Chương 19: Chương 19

type: quacauphale

Diane đi tới đi lui trong phòng ngoài căn hộ của Oliver. Đáng lẽ cô không nên tự ý đến đây, xét cho cùng thì tuy là chủ nhà nhưng cô đã buộc anh dọn đến và trả tiền thuê căn hộ.

Nhưng Lạy Chúa, cô đã gửi gắm tương lai câu lạc bộ vào tay anh. Người đã từng làm tim cô tan nát và khiến cô thề nguyền không bao giờ tin tưởng nữa. Người đã bị cô tống tiền. Bây giờ tại sao cô lại tin cậy anh? Cô không thể lừa dối chính bản thân mình. Cô tin anh. Tệ hơn nữa, cô thích anh. Rất thích.

Cửa mở toang, Oliver bước vào phòng. “Chào em”, anh nói, dừng lại ngay khi thấy cô.

Chỉ giọng nói của anh thôi đã khiến tim cô đập nhanh. “Chào anh”.

Anh quay lưng để móc áo choàng và mũ lên mắc áo gần cửa, sau đó quay mặt lại. “Anh đã nghĩ đêm nay chỉ có mỗi anh.”

“Sẽ là như thế. Em đến vì muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Anthony.” Nếu cô lại ngã vào vòng tay Oliver thì cô không còn có thể thuyết phục bản thân rằng quan hệ của họ chỉ đơn thuần là thỏa thuận làm ăn mang lại sự thỏa mãn thể xác. Cô chưa thể gọi tên... mối quan hệ đang phát triển của họ.

Anh đi lướt qua cô, ngồi vào chiếc ghế đặt trước lò sưởi. “Hắn nghĩ đã tìm thấy con ngỗng vàng. Nếu chúng ta diễn tốt thì hắn sẽ đi đời sau hai tuần nữa.”

Dường như mọi việc có vẻ rất khả quan, nhất là được thốt ra từ một gã cay nghiệt như Oliver. Nhưng cô muốn tin vào anh. Sau một thoáng do dự, Diane ngồi vào ghế đối diện. “Nghe có vẻ tuyệt vời đấy, nhưng thấy tận mắt thì em mới tin. Cần phải giải quyết hắn trước khi Mùa Vũ Hội kết thúc, một khi mọi người rời London hắn sẽ có rất nhiều thời gian để xem lại các phương án pháp lý.”

“Em nói đúng.” Oliver ngồi thẳng lưng, vươn tay như muốn chạm vào cô rồi từ từ hạ tay xuống. “Nói đến cuối Mùa Vũ Hội”, lát sau anh nói, “anh tự hỏi liệu có thể... ừm, anh rất vui nếu em ở lại Haybury. Nó gần London nên em có thể trở về kiểm tra câu lạc bộ nếu em quyết định mở cửa suốt năm.”

“Anh muốn em đến sống trong nhà anh?”, cô hỏi, không tin lắm điều cô đang nghe. “Với anh ư?”

“Anh đang sống trong nhà em đấy.”

“Trong những khu vực tách biệt. Có tường dày ngăn cách.”

“Cứ như thể chúng ngăn cản được anh ấy.” Anh nghiêng đầu về phía cô. “Haybury rộng gấp năm lần Adam House. Em sẽ có riêng một chái nhà nếu muốn.”

“Anh đang muốn gì? Mua sự hiện diện của em? Gây ấn tượng về sự giàu có của anh? Khi em biết anh ở Vienna, anh phải chơi bài gian lận để trả tiền thuê nhà. Tính tình của anh khiến em thấy bất an đấy.”

“Tính tình của anh? Em là người đã mở câu lạc bộ dành cho quý ông. Chúng ta cùng khiến người khác nhướng mày. Anh dám nói chúng ta đều có phần tinh quái.” Oliver đổi tư thế. “Anh không nghĩ em lo ngại lời ong tiếng ve. Anh thích ở gần em. Anh thích thấy em mỗi ngày. Anh cũng tin em thích sự bầu bạn của anh.”

