Hai người cứ vậy mà nắm tay nhau xen lẫn đoàn người đi tấp nập, thi thoảng lại nghe thấy tiếng cười của Hoa Ngọc Khanh, xem ra hai người rất vui vẻ.
Đi cùng với mỹ nhân đương nhiên sẽ thành tiêu điểm chú ý của mọi người, đánh tiếc hâm mộ thì ít mà ghen tị thì nhiều, Dịch Phong khóe miệng dương lên đắc ý "Ai bảo lão bà ta mê người quá mà".
Bất chợt ở phía xa xa có một nhóm người cưỡi ngựa với tốc độ rất nhanh, người dân lập tức như kiến thấy người tản nhanh sang hai tạo lối đi cho họ.
Nhìn lướt qua, thì có thể nhận định là người trong giang hồ, dẫn đầu là thiếu hiệp khoảng hai tám hai chín tuổi toàn thân lục y, rất anh tuấn thu hút ánh nhìn của những ánh mắt si mê của thiếu nữ.
Người này là đại đệ tử của phái Hoa Sơn- Y Vân có tiếng tăm trong giang hồ là nhân vật kiệt xuất của phái Hoa Sơn. Đi sau là cô nương toàn thân quần áo vàng nhạt phối hợp với vóc dáng mảnh mai động lòng người, khiến nàng lộ ra trong đám đông hết sức chói lọi.
Đường nét thân thể đầy đặn hấp dẫn ánh mắt của tất cả những người nhìn, cô nương này ước chừng mười bảy mười tám tuổi, vẻ mặt vẫn còn mang theo vài phần non nớt. Nàng là Nhan Bắc Thu con gái chưởng môn Hoa Sơn.
Đi ngang với Y Vân là Xuất Vân đạo trưởng- Trương Tâm phái Võ Đang, nghe nói là truyền nhân của chưởng môn Võ Đang Xuất Trần đạo trưởng, thiên tư cực tốt, võ công cực cao. Còn lại là đám đệ tử hai phái đi theo phía sau.
Dịch Phong nhìn rồi quay sang Hoa Ngọc Khanh.
-Hình như là có chuyện thì phải?
Hoa Ngọc Khanh gật đầu nói.
-Đúng vậy, ở đây có vụ án giết người mới hơn ngày trước khi hai ta đến đây.
-Giết người? Nạn nhân chắc có tiếng tăm nên hai phái này mới phải ra tay.
-Nạn nhân là Quyền Vương- Tiêu Thế Viễn. Thiếp nghe được là ông ta bị giết mà còn chưa nhận thức được là mình đã chết, thế nên tên sát thủ này đang là mối lo ngại vì chưa tìm được manh mối và chưa tra tìm được loại võ công mà hắn dùng để giết nạn nhân. Chàng muốn đến đó xem chứ?
Đến gia viên Tiêu Thế Viễn, đã đông đúc người quan sát, toàn là người trong võ lâm, lên tới hàng trăm người. Mà cả gia viên trong biển lửa đã hóa thành đống tro tàn rồi, một vùng rộng lớn bày ra hàng trăm cỗ thi thể, hiển nhiên là sau khi phát hiện người ta liền kéo số thi thể này ra đây duy chỉ có xác Tiêu Thế Viễn vẫn còn nguyên si.
Tiếng bàn luận của vòng người xung quanh không dứt, tất cả đều đưa ra một giả thuyết đủ thể loại, Dịch Phong và Hoa Ngọc Khanh tìm một chỗ thoáng ít người đứng nhìn.
Tiểu cô nương Nhan Bắc Thu nhìn trăm cỗ thi thể xung quanh đến phát ớn, một cảnh tượng kinh dị với người mới bước chân ra giang hồ như nàng, không chịu được mà chạy về phía đúng chỗ Dịch Phong đứng mà nôn thốc nôn tháo.
-Ẹo....ooo!!!!
-Oái!!!!
Dịch Phong kinh dị mà nhảy cẫng lên, Nhan Bắc Thu cũng hoảng vội xin lỗi sau đó nhìn thấy sang bên cạnh Hoa Ngọc Khanh lên vui vẻ mừng rỡ.
-Hoa tỷ, không ngờ là gặp tỷ ở đây.
Nàng cười nhẹ lấy khăn đưa cho Nhan Bắc Thu lau miệng.
