Chương 29: Sự kiện tát (một)

Cứ tưởng rằng chuyện này đã qua đi, ngoại trừ trong lòng Lâm Thanh Uyển và Diêu thị thêm cái khó chịu ra thì không còn gì khác nữa. Lại không ngờ rằng có người ngu xuẩn, chủ động làm thùng thuốc súng xông vào Hà thị.

Người nọ chính là Vương thị.

Thực ra với Vương thị mà nói, ngày hôm đó ả đúng là nghẹn khuất lại xui xẻo.

Đầu tiên là mệt giống như con bò, thật vất vả mới trốn được đi về lại bị Hà thị tóm được đuổi ra đồng. Tiếp theo chính là ả trộm lười làm người tức giận, Nhị phòng Tam phòng đưa ra đề nghị cho vợ về nhà nghỉ ngơi một lát. Ngay sau đó ả đụng phải họng súng của Dương lão gia tử…

Dương lão gia tử ngày thường trầm mặc ít nói, nhưng lúc thu hoạch vụ thu sẽ phá lệ táo bạo. Ông luôn lo lắng lúc thu gặt mà ông trời không thương xót lại đổ mưa. Ông chỉ mong sao gặt hái cho nhanh đỡ gặp mưa, cất vào kho mới yên tâm được. Cho nên ông cực kì thống hận những lúc thu hoạch vụ thu lại còn mánh khóe lười biếng.

Bị túm đi làm việc cả một buổi chiều dưới ruộng, Vương thị cảm thấy chính mình sắp ngã quỵ. Vốn trong lòng ả đầy nghẹn khuất, cảm thấy mình không hay ho bị dính vào họng súng chứ cũng không có ý nghĩ gì khác. Ai biết buổi tối về đến trong nhà, Nhị Lang nói với ả một sự kiện triệt để làm Vương thị táo bạo lên…

Đừng nói Vương thị hôm nay xui xẻo, kỳ thật Hà thị hôm nay cũng rất xui. Chuyện là gần đây trong nhà ăn cơm không có tý chất béo nào, lão tứ Dương Học Chương oán trách bà vài lần, bà liền tranh thủ người trong nhà ra đồng hết làm bữa ăn chui cho con trai út.

Gà vừa thả trong nồi thì nhìn thấy Vương thị vụng trộm chạy về. Bà lập tức mắng Vương thị một trận rồi đuổi đi, thuận tiện để Dương Nhị Muội đi cùng ra đưa cơm và giám sát luôn.

Ăn cơm trưa xong thì Hà thị đuổi mấy đứa nhỏ trong nhà đi chơi. Nghĩ rằng như vậy là có thể đóng cửa mấy mẹ con hưởng dụng.

Nào biết đâu bà và Dương Học Chương, Dương Nhị Muội đang vui vẻ quang minh ăn thịt gà thì phát hiện Dương Nhị Nữu và Dương Tam Nữu núp ngoài cửa sổ nhìn bọn họ ăn gà.

Hà thị vừa nhìn thấy hai đứa trẻ lập tức chạy ra túm hai đứa vào. Đầu tiên là quát mắng một hồi sau đó là uy hiếp chúng không được nói ra.

Bà nghĩ mấy đứa này cũng giống cha mẹ nó ít nói, hơn nữa ngày thường cũng tương đối nghe lời. Cho nên chỉ uy hiếp vài câu rồi đuổi hai đứa ra ngoài, lại không nghĩ rằng không chỉ Dương Nhị Nữu và Dương Tam Nữu thấy được, còn có Dương Nhị Lang đại phòng.

Chung quy là Dương Nhị Lang lớn hơn mấy đứa kia mấy tuổi đã biết trốn, vừa nhìn thấy Hà thị nhảy dựng đi bắt người thì chạy luôn. Nhưng hương vị gà kia vẫn còn vương trên chop mũi nó, nó biết bà nội hung nên không dám đòi, chờ khi mẹ mình về, rốt cuộc nhịn không được mở miệng đòi ăn gà với Vương thị…

Chung quy là trẻ nhỏ thì vẫn là trẻ nhỏ thôi, không hiểu được cong cong vẹo vẹo trong đó, nhưng người lớn thì hiểu, đây là tranh thủ không có người ăn vụng! !