Tâm trí cô quay cuồng. Đề nghị của anh nghe có vẻ hư hỏng và lãng mạn, hơn nữa lại rất hấp dẫn. Nếu cô đồng ý thì cả hai đều biết cô đã tha thứ cho anh. Anh sẽ biết mình đã giành được lòng tin của cô. Cũng có thể anh đã thành công nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng báo tin tốt cho anh. Hoặc bởi vì cô phải chuẩn bị để thoát khỏi mớ bòng bong của sự tức giận và quyết tâm đã giúp cô phấn đấu suốt hai năm qua.

“Ý em thế nào?”, anh ướm lời.

Diane đứng lên, đến gần lò sưởi để có thể nhìn vào ngọn lửa. Cô rất thích Oliver. Nếu không cô đã không ở đây và không suy ngẫm về chuyện cô rất muốn nói với anh. Nếu cô vẫn im lặng thì hai người sẽ bị mắc kẹt trong hoàn cảnh này. Và sâu trong tim cô biết mình cũng muốn nếu không có anh trọn vẹn thì không nên dây dưa thêm nữa.

“Khi em còn là một cô gái trẻ”, cô bắt đầu kể, nghe tiếng anh đứng lên và bước đến sau lưng cô,” em đã nghĩ được hứa hẹn với người nào đó thật là lãng mạn. Thậm chí trong ngày cưới em vẫn phấn khích không thể kiềm chế được.”

“Em có quen biết Fredrick trước khi lấy anh ta không?”

“Hầu như không. Em cứ nghĩ anh ta nhút nhát và nhạy cảm, và cho dù em biết nhà Benchley không sung túc lắm nhưng em vẫn tin chắc mình đang dấn thân vào câu chuyện thần tiên.” Cô hít sâu. “Fredrick không phải là người xấu. Anh ta không bao giờ đánh em, không bao giờ lăng nhăng, không nói năng thô lỗ cho đến khi bọn em rỗng túi. Em chỉ là... không quan trọng trong mắt anh ta. Anh ta đã muốn được như các quý tộc giàu có, khéo léo và hấp dẫn trong các câu lạc bộ. Anh ta đã muốn được như anh, em đoán thế.”

“Diane, em không cần phải...”

“Đừng ngắt lời em. Em sắp vào ý chính rồi.”

“Anh đã nghĩ em nói tới rồi.”

“Đồ xấu tính.” Cô rùng mình. “Trước lúc Fredrick bị ốm và chết, em đã có gần bốn năm để xem lại tình trạng lố bịch của mình. Cuối cùng em đã nhận ra trên đời không có thứ gì gọi là tình yêu và đam mê chân thật. Và sau đó em gặp được anh, em nghĩ có lẽ sau cùng cô gái ngây thơ, ngốc nghếch kia đã đúng.” Cô quay lại, ngước lên nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của anh. “Dĩ nhiên cho đến khi anh bỏ đi.”

Anh nhìn vào mắt cô thật lâu. “Anh có thể làm gì?”, anh thì thầm.

“Anh không thể làm gì cả.” Cô đi vòng qua anh và hướng ra cửa trước. Điều cuối cùng mà cô muốn là bắt đầu khóc nức nở trước mặt anh.

“Diane. Điều anh đã làm với em là sự hối tiếc lớn nhất đời anh. Nhưng lạy Chúa, khi đó anh có thể đã là một ông chồng tệ bạc.”

Đặt tay lên nắm cửa, cô quay lại. “Em biết chứ. Và em đang dẫm lên mọi bản năng để tin tưởng anh đấy.” Cô đi ra hành lang. “Em sẽ gặp anh vào ngày mai. Và anh sẽ không đục khoét bất kỳ phần nào trong nhà em tối nay.”

“Nhưng anh sẽ nghĩ về chuyện đó.”

“Tốt thôi.”

Trên đường trở về căn hộ của mình cô cố ý cởi giày lúc đi qua cửa phòng Jenny để không làm cô ta thức giấc. Quá nhiều lần Diane bị nhắc nhở về sai lầm nghiêm trọng nhất mà cô có thể đang phạm phải, đặc biệt là khi cô đã lúc quá sâu rồi.

Tại sao bây giờ Oliver càng thu hút cô hơn, sau khi làm trái tim cô tan vỡ và rồi trở về London chơi bời với mọi phụ nữ mà anh tiếp cận được, thật sự rất vô lý. Trí óc cô biết rõ không nên để anh đến gần nhưng trái tim cô lại không chịu lắng nghe.

