Chương 17: Bữa ăn ngon đưa tới mâu thuẫn (một)

Bởi vì tối qua ngủ muộn nên ngày hôm sau Lâm Thanh Uyển bị dậy trễ.

Lúc nàng dậy đã không thấy bóng dáng Dương Thiết Trụ đâu, hỏi Dương thị mới biết được hắn đã đi trấn trên từ sáng sớm rồi.

Dương thị để lại điểm tâm cho nàng.

Lâm Thanh Uyển ăn qua loa rồi mang bát ra giếng rửa, sau đó đi giúp Dương thị nhặt quả đậu.

Hai con chó Mực to lớn vẫn nằm dưới mái hiên ở trong sân, cằm đặt trên hai chân trước nằm phơi nắng, lười biếng híp mắt nhìn nàng, cái đuôi lắc lư.

Thấy Lâm Thanh Uyển nhìn hai con chó, Dương thị cười nói với nàng: “Hai con chó này Thiết Trụ nuôi nó từ nhỏ đến khi nó lớn như vậy, ngày thường ở nhà chúng rất thông minh lại có nhân tính, mỗi lần Thiết Trụ lên núi đều mang chúng nó theo, chúng nó giúp được không ít đấy.”

Dương thị chỉ vào con hơi lớn một chút: “Đây là Đại Hắc” xong lại chỉ vào con nhỏ hơn: “Đây là Nhị Hắc.”

Hôm nay nhìn dưới ánh mặt trời Lâm Thanh Uyển mới phát hiện hai con chó này có cơ thể rất lớn, rất giống chó sói mà đời trước nàng nhìn thấy, không có điểm nào giống thổ cẩu* bình thường ở nhà dân nuôi.

thổ cẩu*: chó nông thôn Trung Quốc là một trong những giống chó địa phương, có giống chó trông nhà, có giống chó đồng, chó săn và các loại khác nhau, chiều cao vai khoảng 40-55 cm, nặng khoảng 20-25 kg

Thôn Lạc Hạp có nhiều nhà nuôi chó, nhưng đều là thổ cẩu loại nhỏ, cái đuôi tiu nghỉu, chỉ có thể trông cửa giữ nhà, chứ săn thú thì không được.

“Nghe nói bọn chúng có huyết thống loài sói, có phải nhìn qua rất giống sói không?”

Lâm Thanh Uyển nhìn một lát rồi gật đầu, kiếp trước chỗ nàng gọi chúng là chó săn, cũng nghe nói chúng có huyết thống sói và chó, không ngờ đây chính là loại chó đó.

“Yên tâm, bọn chúng không cắn người, về sau sẽ quen.” Dương thị cho rằng nàng sợ hãi bèn giải thích với nàng.

Đang nói chuyện thì Dương Thiết Trụ đẩy cổng đi vào.

“Đại cô, Uyển Nhi, ta đã trở về.”

“Trở lại? Thế nào? Bán được giá tốt không?” Dương thị buông quả đậu trong tay hỏi.

Lần này Dương Thiết Trụ không bắt con mồi lớn về bán, chỉ có một tấm da hổ và mấy con thỏ hoang cùng gà rừng.

Da hổ lột ngay trong núi mang về, bởi vì đi quá xa nên không thể mang con mồi lớn về được, cho nên Dương Thiết Trụ mới nhìn chằm chằm con hổ kia, trên người con hổ giá trị nhất chính là tấm da, thịt hôi không ai muốn ăn.

“Vâng, bán giá không tệ.” Dương Thiết Trụ rất hưng phấn nói: “Da chưa xử lí cẩn thận, nhưng vừa lúc đó có người đang tìm thứ này, vì da còn nguyên vẹn nên không ép giá, trả 50 lượng, đuôi hổ 10 lượng.”

Dương Thiết Trụ đương nhiên cao hứng, bắt mấy con lợn rừng cũng không bằng tấm da hổ này.

Dương thị nghe xong cũng phi thường cao hứng.

Giờ thì tốt rồi, đứa nhỏ đã có tiền thành thân, bà vốn định đem ít vốn riêng ra cho đứa nhỏ Thiết Trụ này làm hôn sự nhưng hắn sống chết không nhận.

“Tốt tốt tốt, như vậy thì tốt, vậy thì nhanh chóng tranh thủ mấy ngày nay thời tiết tốt tiến hành làm hôn sự đi.”