Vương thị đang nghẹn khuất, như vậy rất tốt, bị lửa giận vọt lên đại não. Không nói hai lời lập tức vọt vào phòng chính lý luận một phen với Hà thị.

Lúc ấy Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Trụ đang ở trong phòng tắm rửa, bận cả ngày cả người toàn mồ hôi. Cho nên ngày thường về thì sẽ lau qua người trước rồi mới tới phòng chính ăn cơm.

Lâm Thanh Uyển đang mặc quần áo thì nghe được tiếng ồn ào truyền đến từ chính phòng. Có thanh âm Vương thị, có thanh âm Hà thị, Vương thị khóc mắng thét chói tai…

Nàng nhanh chóng mặc quần áo cùng Dương Thiết Trụ mở cửa đi ra ngoài. Hai người bên Tam phòng cũng đứng ở cửa phòng mình nhìn hướng chính phòng xem.

Cửa chính phòng mở rộng, Vương thị vừa nhảy lên vừa cãi nhau với Hà thị trên kháng, Hà thị sắc mặt khó coi cực nhưng là bộ dáng khó nén chột dạ…

Có hi vọng!

Lâm Thanh Uyển trong lòng lóe qua ý này.

Mắt thấy bên kia càng nháo càng lợi hại, mọi người đều biết hiện tại mọi người đều ở nhà, chính phòng nháo thành như vậy, bọn họ bên này lại không đi qua thì không ổn.

Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Trụ, còn có hai người Tam phòng cùng nhau vào chính phòng, Hà thị nhìn thấy người hai phòng cũng tới rồi, sắc mặt càng đen như đáy nồi. Vương thị thì mừng rỡ, biểu tình phảng phất như oan dân rốt cuộc gặp phải thanh thiên đại lão gia, lôi kéo Lâm Thanh Uyển và Diêu thị muốn các nàng đến phân xử…

“Nhị đệ muội, Tam đệ muội, các ngươi tới vừa lúc, các ngươi tới phân xử, ở đâu có người thì ngoài đồng gặt gấp mệt sắp chết còn người ở nhà thì được thêm ưu đãi?” Xem ra tức giận trong lòng Vương thị bùng nổ rồi, miệng nói không phanh được.

“… A? Chúng ta mỗi ngày đi ra đồng làm việc nặng, vậy mà trong đồ ăn chẳng có lấy miếng mỡ nào, ngoại trừ cho thêm lượng thì có khác gì ngày thường đâu? Nhà người ta lúc thu hoạch vụ cho dù có nghèo đến mấy cũng có tí dầu mỡ cho người ta bổ bổ, nhà chúng ta có nghèo hơn họ không? Nhà ở thì số một số hai trong thôn, thức ăn trong nhà này cũng ‘Số một số hai’ trong thôn luôn, người khác mà biết chắc họ cười đến rụng răng …”

Đối với kiểu ăn uống trong nhà những ngày gần đây làm cho Vương thị luôn tham ăn thực bất mãn. Thường thì trước đây cách năm ba hôm lão Nhị lại lên núi bắt con mồi về cho mọi người được bữa ăn ngon. Bây giờ lão Nhị kết hôn, trong nhà làm ầm ĩ, quanh quẩn được mấy hôm thì lại bức vào thu hoạch vụ thu, lão Nhị Dương Thiết Trụ đã rất lâu không đi lên núi. Trong nhà ngoại trừ ngày bãi rượu cho lão Nhị ra đến bây giờ còn chưa mua một tí thịt nào. Lần này Hà thị lại ăn vụng lúc mọi người không có nhà, Vương thị nhân dịp này nói luôn.

Hà thị mặt già xấu hổ cực kì, nhưng còn trước mặt nhóm con trai con dâu nữa sợ lòi đuôi nên chỉ có thể kéo dài gương mặt già nua ngồi chỗ đó.