Chính vì lẽ đó mà ngoài Anthony ra, cô cần nhanh chóng xử lý mớ lộn xộn này. Câu lạc bộ đang kiếm bộn tiền, hình ảnh không thể chạm tới của cô vẫn được biết đến và giải pháp hợp lý cho sự bối rối của cô là phải cách ly với Oliver. Phải, cô vẫn nợ tiền anh nhưng anh không cần phải sống trong câu lạc bộ để buộc cô trả tiền. Anh càng ở xa chừng nào thì cô càng ít bị giằng xé giữa thứ cô muốn và không nên muốn lần nữa.

Sáng thứ Tư là ngày họp nhân viên thường lệ, Nghị viện lại làm việc sớm nên bữa sáng hôm đó là quãng thời gian ì ạch nhất trong tuần của Tantalus. Các cô gái báo cáo về tình hình cá cược và điểm tên các quý ông đánh bạc một cách liều lĩnh, say xỉn hoặc cư xử không đứng đắn.

“Emily đã giúp một quý ngài giải khuây trong phòng cô ta”, Pansy Bridger đột ngột nói giữa cuộc thảo luận về cách đối phó những hành động đeo đuổi ngoài mong đợi.

Diane và Jenny đưa mắt nhìn nhau. “Chừng nào không có việc trao đổi tiền bạc và các quý ông hiện diện theo yêu cầu của các cô thì các cô làm gì tùy thích. Nơi này không phải nhà thổ nhưng không phải tu viện.”

“Cảm ơn trời đất”, một cô gái cảm thán.

“Sự cẩn trọng sẽ được đánh giá cao”, Diane nói thêm khi nhận thấy không phải toàn bộ nhân viên của cô đều cảm thấy vui. Theo những gì cô biết thì ít nhất một trong số họ đã trốn khỏi tu viện. “Và vì Chúa, hãy tôn trọng những người không có cùng quan điểm với các cô.”

Khi buổi họp chấm dứt, Sylvie Hartford đến gần cô. Một cô gái tóc vàng nhỏ nhắn trông chỉ vừa tròn mười tám líu ríu theo sau cô ta. “Thưa phu nhân”, Sylvie nói, “đây là Mary Smythe. Chúng tôi đã gặp nhau ở trường dạy nghề. Tôi đã bảo cô ấy có lẽ cô có chỗ cho cô ấy ở đây.”

Diane khẽ cau mày và kéo tay cô nàng quản lý quầy rulet. “Sylvie, chúng ta thật sự không cần...”

“Xin phu nhân làm ơn”, Sylvie thì thầm. “Bố mẹ cô ấy đã qua đời và giờ cô ấy đã đến tuổi bị bà dì đuổi đi. Cô ấy không có kinh nghiệm làm việc, không có thư tiến cửa cho vị trí gia sư. Nếu cô ấy không làm việc ở đây thì sẽ phải ra đứng đường.”

Diane nhìn ngắm cô gái nhỏ nhắn dè dặt kia. Tantalus có thể đã khởi đầu như cái giá cho sự độc lập của cô và giờ đây nó có giá trị hơn thế rất nhiều. Nếu Anthony Benchley đoạt lấy câu lạc bộ, gã ta sẽ có các cô gái... có Chúa mới biết gã sẽ bắt họ làm gì, nhưng chắc chắn họ sẽ không đưa về những người bạn khốn khổ cần chỗ trú thân.

Mặc kệ Oliver giễu cợt thế nào, đấu tranh cho câu lạc bộ không phải là trò chơi. Ai đó cần phải trông chừng các cô gái. Và người đó sẽ là cô. “Đưa cô ấy đi gặp Emily và tìm một chỗ ở. Jenny sẽ nói chuyện với cô ấy sau bữa trưa và chúng ta sẽ xếp cô ấy vào vị trí phù hợp.”

Sylvie nhún gối cười rạng ngời. “Ôi, cảm ơn phu nhân.” Cô ta vội vàng chạy đến thì thầm vào tai bạn mình.

“Cảm ơn phu nhân”, Mary Smythe đồng thanh nói, nước mắt lăn dài trên má. “Rất cảm ơn phu nhân. Cô không biết nó có ý nghĩa thế nào đâu.”