“Đại cô, cháu biết rồi, cháu sẽ đi chuẩn bị trong hai ngày tới này.” Nói xong ánh mắt liền vòng đến người Lâm Thanh Uyển.

Lâm Thanh Uyển ngồi xổm một chỗ nhặt quả đậu, nàng cảm giác được có một ánh mắt nóng bỏng dừng trên người mình, cùng với mấy lời bàn về hôn sự của Dương thị khiến nàng rũ mặt đỏ bừng.

Mặt trời lên cao, mặt nàng đang nóng, bị nắng chiếu vào càng thêm bừng bừng.

“Đại cô, cháu về nhà một chút, lúc xuống núi cháu tới nơi này trước.” Dương Thiết Trụ suy nghĩ lại móc một cái túi đựng bạc từ trong lòng ra: “Số bạc này cháu tạm để đây…” Ai nói đứa nhỏ này ngốc chứ, cũng biết nếu bị người trong nhà nhìn thấy sẽ không giữ được.

Dương thị trừng mắt nhìn hắn: “Đưa ta làm gì, sắp có vợ rồi, để vợ ngươi cầm đi.” Ánh mắt trêu chọc chuyển tới Lâm Thanh Uyển.

Mặt Dương Thiết Trụ lập tức quẫn bách đỏ bừng, tay chân lóng ngóng không biết đặt vào đâu. Nhưng trong lòng lại ngọt lịm như uống phải một bình mật.

Hắn chậm chạp đi đến trước mặt của Lâm Thanh Uyển.

Lâm Thanh Uyển vừa thấy hắn đi tới vội vàng đứng lên, mặt cũng đỏ bừng vẫy tay xấu hổ nói: “Kìa thẩm… Ta không cần… Chàng đừng đưa cho ta…”

Dương Thiết Trụ thấy khuôn mặt đỏ bừng trước mắt thật dễ nhìn, hắn không hình dung ra được từ nào để miêu tả, mấy ngày qua đều tưởng niệm trong lòng, giờ lại càng thêm khao khát chiếm được thỏa mãn…

Được Dương thị chỉ điểm, Dương Thiết Trụ không nói gì mà đem túi đựng bạc đưa vào tay của Lâm Thanh Uyển.

Đụng tới bàn tay nhỏ nhẵn nhụi trơn mềm, bàn tay to như bị phỏng nhanh chóng thu hồi lại, nhưng vẫn không quên được cảm giác khi chạm vào bàn tay kia… Đó là tay của Uyển Uyển… Nhỏ mềm như vậy… Làm cho hắn chỉ muốn chộp lấy kẻo mất…

“Uyển Uyển, nàng cầm giúp ta, chúng ta, chúng ta thành, thành thân dùng.” Nói xong mặt hắn cũng thẹn thùng.

Đây chính là cái gọi là nộp lên đại quyền tài chính sao?

Dương thị ở bên cạnh cười khuyên nhủ: “Cầm đi, sớm muộn gì cũng để ở chỗ cháu thôi.”

Lâm Thanh Uyển đỏ mặt nhìn sang Dương thị, lại nhìn Dương Thiết Trụ, cảm thấy đây là họ thật lòng muốn vậy nên không từ chối nữa.

Túi bạc nặng trịch đại biểu cho nhiệt tình và thật lòng của hắn…

Tâm, đột nhiên liền mềm ra, thậm chí còn mang theo một tia ngọt ngào khác thường…

“Chàng không để lại một ít dùng?” Nàng trầm thấp nhỏ giọng hỏi.

Dương Thiết Trụ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi cúi xuống, từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy một mái tóc đen mượt và cái cổ trắng nõn gân xanh nổi lên lờ mờ, ánh mắt hắn luyến tiếc dời đi, hắn chỉ muốn tham lam nhìn mãi.

“Trên người ta có hai khối bạc vụn cũng đủ dùng rồi, bình thường cũng không có việc gì tiêu tiền, khi nào thương lượng xong chuyện hôn sự của chúng ta ta lại tới lấy.”

“Được rồi.” Đẩy đi đẩy lại sẽ thành kì cục, dù sao nàng cũng đã quyết định gả cho hắn, coi như là bảo quản trước vậy.

“Vậy ta đi về trước.” Dương Thiết Trụ thật vất vả mới thu hồi được ánh mắt tham lam đi ra khỏi cổng.

*********

Dương Thiết Trụ về đến nhà thì trong nhà chỉ có Hà thị và Vương thị.