Dương lão gia tử vừa ngoài đồng về, còn chưa kịp nghỉ đã thấy nháo như vậy cũng không biết nên nói thế nào với lão bà này.

Vương thị thấy hai cụ đều ngồi chỗ đó không lên tiếng, càng cảm thấy đúng lý hợp tình. Từ ngày ả thành thân với Dương Thiết Xuyên tới nay, ả tại trước mặt Hà thị chưa bao giờ thấy hãnh diện như thế này.

“… A? Không ngờ thứ tốt trong nhà đều bị mẹ cầm đi thiên vị, nhưng mà thiên vị cũng phải có lý chút chứ, bình thường chúng ta ăn trứng gà đều không cho phép, người khác chẳng những được ăn trứng gà ngay cả con gà bự cũng được ăn luôn. Chúng ta mấy người lớn thế này có phải chết hết rồi không? Để đem thức ăn trong nhà đi thiên vị…”

Dương Học Chương ở Tây ốc bên kia vẫn không có động tĩnh.

Trẻ nhỏ trong nhà thấy ồn ào quá cũng đều chạy tới đứng ở ngoài cửa tò mò nhìn vào bên trong.

Hà thị bị Vương thị nói như thế vừa thẹn vừa giận, mới đầu còn rụt cổ cảm giác có chút chột dạ xấu hổ. Bây giờ Vương thị không biết kiềm chế, càng nháo càng lớn, không chỉ kéo người Nhị phòng Tam phòng tới, ngay cả mấy đứa trẻ con trong nhà cũng chạy lại xem hết không thiếu đứa nào.

Hà thị lập tức bị lửa giận phá tan một sợi dây cuối cùng trong đầu, vừa vặn nhìn thấy Dương Nhị Nữu và Dương Tam Nữu cũng đứng ở ngoài cửa. Bà đập một nhát vào kháng ngồi bật dậy, ngay cả giầy còn không đeo vọt ra ngoài cửa hung hăng kéo Dương Nhị Nữu vào trong phòng.

Động tác Hà thị quá nhanh, cũng quá đột ngột, không ai nghĩ tới bà kéo Dương Nhị Nữu đi, mọi người đều không phản ứng kịp.

Đến khi phản ứng lại thì Dương Nhị Nữu đã bị Hà thị lôi vào trong. Đứa nhỏ vừa bé vừa gầy, Hà thị tức giận ra tay nhấc cả đứa nhỏ lên trong tay đi vào phòng, thoạt nhìn thật dọa người.

Hà thị xách Dương Nhị Nữu tiến vào, thừa dịp mọi người không phản ứng kịp, giơ tay tát hai phát.

“Lão nương cho ngươi nói lung tung khắp nơi này, cho ngươi nói lung tung này…”

Diêu thị ‘Oa’ một tiếng xông tới kéo Dương Nhị Nữu từ trong tay Hà thị vào trong lòng mình. Có lẽ Dương Nhị Nữu bị hành động của bà nội dọa ngốc, lúc ấy căn bản không biết khóc. Đến khi được mẹ ôm mới òa khóc lên.

Đứa nhỏ khóc đến mức không kịp thở, trên khuôn mặt nhỏ nhắn một bàn tay hồng dực hiện lên. Đứa trẻ mặt quá nhỏ, tay Hà thị lại quá lớn, cho nên cái dấu tay kia gần như che hết mặt Dương Nhị Nữu, thoạt nhìn cực kỳ dọa người.

Diêu thị lúc này cũng chỉ biết ôm con mình ngồi chỗ đó khóc không biết nói gì.

Dương Tam Nữu thấy tỷ tỷ bị đánh, mẹ ngồi xổm tại chỗ đó ôm tỷ tỷ khóc cũng chạy tới ôm tỷ tỷ cùng nhau khóc. Một lớn hai nhỏ ngồi xổm tại chỗ đó khóc được cực kỳ thảm thiết.

“Mẹ, người làm cái gì vậy? Sao người lại đánh Nhị Nữu?” Dương Thiết Căn nhảy dựng lên nói, cũng nhanh chóng chạy qua xem đứa nhỏ.