“Cảm ơn cô đã đến với chúng tôi”, Diane nói và đến gặp Jenny ở cuối phòng với một nụ cười.

“Tôi tưởng chúng ta không phải tổ chức từ thiện”, Genevieve lẩm bẩm, đôi mắt cô ta nhấp nháy.

“Chúng ta là một kiểu tổ chức từ thiện hết sức lập dị.”

“Một kiểu gia đình lập dị thì đúng hơn.” Jenny đưa cô một tách trà. “Cô đã nói chuyện với Haybury chưa?”

“Rồi. Anh ta bảo Anthony có vẻ tin câu chuyện của chúng ta và họ sẽ ghé qua trong hôm nay.”

“Chúng ta nên làm việc này mà không có ngài hầu tước. Trước đây cô không thể tin anh ta thì bây giờ chúng ta càng không tin được.”

“Lần này tôi tin anh ta”, Diane đáp, ngạc nhiên khi thấy mình có thể nói to với giọng điệu bình thản. “Anh ta thấu hiểu vấn đề. Sự trợ giúp của anh ta sẽ làm kế hoạch suôn sẻ hơn.”

“Trừ khi cô tin lầm anhta.”

“Không có chuyện đó đâu.” Nếu cô tin lầm anh thì cô sẽ mất nhiều hơn Câu lạc bộ Tantalus.


Oliver vẫn thỉnh thoảng nhìn ngắm ánh bình minh, quãng thời gian tĩnh lặng lúc mặt trời mọc thường là thời điểm tốt nhất để rời phòng ngủ của một người phụ nữ hoặc mệt lả vì đánh bạc thâu đêm. Nhưng anh ít khi ngồi nhìn cả đêm trôi đi.

Xoay bờ vai căng cứng, anh ngồi thẳng lưng và đẩy ly rượu uýt-ki dang dở ra xa. Ngọn đèn ở góc bàn làm việc đã bập bùng và tắt ngúm độ một giờ trước nhưng anh chẳng để tâm.

Anh sẽ phải đến Viện Quý Tộc trong vòng một hai giờ nữa. Buổi họp sẽ nhàm chán, gần như không thể chịu nổi, vì anh sẽ đếm từng phút cho đến lúc họ nghỉ ăn trưa.

Cách đây hai năm, trước khi trở thành Hầu tước Haybury, anh đã biết rõ lịch làm việc của ngài Nghị Viện vì nó ảnh hưởng đến thời gian tổ chức các buổi vũ hội và thời điểm các ông chồng vắng nhà. Kỳ lạ thay, ngay khi thừa hưởng tước hiệu anh đã thích Nghị Viện và các trò chơi chính trị.

Tuy nhiên hôm nay nó vừa là sự xao lãng lại vừa là chướng ngại. Anh cần gặp Cameron nhưng anh không thể làm thế trong lúc đang họp hành ở Viện. Anh đã hí hoáy viết một mẩu tin nhắn và chuyển tới nhà của James Appleton để thay đổi giờ hẹn ăn trưa vào ngày mai. Bức thư thứ hai đến tay luật sư của anh. Cameron có thể lấy tiền từ Diane nhưng từng đồng cô kiếm và vay mượn đều bị ràng buộc với câu lạc bộ. Nếu cần phải trả thì Oliver sẽ lãnh nhiệm vụ đó. Việc anh làm không liên quan đến vụ tống tiền hay thỏa thuận mượn tiền gì cả. Cameron không được phép gây sự và cần phải bị ngăn chặn.

Nhưng không phải vấn đề của Cameron choán hết tâm trí anh. Chính Diane và cau chuyện tối qua của cô đã khiến anh suy nghĩ.

Hai năm trước cô đã yêu anh... hoặc gần như thế nên trái tim cô mới tan vỡ vì anh. Anh biết cô đã đau khổ và giận dữ, nhưng lúc đó với anh tự do là điều quan trọng hơn, khi nhìn cô, anh thấy một người vợ, lũ trẻ, gia đình. Anh đã hoảng sợ và bỏ chạy.

