Tống Thần Ngữ ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn Trương Húc trên mặt đất, đột nhiên nghe thấy giọng nói Dung Diệc Sâm truyền đến: “Còn không đi theo?”
“A… Đi đâu?”
“Bảo cô đi thì cứ đi.”
Tống Thần Ngữ chạy theo, lúc này mới nhìn thấy, đầu hẻm Ngô Đồng, đậu một loạt siêu xe.
Tư thế này… Cũng hơi quá rồi?
Phỏng chừng hôm nay náo loạn như vậy, cô ở hẻm Ngô Đồng, xem như nổi tiếng.
Tài xế cung kính khom lưng, mở cửa xe: “Thiếu phu nhân, xin mời.”
Tống Thần Ngữ ngồi xuống, bên trong xe bật điều hòa, cô không nhịn được che miệng, hắt hơi một cái.
Dung Diệc Sâm nhìn cô, chống tay lên thái dương nói với tài xế: “Về nhà cũ Dung gia.”
“Vâng, Dung tiên sinh.”
Tống Thần Ngữ vừa nghe, hoàn toàn luống cuống: “Cái gì? Tới Dung gia? Tôi… Tôi ở trong bộ dạng như này cứ thế đi? Tôi chưa chuẩn bị gì cả…”
“Tống Thần Ngữ,” anh gọi tên đầy đủ của cô, “Có vẻ như, cô đem lời tôi nói vào buổi sáng, như gió thoảng bên tai.”
Ách… Lúc ở Cục Dân Chính, Dung Diệc Sâm ném cô lên xe, hình như nói qua bảo cô chuẩn bị một chút, buổi tối anh sẽ đến đón cô.
Nhưng mà cô, ngủ quên một cách tráng lệ, hoàn toàn không nhớ tới chuyện này.
“Tôi không ngờ anh muốn đưa tôi tới Dung gia…”
“Không thể hy vọng vào người phụ nữ này có thể thông minh một chút được.” Dung Diệc Sâm hơi nhướng mày, “Quay đầu, đi trung tâm mua sắm!”
Trung tâm mua sắm, tầng hai.
Bởi vì Dung Diệc Sâm đang đến, giám đốc trung tâm vội vàng thu dọn tầng hai sạch sẽ, chỉ phục vụ một mình anh.
Tống Thần Ngữ đứng bên cạnh anh, khoác áo khoác của anh, cả người trông nhỏ nhắn đáng yêu.
Dung Diệc Sâm giơ tay lên nhìn thời gian: “Hai mươi phút, chuẩn bị tốt cho cô ấy.”
Ngay khi giọng anh vừa dứt, mấy người nhân viên cửa hàng lập tức xúm lại, vây nhốt Tống Thần Ngữ, rồi đưa cô tới phòng thử đồ.
Anh nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, tiện tay lật xem vài tờ tạp chí, vắt chéo chân, nhất cử nhất động đều toát lên khí chất cao quý.
Đầu óc Tống Thần Ngữ cảm thấy choáng váng, giống như một con rối, chỉ biết đứng, còn lại để cho những người khác chuyên tâm phục vụ.
Dung Diệc Sâm bưng một ly cà phê, cúi đầu nhấp một ngụm, nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ bên cạnh, nghiêng đầu nhìn lại.
Tống Thần Ngữ đứng trước mặt anh có chút lúng túng: “Tôi như vậy, có phải hơi hoành tráng không?”
“Miễn cưỡng nhìn vừa mắt.” Anh nói, “Quả nhiên người đẹp vì lụa.”
Tống Thần Ngữ không nhịn được muốn trợn mắt, cười híp mắt nói: “Có thể vừa mắt Dung đại tổng tài của chúng ta, vậy cũng coi như không tồi. Chúng ta đi thôi!”
Dung Diệc Sâm cụp mắt xuống, giấu đi vẻ kinh diễm trong mắt.
Trên váy của cô, có một con bướm với đôi cánh dang rộng, làm nổi bật cả người cô vô cùng xinh đẹp.
Người phụ nữ anh chọn, rất tốt.
“Không đi Dung gia nữa.” Dung Diệc Sâm đặt ly cà phê xuống, đột nhiên thay đổi chủ ý.
Tống Thần Ngữ đang chuẩn bị bước chân ra liền dừng lại: “A? Không đi? Anh làm sao có thể tùy tiện như vậy, nói không đi là không đi.”
“Tôi chỉ là nhớ tới, đêm nay hình như là chúng ta… Đêm tân hôn.”
Đầu Tống Thần Ngữ đầy hắc tuyến: “… Anh nghĩ hơi nhiều.”
“Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng.” Dung Diệc Sâm đứng lên, đầu ngón tay vuốt qua gò má Tống Thần Ngữ, thì thầm vào tai cô, “Dung gia bên đó, sẽ hiểu cho chúng ta.”
Nghe được trong giọng nói của anh có chút ái muội, phản ứng đầu tiên của Tống Thần Ngữ, chính là —— trốn!