“Lão nương đánh chính là nó, ai bảo nó đi nói lung tung, tuổi còn nhỏ còn không chịu học cái tốt, chỉ biết miệng lưỡi luyên thuyên, về sau nhà ai còn dám muốn cái hàng rách ấy…”

Hà thị mắng chửi người không biết tích đức là cái gì, chửi đứa cháu gái mới 5 tuổi của mình mà mắng cực kì khó nghe.

Lâm Thanh Uyển tức giận đến cả người phát run, lại không biết làm thế nào để ngăn lại miệng Hà thị. Chỉ có thể chạy đi qua kéo Diêu thị từ mặt đất dậy xem đứa bé.

“Đói bác mẫu…” Nhị Nữu nói mơ hồ gì đó, nước mắt giàn dụa trên mặt, khóe miệng cũng rịn ra một tơ máu.

Dương Thiết Căn không biết Hà thị nói có ý tứ gì, nhưng nàng và Diêu thị nghe hiểu được. Có lẽ Hà thị tưởng hai đứa Nữu Nữu nói lung tung mới chọc Vương thị nháo tới cửa.

Lâm Thanh Uyển cẩn thận định đi sờ mặt đứa nhỏ nhưng không dám sờ. Lúc này mặt Dương Nhị Nữu đã sưng lên nhanh chóng, trẻ nhỏ da nộn, vệt đỏ vệt tím nhìn thật dọa người.

Con….

Con mẹ nó…

Lâm Thanh Uyển rất muốn mở miệng chửi thô tục nhưng không bùng ra. Nàng hít hơi thở, hơn nửa ngày mới đè xuống được những lời chửi thô tục kia.

Con dâu mắng mẹ chồng chính là đại nghịch bất đạo, một lời mắng ra khỏi miệng, không cần biết ngươi là cố ý hay không cố ý đều biến thành cố ý. Lúc này Lâm Thanh Uyển đặc biệt thống hận loại ‘Hiếu đạo’ này áp chế, còn có khoảng cách quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu. Cho dù mẹ chồng có làm sai tới đâu thì con dâu cũng không được dị nghị gì.

Lâm Thanh Uyển bình phục loại bạo động trong lòng mình, âm thầm oán hận được nén lại thành liếc mắt nhìn, mới mở miệng nói: “Bà bà, Nhị Nữu và Tam Nữu đều là đứa bé ngoan, sẽ không đi học miệng lưỡi gian trá gì. Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, lúc ta và Tam đệ muội về nhà có lỡ miệng nói với chúng ta, nhưng là — “

Nàng xoay người chăm chú nhìn vào mắt tam giác Hà thị: “— chúng ta cũng không nói cho ai nghe cả, một là không có công sức đi nói, hai là không có cái tinh thần đó, ba người chúng ta cam đoan không nói ra bên ngoài. Bởi vì —” nàng dừng một chút, lại hít sâu một hơi: “Bởi vì đứa nhỏ nói, bà nội không cho chúng nó nói, nếu nói sẽ đánh vào miệng chúng nó…”

Mọi người vừa nghe thấy những lời này, ánh mắt đều nhìn về Hà thị, Hà thị lập tức có loại xúc động muốn cắm mặt xuống đất.

Diêu thị vừa nghe đến chuyện cái tát thì khóc càng mạnh hơn.

Nhìn thấy Lâm Thanh Uyển thay hai mẹ con các nàng ra mặt, cũng run môi lên tiếng.

“… Đứa nhỏ… Còn nhỏ như vậy, bà bà… Ngươi… Ngươi hạ nặng tay như vậy… Còn đánh miệng con ta…”

“Mẹ… Mẹ… Người…” Dương Thiết Căn cũng không biết nên nói cái gì, đánh con hắn là mẹ hắn, hắn không thể đánh lại được, mắng chửi cũng không được. Chỉ có thể ôm đầu ngồi xổm xuống bất đắc dĩ gào thét, một hán tử như vậy rồi còn một bộ nghẹn khuất như đứa trẻ thật làm cho lòng người phải chua xót.