Anh muốn một cuộc sống khác thường. Trong tưởng tượng, anh không bao giờ ngờ đến hai năm sau anh gặp lại cô và cô càng khác thường hơn anh. Có lẽ chính vì thế mà ý tưởng gắn bó với cô không còn dọa anh chết khiếp nữa, hoặc có thể anh đã nhận ra anh chưa gặp người nào có thể sánh được với cô hay cảm giác anh dành cho cô.

Người hầu của anh, Myles, bước vào phòng làm việc, tay cầm bốn cái ly sạch. Lúc anh xoay ghế lại, Myles nhảy dựng lên. “Ôi, xin ngài thứ lỗi. Phòng ngủ của ngài vẫn tươm tất nên tôi nghĩ ngài qua đêm nơi khác.”

Không phải lần đầu anh ngủ chỗ khác. “Tôi sắp ra ngoài. Tôi thích một tách trà và vài quả trứng nếu anh có thể xoay xở được.”

“Dĩ nhiên là được, thưa ngài.” Người hầu đặt ly lên khay rượu và vội vàng rời khỏi phòng.

Hít thật sâu, Oliver đứng lên, đi thay quần áo. Anh có thời gian để xuống tầng dưới dùng bữa sáng nhưng đầu óc anh quá căng thẳng, anh không muốn chạm mặt Diane với bộ giáp rách tả tơi.

“Hubert”, anh nói trong lúc người đầy tớ thắt cà vạt cho anh, “anh có thích ở đây không?”

“Thưa ngài, ý ngài là công việc này à? Ngài là một chủ nhân hào phóng và hiếm khi quát mắng. Dĩ nhiên tôi thích làm việc cho ngài.”

“Cảm ơn anh, nhưng ý tôi là sống ở đây cơ. Ở Adam House. Với rất nhiều cô gái tuyệt vời.”

“Vâng, thưa ngài. Rõ ràng là bất thường nhưng rất... tốt, thực sự là vậy. Myles và tôi ở chung phòng, tôi được chào đón trong bếp và phòng sinh hoạt chung, vài cô gái khá là thân thiện.”

Ôi, lạy Chúa nhân từ. “Thế cũng tốt.”

“Có lẽ tôi quá bạo gan, thưa ngài, nhưng ngài có thích nơi này không?”

“Có. Tôi nghĩ là có.”

Hai phút sau khi ngồi vào chỗ trong Viện Quý Tộc, anh nhìn thấy Cameron, và Oliver dành năm giờ sau đó nghĩ ra vô số cách để một kẻ như anh có thể chứng tỏ bản thân với một người như Diane. Giữa lúc nghĩ ngợi, anh laijc nhiếc móc bản thân đã cư xử như một ông chồng sợ vợ mỗi lúc ở gần cô.

“Tôi quên không hỏi”, Manderline rì rầm bên cạnh. “Tôi vẫn còn phải tỏ ra khó chịu với anh phải không?”

“Tại sao bây giờ chúng ta phải thay đổi nhỉ?”

“Vui nhộn ghê. Anh đang chơi trò quái quỷ gì với Cameron vậy?”

“Phức tạp lắm. Tuy nhiên nếu tôi là anh thì tôi sẽ không kết bạn với hắn đâu.”

“Tôi sẽ không làm thế. Hắn ta làm tôi liên tưởng đến con đỉa, nằm dưới bùn chờ bấu víu vào ai đó và hút cạn máu của họ.”

Oliver biết lý do anh xem Jonathan là bạn. Anh cười toe toét. “Anh sắc sảo hơn tôi nghĩ đấy. Tôi chỉ có thể nói rằng Cameron đang săn đuổi một thứ không thuộc về hắn và tôi dự tính sẽ ngăn hắn thành công.”

“Tôi cho rằng đó là Tantalus?” Manderlin liếc mắt về phía gã bá tước. “Hãy nhớ hắn ta đang giao du với một đám cao ngạo.”

“Tôi không bận tâm đến Greaves hoặc Larden.”

“Tôi hy vọng anh nhớ lại ai là bạn anh. Hãy gọi tôi nếu cần sự trợ giúp nào đó ngoài việc tỏ vẻ hoảng sợ.”

“Tôi nhớ rồi. Cảm ơn nhé.”