Vương thị ở trong phòng bếp nấu cơm, Hà thị đứng trước cửa phòng bếp nhìn nàng ta nấu cơm.

“Mẹ, đại tẩu.” Hắn chào hỏi hai người.

“Nhị đệ đã về rồi.” Vương thị nghe được thanh âm của hắn liền đáp lại từ phòng bếp.

Dương Thiết Trụ gật đầu, thấy trong nhà không có nam nhân, nghĩ tới mấy ngày này là thời gian làm cỏ ở ruộng, liền đem đồ dụng cụ săn thú vào phòng mình, sau đó vác cuốc chuẩn bị ra đồng.

Hà thị nhìn thấy Dương Thiết Trụ hai tay trống trơn trở về thì sắc mặt vặn vẹo, lại nhìn thấy Dương Thiết Trụ vác cuốc ra đồng thì nhịn không nổi nữa lên tiếng.

“Ngươi lên núi mấy ngày mà không mang cái gì về?” Hà thị cau mày, mắt tam giác phiêu qua.

Nghe Hà thị hỏi như vậy, Dương Thiết Trụ mới nhớ ra mấy con thỏ hoang gà rừng để ở nhà đại cô quên không cầm về.

Nhưng hắn biết Hà thị và Dương thị có hiềm khích nên không nói ra, hắn mà nói ra mẹ hắn lại nháo loạn.

Lúc này Vương thị cũng nhanh chóng xoa xoa tay, từ trong phòng bếp chạy ra, cực kì không có ánh mắt hỏi: “Nhị đệ, hôm nay lại mang vật gì về trong nhà làm bữa ăn ngon? Mau mang lại đây cho ta làm, đến giờ cơm chiều là có thể ăn.”

Dương Thiết Trụ có chút xấu hổ: “Lần này lên núi bắt được ít ta mang lên trên trấn bán hết rồi.”

Vương thị đầy mặt thất vọng mở miệng thầm oán: “Nhị đệ thật là, đi lên núi mà không chịu mang cái gì về, trong nhà vẫn chờ có bữa ăn ngon đây.”

Nàng nhớ được lần ăn thịt lần trước không biết đã bao lâu rồi. Hà thị là người cực keo kiệt, đồ ăn trong nhà toàn không dính tí chất béo nào, một tháng còn chưa được ăn một miếng thịt, cho nên mỗi lần Dương Thiết Trụ lên núi trở về, chính là lúc Dương gia được bữa ăn ngon, lúc ấy Vương thị cực kì vui vẻ, ước gì ngày nào Dương Thiết Trụ cũng lên núi.

Dương Thiết Trụ càng thêm lúng túng, nhưng ngẫm nghĩ lại không biết trong lòng mình đang có tư vị gì, nhưng hắn không biện bạch với mẹ và đại tẩu lời nào, chỉ có thể lúng túng đứng tại chỗ.

Mặt Hà thị vốn âm trầm, vừa thấy Vương thị không có tiền đồ này thì sắc mặt càng thêm khó coi.

“Lão nương để ngươi thiếu ăn hay thiếu uống mà khiến ngươi nghe thấy thịt như chó thấy xương vậy hả? Đời trước ngươi là quỷ chết đói đầu thai hả, lão nương không cho ngươi ăn no khi nào, để ngươi nói lão nương không cho ngươi ăn thịt?” Hà thị nhảy dựng lên mắng bùm bùm, càng mắng càng khó nghe.

Vương thị lập tức thấy ấm ức trơ mắt nhìn mẹ chồng, lại nhìn Dương Thiết Trụ, hi vọng hắn giải thích giúp nàng vài câu, nhưng lúc này Dương Thiết Trụ cũng cực kì xấu hổ không biết nên mở miệng thế nào.

“Mẹ, người suy nghĩ nhiều rồi, con không có ý tứ này.”

“Ngươi không có ý tứ này, ngươi oán giận trước mặt lão nương cái gì? Ngươi nhìn cái bộ dạng phì phì của ngươi đi…”

“Lại cãi nhau cái gì? Vừa về đã nghe thấy các ngươi cãi nhau.”

Giọng nói của Dương lão gia tử truyền vào từ cổng, đi sau ông là Dương Thiết Căn vác cuốc và Diêu thị, Dương Thiết Xuyên cũng đi làm cỏ nhưng bây giờ không biết đã chạy đi đâu.

Dương lão gia tử đi tới hạ cái cuốc trong tay.