-Tỷ cũng không nghĩ rằng gặp muội ở đây, lâu nay vẫn khỏe chứ?
-Vâng, muội vẫn ổn, muội vừa được đại ca dẫn đi ra ngoài không nghĩ là hắn lại dẫn muội đến đây, thật đáng ghét mà.
Dịch Phong thấy hai người quen nhau nói chuyện như đã quên mình đứng đây liền ho nhẹ vài tiếng ý muốn nhắc Hoa Ngọc Khanh còn chưa giới thiệu hai bên.
Hoa Ngọc Khanh lườm nhẹ hắn, nhẹ giọng nói với Nhan Bắc Thu.
-Nhan muội, đây là phu quân của tỷ danh tự là Dịch Phong.
-Dịch lang, đây là Nhan Bắc Thu muội muội kết nghĩa của thiếp.
-Oa...không ngờ tỷ đã lấy chồng rồi, sau muội không biết chứ?
-Cũng mới thôi.
Nhan Bắc Thu ánh mắt tỏa sáng nhìn Dịch Phong tựa hồ bị phong thái của hắn làm cho chấn kinh. Y Vân thấy đệ muội nói chuyện với người lạ định gọi lại nhưng nhìn kỹ đó mỹ nhân Hoa Ngọc Khanh, gặp đúng người trong mộng mà hắn hằng mơ ước liền bỏ công việc khám xét đi lại gần.
-Hoa cô nương lâu lắm không gặp.
Hoa Ngọc Khanh hơi khựng lại, hình như là nàng không hề quen hắn liền lắc đầu cười.
-Xin lỗi nhưng ta và ngươi có quen nhau chăng?
-Khoảng 2 năm trước, Hoa cô nương có đến Hoa Sơn trao đổi võ học Nhan Bắc Nguyệt đại sư tỷ tại hạ sau đó còn cứu tại hạ một mạng, lúc định báo đáp nhưng Hoa cô nương đã rời đi.
-À ta nhớ ra rồi mà ngươi không cần phải báo đáp ta không để tâm mấy chuyện đó.
-Nhưng mà...
-Không cần với lại ta với phu quân còn nhiều việc phải làm.
Y Vân nghe được từ miệng Hoa Ngọc Khanh nói ra hai từ "phu quân" làm hắn kinh ngạc, là người nào đã đánh đổ được Băng Lãnh mỹ nhân này, không thể nào mục tiêu hắn là bày tỏ được tấm chân tình với nàng sao lại như thế được.
Hoa Ngọc Khanh tựa hồ cảm thấy Y Vân có cảm tình với mình liền chốt hạ cho hắn bớt tư tưởng, kéo lấy tay áo Dịch Phong.
-Đây là phu quân ta- Dịch Phong.
Y Vân nhìn Dịch Phong, khóe miệng giương lên lộ ra một chút chế giễu thầm nghĩ "Chỉ là một tên tiểu tử nhà quê chỉ được cái mã bên ngoài không biết hắn đã làm gì để Hoa Ngọc Khanh có thể quy tâm được chứ, thật tức chết" ngược lại Dịch Phong cũng tinh ý nhận thấy ánh mắt đầy ghen tị nhưng không để tâm lắm.
Y Vân ôm quyền chào hỏi.
-Thật vinh hạnh khi được biết phu quân của Hoa cô nương, chẳng hay thiếu hiệp có danh tiếng gì chăng? Dịch Phong nhưng sao từ trước đến giờ chưa từng nghe tên nhỉ?
Nói xong, Dịch Phong nhận trong lời nói đầy chế giễu ý đầy xấu xa.
Hoa Ngọc Khanh phát hiện vẻ xấu xa trong mắt hắn, tức thì nảy sinh lòng căm thù hắn. Con tim thiếu nữ luôn luôn hướng về người yêu mình lập tức phản bác lại.
-Điều này có gì kỳ quái, mỗi một người lần đầu đi vào giang hồ, đều là chưa được ai biết đến, chẳng qua là coi y kết cuộc nổi tiếng nhanh hay chậm mà thôi. Mà việc phu quân ta có nổi danh hay không e là không đến việc Y công tử phải bận tâm.
Cảm giác được ý lạnh trong lời nói của nàng.
