Chương 4: "Mới một tháng, không quen biết tôi?"

Nhìn thấy một người đàn ông từ chỗ ngoặt đi ra, mồ hôi trên trán dày đặc, có vẻ như đang chịu đựng thống khổ.

Trong ánh trăng mờ mờ lạnh lẽo, chỉ nhìn thấy một bên mặt đẹp trai lạnh lùng của anh, hai con mắt hiện ra một chút hơi sáng, vô cùng trong suốt, hơi thở bức người.

Dung Diệc Sâm dựa lưng vào tường, không ngừng thở hổn hển, những ngón tay gắt gao nắm chặt thành nắm đấm để lộ ra xương khớp rõ ràng.

"Đáng chết." Dung Diệc Sâm khẽ nguyền rủa một tiếng.

Tối hôm nay, anh có thể sẽ bị kẹt ở chỗ này.

Nhưng tác dụng của thuốc trên người anh... Càng ngày càng mãnh liệt, anh không ngừng hít thở sâu, nhưng cũng sắp mất tự chủ.

Ngay lúc này, cuối con hẻm đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, đặc biệt rõ ràng.

Dung Diệc Sâm cau mày lại, lập tức trở nên cảnh giác, đồng thời, tay anh cũng chậm rãi chạm vào khẩu súng trong túi.

Nếu mấy người kia lại đuổi tới, vậy thì... Đừng trách anh không khách khí!

Tống Thần Ngữ cúi đầu, cô vừa tan làm, đang trên đường trở về nhà.

Cô mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, làn da trắng nõn như tuyết, đôi mắt long lanh, vô cùng thanh tú và đáng yêu.

Cô không biết nơi này vừa xảy ra chuyện gì, chỉ là con hẻm nhỏ này không có đèn đường, nên nhìn không rõ lắm.

Cô lấy điện thoại di động ra chuẩn bị bật đèn soi thì bỗng nhiên phía trước tối sầm lại, xuất hiện một người đàn ông. Ngay sau đó, cô cảm giác được có một vật cứng hình trụ đặt vào đầu cô.

Cùng lúc đó, giọng nói trầm khàn của Dung Diệc Sâm vang lên: "Không được nhúc nhích, đừng lên tiếng!"

Tống Thần Ngữ bị dọa sợ không nhẹ, cả người đều cứng đơ tại chỗ.

Cô run rẩy lên tiếng hỏi: "Anh... Anh là ai?"

Dung Diệc Sâm kề súng vào thái dương cô, nheo mắt đánh giá cô một chút: "Tống Thần Ngữ?"

"Anh... Sao anh biết tên tôi? Anh biết tôi sao?" Tống Thần Ngữ nói, "Anh là ai?"

"Mới một tháng mà đã không nhận ra tôi?"

Tống Thần Ngữ không dám nghiêng đầu nhìn anh, sợ rằng nếu cô hơi động, súng nổ, cô sẽ chết chắc.

Chỉ là giọng nói này... Xác thực Tống Thần Ngữ không quen .

"Tôi không biết... Anh, anh cần tôi làm gì?"

Dung Diệc Sâm thu súng lại, một phen vòng tay qua eo mảnh khảnh của cô, ôm vào trong lồng ngực mình: "Cần cô."

"Anh... Trên người anh nóng quá"

"Đương nhiên nóng." Dung Diệc Sâm thở hổn hển, nhẹ nhàng liếm tai cô một chút, "Tôi nhịn lâu như vậy, nên tìm một cô gái để phát tiết."

Tống Thần Ngữ giật mình, môi Dung Diệc Sâm đã di chuyển lên môi cô, ánh mắt vô cùng mãnh liệt, trong nháy mắt hung hăng hôn xuống.

Nụ hôn cuồng dã thô bạo mang theo sự xâm chiếm, không có một chút dịu dàng nào, anh dường như muốn nghiền nát tất cả vẻ đẹp của Tống Thần Ngữ!

"Anh... Ưm ưm, anh..." Tống Thần Ngữ gần như sắp tắt thở khi bị anh hôn, "Anh buông tôi ra! Cứu... Cứu mạng!"

Cô hét to như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ kéo đám người vừa rồi quay lại đây!

Đôi mắt Dung Diệc Sâm nhíu lại, trực tiếp nhấc bổng Tống Thần Ngữ lên, sải bước ra khỏi con hẻm.

Khách sạn, bên trong phòng tổng thống.

Dung Diệc Sâm ném Tống Thần Ngữ trực tiếp xuống giường, không nói hai lời liền đè lên người cô.