Ngay khi cuộc họp tạm nghỉ, Cameron xuất hiện bên cạnh anh. “Tôi đang nghĩ”, bá tước nói một cách thân thiết. “Anh có mưu kế gì cũng được, tôi muốn bằng chứng là anh không phóng đại sự việc để gạt tôi. Tôi muốn hai nghìn bảng đầu tiên trong hôm nay.”

“Hôm nay ư? Cái đó...”

“Tôi phải yêu cầu thế. Hai nghìn bảng. Haybury, nếu không tôi sẽ liên hệ luật sư của tôi ngay.”

Nếu Cameron là một con cá thì gã đã cắn mồi và bị mắc câu rồi. “Được thôi. Đến dùng bữa trưa ở Tantalus với tôi nhé? Tôi sẽ lo tiền lúc ở đó.”

“Tuyệt vời.”

Bên trong Phòng Demeter đông đúc, Sophia White mời họ đến bàn đặt trước dành cho hội viên sáng lập. Ngồi vào ghế, Cameron trông khoe khoang như một con công đực. Thời điểm này Oliver xem đó là dấu hiệu tốt, nếu gã bá tước này cảm thấy có chút nghi ngờ nào thì gã sẽ không tỏ ra tự mãn với bản thân hay bất cứ ai như vậy.”

Ít phút sau khi họ gọi thức ăn, Diane sải bước vào phòng Oliver giả vờ bận rộn uống rượu Madeira nhưng thực tế sự chú ý của anh đều tập trung vào cô. Cách cô nghiêng đầu đón chào hội viên, cách cô mỉm cười khi một trong số các cô gái bước đến báo cáo gì đó. Khao khát bùng lên trong anh, nóng bỏng và táo bạo. Anh sẽ phải tìm cách tiếp cận cô, bởi vì anh không thể tưởng tượng ra điều gì khác.

Cô làm như chợt thấy họ và đi đến. “Ngài Haybury, Anthony”, cô nói.

“Đừng nhăn nhó với tôi, Diane”, Cameron đáp, “đơn giản bởi vì tôi đã giải mã trò chơi nho nhỏ của cô.”

“Vâng, ngài Haybury đã bảo tôi thêm anh vào kế hoạch. Nhưng đừng mong tôi thích anh ở đây.”

“Thích tôi hay không cũng chẳng liên quan cái gì. Hôm nay tôi muốn hai nghìn bảng. Tiền mặt. Tôi có vài món nợ phải trả.”

Diane liếc nhìn Oliver. “Chắc hẳn Habury đã bảo anh tiến trình này phức tạp hơn là móc tay vào túi lấy tiền.”

“Tôi đã nói rồi nhưng anh ta cố chấp lắm.”

Cô nàng người Pháp đi qua, ném cho Oliver cái liếc mắt tóe lửa. “Diane, tôi cần nói chuyện với cô khi cô xong việc ở đây”, cô ta nói.

“Được, Genevieve”, Diane thở dài. “Hôm nay tôi có thể đưa anh một nghìn bảng”, cô hạ giọng, quay lại với Cameron.

“Không, hai nghìn.”

Oliver nhích người về phía cô. “Lần tới... cô sẽ thiếu hụt trong ít ngày nhưng tôi không muốn bọn luật sự nhúng tay vào vì lợi ích của tất cả chúng ta.”

“Thôi được. Đợi ở đây nhé.”

“Lần tới gì thế?”, Cameron vồ vập hỏi ngay khi Diane rời đi.

“Tôi không biết anh đang nói gì.”

“Thôi nào, Haybury. Đây là ngày đầu tiên chúng ta hợp tác. Không phải lúc để giữ bí mật đâu.”

Đây thực sự là lúc nên đấm vào mặt Cameron. Oliver nhắm mắt trong tích tắc. Việc này là vì Diane. Không còn lý do nào khác để anh chịu đựng con đỉa tự mãn này. “Tiền quỹ của... các nhà đầu tư đến theo từng đợt. Đã hơn hai tuần rồi nên tuần bơm tiền sắp tới sẽ sớm tới thôi.”

“Vậy lúc đó anh sẽ đưa tôi thêm hai nghìn bảng nữa.”

“không phải ngay lập tức. Việc này đòi hỏi một chút khôn khéo. Trừ phi anh muốn vào Newgate(1) với chúng tôi.”

