra hình thù sau cuộc chiến kinh thiên. Ông nhìn kẻ đang tập tễnh đến trước mặt mình, rồi nói trong tiếng thở dốc.

-Hai chân người bẩm sinh khuyết tật một dài một ngắn, không ngờ có thể luyện được thối pháp đến mức này....Khục...Khục...

Nam trung niên cơ hồ sắp cận cửa tử, thổ ra rất nhiều huyết. Kẻ kia chậm rãi nói.

-Ông là "Lam Cước" võ công khiêu chiến ông chính là thối pháp của ông.