Diêu thị nhìn nam nhân của mình mặt đầy mồ hôi liền buông cái cuốc trong tay ra vội vàng chạy đi múc nước cho Dương Thiết Căn rửa mặt.

Vương thị nhìn thấy mọi người đã về hết liền cảm thấy như có núi dựa.

Nàng vừa giả bộ lau khóe mắt vừa lớn tiếng ấm ức với Dương lão gia tử: “Cha, còn chỉ hỏi nhị đệ có mang gì đó về làm bữa ăn ngon không, mẹ liền mắng con, nói con đi nói cong vẹo mẹ không cho con ăn thịt.”

“Ngươi còn chưa nói? Ngươi nhìn bộ dạng tham ăn của ngươi đi, lão nương thấy xấu hổ thay ngươi, lão Đại sao lại rước cái đồ không biết xấu hổ này về vậy?” Hà thị nhảy lên cao ba thước chỉ vào mũi Vương thị mắng.

“… Ngươi cho rằng ngươi là ai, còn muốn người khác cầm thịt về cho ngươi ăn? Nhìn cái mắt chó của ngươi, người ta thà cho chó ăn cũng sẽ không cho ngươi ăn…”

Mở miệng một cái là “người ta”, rốt cuộc cũng làm cho Dương Thiết Trụ luôn xấu hổ đứng một góc hiểu ra mọi chuyện.

Hà thị đây là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, chỉ vào Vương thị nói hắn bất hiếu, nói hắn không mang gì đó trở về.

Tâm trạng Dương Thiết Trụ xấu hổ vì quên đem đồ vật mang về lập tức tan thành mây khói, trong lòng cực kì ấm ức nhưng hắn lại không thể chỉ trích Hà thị, cũng không thể nhảy ra nói mình chính là cái “người ta” kia.

“Được rồi được rồi, có định ăn cơm không?” Dương lão gia tử đẩy Hà thị vào chính phòng ngăn cách hai nữ nhân đang nháo loạn.

Sau đó xoay người nói với Vương thị: “Nàng dâu lão Đại, cơm làm được chưa? Đã là giờ nào rồi?”.

Vương thị sị mặt vào phòng bếp nấu cơm.

Được cái nàng ta da mặt dày, không cảm thấy gì, chứ là nàng dâu nhà khác mà bị mắng như vậy đã lau nước mắt đến hôn thiên ám địa rồi.

Cơm làm xong thì mấy đứa nhỏ chơi bên ngoài cũng trở lại.

Dương đại lang, Dương Nhị Lang, Dương Tam Lang khắp người toàn bùn chạy vào cửa, Dương Nhị Lang còn làm cái mặt quỷ với Dương Tam Lang chạy đằng sau.

Vương thị nhìn thấy mấy đứa nhỏ chơi bẩn như vậy lập tức phát hỏa, đi lại đánh hai phát vào mông Dương Nhị Lang.

Dương Nhị Lang không hiểu sao lại bị đánh, đầu tiên là sợ tới mức sửng sốt, sau đó liền khóc oa oa lên.

“Ngày nào cũng chơi bẩn như vậy về, các ngươi cho rằng lão nương ta thật nhàn có phải không? Ranh con chết bầm…”

Vương thị vừa đánh vừa chửi, rõ ràng là đem tức giận vừa rồi với Hà thị trút lên người con trai của mình, mấy đứa nam oa này đâu phải là lần đầu tiên mang bẩn chạy về, trước đây có bị Vương thị đánh đâu.

Diêu thị nhìn Vương thị như vậy, biết trong lòng nàng ta tức giận, cũng không dám đi khuyên, vừa lúc này Dương Nhị Nữu và Dương Tam Nữu cũng trở lại gọi mẹ từ xa.

Diêu thị nhìn cái rổ nhỏ trong tay hai nữ nhi mình, vội vàng chạy lên đỡ lấy cái rổ.

Nhị Nữu và Tam Nữu từ nhỏ đã hiểu chuyện nghe lời, rất ít đi ra ngoài chơi, mỗi lần ra ngoài chính là cầm rổ hái rau rại nhặt rau cho lợn, còn nhỏ tuổi mà mỗi ngày đều nhặt một rổ rau về.

Diêu thị giúp hai nữ nhi rửa tay, lau bụi trên mặt, lại hỏi chúng nó có mệt hay không có đói bụng không.

Bên này mẫu nữ ấm áp hài hòa cùng bên kia Vương thị khóc nháo đánh chửi, hoàn toàn là hai thái cực.