(1)Là nhà tù giam giữ con nợ và tù nhân trọng tội ở London từ thế kỷ 12 và bị phá hủy năm 1767.

Hai má Cameron trắng bệch, phút chốc Oliver nghĩ anh đã quá tay. Những lỗi lo mơ hồ là một chuyện nhưng nguy cơ đi tù là một chuyện khác. Anh ra hiệu cho một cô gái mang chai rượu đến.

“Một vụ giao dịch sòng phẳng đúng không?”, anh nói tiếp. “Một chút khôn khéo để đổi lấy hai nghìn bảng mỗi tháng.”

Bá tước tự rót cho mình một ly rượu đầy. Sau khi uống được phân nửa, mặt mũi gã hồng hào trở lại. “Nếu tôi có nguy cơ bị vào tù thì tôi muốn nhiều hơn.”

“Tôi đã bảo nếu không ai nghi ngờ thì đến cuối năm anh sẽ nhận được ba nghìn bảng. Sau đó nữa thì ai biết được?”

“Nghe hay lắm nhưng tôi vẫn chưa thấy đồng nào.”

Đúng lúc đó Diane trở lại, tay cầm một cuốn sách. “Của anh đây, Anthony”, cô nói và trao cuốn sách nặng cho hắn. “Robinson Crusoe. Anh đã nói nó là quyển sách Fredrick thích nhất nên tôi muốn anh giữ nó.”

“Tôi không muốn...”

“Mở ra đi”, Oliver thì thầm.

“Ồ, ồ. Vậy được thôi.” Gã mở bìa sách, hai mắt trợn tròn trước khi gấp sách. “Chúng ta làm gì bây giờ?”

“Tận hưởng bữa trưa và không gặp nhau trong ít ngày.”

“Không, tôi muốn người ta nhìn thấy tôi cá cược ở đây. Tôi muốn mọi người thấy tôi được chào đón ở Tantalus.”

Oliver ném ánh mắt về phía Diane, cô đang nhướng mày nhìn anh. “Diane”, anh nói, “tôi muốn ủng hộ ngài Cameron trở thành hội viên. Cho đến khi có quyết định chính thức anh ta sẽ là khách của tôi.”

“Được lắm. Nhưng anh phải tuân thủ luật lệ đấy Anthony.”

“Tôi biết, tôi biết. Phải khôn khéo chứ gì. Tôi là hiện thân của sự khôn khéo và kín tiếng, tôi cam đoan với cô.”

Sau bữa trưa có thể xem là kéo dài nhất trong đời anh, Oliver đưa Cameron ra ngoài, cho gã bá tước mượn xe về nhà và nhìn tên khốn đó bỏ đi. Lạy Chúa, chơi bài uýt cả đêm cũng không khiến anh mất sức hơn.

“Oliver, gặp em trong phòng làm việc”, Diane nói từ tiền sảnh đông đúc rồi đi vào bên trong câu lạc bộ.

Nửa tá đàn ông đi ngang qua ném cho anh đủ mọi ánh mắt từ mỉa mai đến thán phục. Cô đã tỏ ý muốn cho cả thế giới nghĩ họ là tình nhân ngay từ đầu, nhưng như vậy vẫn khiến anh ấp ủ hy vọng. Trừ khi cô chỉ muốn mọi người thấy cô chỉ ngón tay và bắt anh nhảy nhót.

Cô ngồi sau bàn giấy và tính toán sổ sách lúc anh bước vào. “Em gọi anh à?”, anh nói, thả người xuống chiếc ghế đối diện trước khi cô kịp bảo anh đứng im ở cửa.

“Anh không thể cứ trả tiền cho hắn như vậy”, cô nói, đóng cuốn sổ lại và chống hai khuỷu tay lên đó. “Ngoài việc em không thích đưa Anthony một đồng nào thì hai nghìn bảng là cả một gia tài.”

“Hắn đã đòi thêm hai nghìn bảng. Nhưng như anh đã nói, anh có thể trả được. Một món quà cho em.”

“Có một điều để... thuyết phục anh cho em mượn tiền là khi em biết mình sẽ trả lại chúng. Em hy vọng anh cũng thấy vậy.”