Y Vân cũng hơi hơi khó chịu. Nghĩ rằng gã nổi tiếng lâu nay, người nào thấy gã cũng phải nhún nhường ba phần, chưa bao giờ có người nói chuyện với gã như thế. Nếu không phải coi nàng là mỹ nữ, có lẽ hắn sớm đã nổi giận rồi mặc dù nàng là mục tiêu của hắn.
Nhan Bắc Thu thấy không khí trùng xuống vội cười tươi cứu giúp Y Vân.
-Ây nha, Hoa tỷ đừng để ý...
-Có gì không phải để ý chứ, ta thấy người như thế cũng có không ít, chẳng qua Hoa cô nương không biết đấy thôi. Loại người này bắt đầu thường hay nổi tiếng cực kỳ nhanh, thế nhưng không bao lâu thì không xuất đầu lộ diện nữa, không phải là chết vì tai nạn, thì là bản thân bị thương nặng, trốn tránh ẩn núp. Chỉ là mây khói lướt qua mà thôi, không đáng nhắc đến.
Hoa Ngọc Khanh giận giữ nhưng vẫn kiềm chế lại.
-Vậy người như thế nào mới đáng nói hay là một kẻ chỉ dựa vào danh tiếng của môn phái mà hành tẩu giang hồ.
Nhan Bắc Thu thấy ngữ khí hai người bất hòa vội chạy ra nói với Xuất Vân đạo trưởng ra khuyên bảo. Xuất trần đạo trưởng ôm quyền chào hỏi.
-Thật vinh dự thấy được Hoa cô nương không biết Hoa cô nương đến đây có việc gì?
-Phu quân ta hiếu kỳ với vụ án nên ta đưa đến đây.
Xuất Vân cũng ngạc nhiên rồi cười ha hả chúc đôi uyên ương.
-Nếu Dịch công tử hiếu kỳ vậy xin mời.
-Khoan đã ta đã biết hắn là người của Tà hay Chính đâu?
Y Vân lên tiếng ngăn lại.
-Không sao, ta tin phu quân Hoa cô nương không phải là người Tà Phái.
Cả ba người rời đi bỏ lại Y Vân tức giận một mình.
-------------------------------------------------------
Nhìn lướt qua cơ thể Tiêu Thế Viễn đúng là nhìn bề ngoài không hề có sự va chạm nào cả thật đáng ngờ nhưng bất chợt Dịch Phong thấy được một vết thương được vẽ thành một vòng tròn nhỏ phía sườn che khuất tầm nhìn.
Nhìn vết thương Dịch Phong như nhớ ra một điều gì đó.
-Xuất Vân đạo trưởng chẳng hay ngài đã nghe đến câu "Lấy Quyền Giết Quyền, Gặp Phật Đấu Phật"
-Cái này ta chưa có nghe đến.
Xuất Vân mặt khó hiểu không biết Dịch Phong lại nói câu đó, Hoa Ngọc Khanh và Nhan Bắc Thu cũng vậy.
-Là thế này
"Vai phối hợp hông ,Trỏ phối hợp gối, Tay chân hợp nhất"
"Cầm- phải giữ chặt, Nã- nắm bắt linh hoạt, Cầm-Nã luyện thành"
"Binh Khí như thể tay chân, gọi là Người-Vật hợp nhất"
"Tâm ý phối hợp, Khí hợp cùng ý, Khí lực hợp nhất"
"Nội âm ngoại dương, nội ngoại hòa quyện"
"Một vế không thuận tất khó luyện thành"
-Bài thơ này có nghĩa là gì?
-Ý của nó chính là "trước quyền sau cước đến cầm nã hợp nhất năm giác quan như binh khí,hợp nhất khí lực nội âm ngoại dương". Nếu như tại hạ đoán không nhầm thì tên sát thủ này luyện theo khẩu quyết võ công như trên, mục tiêu thứ nhất là quyền đã xong giờ có lẽ là đến cước.
-Hừ... chỉ là một lời phỏng đoán thiếu căn cứ.
Y Vân cười lạnh.
Dịch Phong cũng nhịn khá lâu rồi bình tĩnh vạch ra chỗ vết thương bên sườn Tiêu Thế Viễn.
-Cái ấn ký này là do tên sát thủ để lại nó thuộc về bộ tộc Tây Mạc có thể tên sát thủ này liên quan đến Tây Mạc. Nhưng theo ngươi nói thì cũng đúng đây chỉ là phỏng đoán của ta chưa có căn cứ nhưng theo như ta biết thì nó là vậy. Thôi, cáo từ.