“Anh biết chứ. Và em đang trả tiền nhanh hơn mức cần thiết.” Và gần như thể cô nôn nóng muốn chấm dứt với anh. “Sau Mùa Vũ Hội có thể em cần thêm tiền mặt. Em không nên...”

“Đừng bảo em phải làm thế này thế nọ.”

“Chúng ta lại như thế rồi sao?”, anh hỏi, giằng xé giữa thích thú và mệt mỏi.

Diane nhăn nhó. “Không. Chẳng qua em có cảm giác mình sẽ mắc nợ anh. Nếu em không trả lại số tiền anh đã đưa Anthony thì em sẽ trở thành... món nợ.”

“Phải chi chỉ cần như thế là thắng được em”, anh lầm bầm trong miệng.

“Sao cơ?”

Đây là cuộc trò chuyện không nên có giữa anh và cô. Cho đến khi anh giải thích được cơn co thắt lạ đời trong lồng ngực mỗi lúc nhớ lại câu chuyện tối qua. Nhưng anh vẫn cứ đến và nói linh tinh.

“Anh thú nhận sau cuộc trò chuyện hôm qua anh nhận ra rằng có một điểm chung nhất định giữa tổn thương anh đã gây ra cho em và điều Cameron đang cố thực hiện. Có l...”

“Nói nghe xem”, cô ngắt lời, tựa cằm lên các ngón tay. “Chi tiết hơn được không?”

“Không, khốn thật.” Anh quắc mắt với cô.

Đôi mắt ngọc lục bảo nhìn lại anh không chút nao núng. “Anh biết em muốn tin anh mà.”

Oliver đứng lên. “Vậy thì tin anh đi.”

“Em đã có hai năm cân nhắc mọi lý do em không nên làm thế. Còn anh thì có vẻ không thèm nghĩ về em cho đến hai tháng trước.”

Ồ, thế là quá đủ rồi. Vòng qua bàn, anh túm lấy vạt áo màu đen của cô và kéo cô đứng lên. Rồi anh áp môi mình lên môi cô. “Anh đã nghĩ về em mỗi ngày”, anh nói thô ráp, nâng cô lên và đặt cô xuống bàn. “Từng ngày chết tiệt.”

Mùi hương, vị ngọt của cô khuấy động anh hơn bất cứ người phụ nữ nào. Và cho dù cô không thể thừa nhận cô cần anh giúp thì qua các cách ngón tay cô luồn trong tóc anh, giữ anh thật gần cho thấy ít nhất cô cũng khao khát anh.

Oliver đẩy váy cô lên đến thắt lưng. Sau đó anh tụt quần xuống đùi và đi vào trong cô. Diane rên rỉ, khép chân quanh hông anh. Anh thúc vào nhanh và mạnh trong lúc lắng nghe tiếng thở hổn hển, rên rỉ của cô.

Phải chi họ có thể giải quyết mọi cuộc tranh luận theo cách này. Nếu cô sẵn lòng cho phép anh tiến vào trái tim như cơ thể cô tiếp nhận anh thì có lẽ họ sẽ làm được. Anh hôn cô một cách nóng bỏng và trọn vẹn. Cơ thể cô bắt đầu căng ra, anh đẩy nhanh tốc độ. Anh muốn họ thỏa mãn cùng lúc. Anh muốn cô ghi nhớ sự hòa hợp của họ - ít nhất về mặt thể xác.

Với tiếng rên rỉ đứt quãng, cô tan ra từng mảnh, và anh gặp cô trong làn sương mù khoái lạc. Anh thở dốc, tựa đầu lên vai cô. Hoàn hảo. Anh muốn thốt ra một câu nhưng anh không thể. Vẫn chưa được. Trước hết anh phải giành được nó từ cô.

“Anh đưa hắn số tiền đó”, anh nói, không nhúc nhích, không muốn rời xa cô. “Rồi chúng ta sẽ loại bỏ hắn.”

“Được rồi”, cô thở dài đáp.

“Anh sẽ không dễ dàng biến đi đâu.” Anh hôn lên cổ cô, miệng anh lướt dọc cổ họng cô và cảm nhận mạch máu căng phồng dưới môi mình. “Anh trang trọng hứa với em, Diane. Lần này anh sẽ không bỏ chạy đâu.”