Type: quacauphale LQĐ
Lúc họ đến nhà hát Drury Lane, mọi việc xảy ra đúng như Diane đã dự đoán. Những lời thì thầm và những cái liếc mắt xung quanh họ, thậm chí có cả vài tiếng kêu bất nhã khi cô và Oliver đi qua đại sảnh.
Cô siết nhẹ tay trên ống tay áo vét xám thượng hạng của anh và nghe ngóng tình hình. Một phụ nữ lo lắng cho sự đứng đắn hay địa vị của cô ta trong xã hội thượng lưu có lẽ đã sợ chết khiếp. TUy nhiên Diane không phải loại phụ nữ đó. Không còn như vậy nữa.
Cảm giác chới với khi mất đi tất cả. Ít nhất nó đã mở rộng và thay đổi nhận thức của cô về cái gì thực sự được coi là quan trọng. Nhu cầu của cô là đủ giàu có để sống thoải mái và được quyết định tương lai của chính mình. Đó là những thứ quan trọng. Họ soi mói với vẻ nghi ngại hoặc bị vài nữ hầu tước quay lưng thì chẳng đáng để cô mất ngủ.
“Em có vẻ rất im lặng”, con quỷ cao lớn bên cạnh cô nhận xét, quay sang nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt xám mê hoặc.
“Tôi bận để ý mọi chuyện”, cô đáp, cuối cùng thầm thừa nhận anh là một trong những lý do khiến cô có thể ngẩng cao đầu tối nay. Trước khi họ gặp nhau cô đã không biết gì về cách sống sót hoặc chống lại những gã như anh. “Đi tiếp đi.”
“Vâng, thưa phu nhân.” Họ tiếp tục đi lên tầng trên đến lô ghế riêng của anh. “Nếu có chuyện nhảm nhí nào khiến em buồn thì tôi sẽ vui vẻ đánh gục Manderlin và gây náo loạn.”
“Nếu họ đang nói về tôi thì không phải chuyện nhảm nhí mà còn là việc tốt.”
“Nhưng tôi nghĩ em không thích thú lắm.”
Ôi, thật quá đáng. Trước hết cô không thể ngăn mình nghĩ về anh một cách trìu mến hơn, và giờ anh tỏ ra ân cần. Cô dừng bước, cái nhìn ngơ ngác lộ liễu đến nỗi anh có thể bắt thóp được. “Anh đang cảm thông cho một người khác ngoài bản than anh đấy à? Anh đang buồn ngủ à?”
“Thông thường tôi sẽ xem như em vừa ngỏ lời mời tôi cùng nằm với em”, anh nhẹ nhàng đáp, “nhưng ngay từ lúc em xuất hiện trong tối nay, tôi đã bắt đầu nghi ngờ em muốn tôi tiếp tục tám giờ còn lại trong thỏa thuận và… kết thúc mọi chuyện.”
Chết tiệt. “Ý thức bị thổi phồng luôn cho mình là trung tâm của anh mách bảo như thế à?”
Anh ghé sát cô. “Không phải ý thức tự cho mình là trung tâm vũ trụ của tôi bị thổi phồng đâu, em yêu”, anh thì thầm, “nhưng tôi sẽ lấy lại cái em nợ tôi khi tôi muốn làm thế”.
Rõ ràng anh không biết ý nghĩ về một buổi tối nữa với anh đã làm cô thao thức suốt đêm, hoặc không nhận ra anh đã khiến cô lúng túng và chẳng thèm bận tâm. Cô thiên về nửa sau hơn.
“Anh thực sự định ngồi suốt ba tiếng và nghe vở Vua Lear à?”
Anh cười khẽ rồi đưa cô đi vòng qua ba gã công tử bột ăn mặc diêm dúa không bao giờ được làm hội viên của Tantalus. “Tôi nghĩ mình sẽ thích.” Anh liếc cô. “Sẵn tiện tôi đã nói dối đấy.”
Cô cố gắng không cau mày. Theo cô biết thì anh chỉ mới nói dối cô một lần duy nhất và chuyện sau đó chẳng tốt đẹp gì. “Cụ thể hơn được không?”
“Rất buồn cười. Chúng ta không ở đây để xem Vua Lear.”
“Vậy chúng ta ở đây làm gì?”
“Để xem một vở khác.” Oliver kéo tấm màn sau lưng ghế và ra hiệu cho cô đi trước anh. “Vở Thuần hóa cô nàng đanh đá.”
Nếu không phải hầu hết khán giả ngồi bên dưới đang nhìn về phía họ thì cô đá đánh anh rồi. “Nếu anh ngụ ý rằng tôi là một cô nàng đanh đá thì Haybury, tôi đã đánh giá cao trí thông minh và tầm nhìn của anh. Hơn nữa tôi là cô nàng cần được thuần hóa thì anh cũng không phải người làm việc đó.” Khịt mũi, cô ngồi vào một trong những chiếc ghế ở hàng trước. “Người đàn ông đó không tồn tại.”
Anh chọn ghế cạnh cô. “Tôi không cảm thấy cần phải thuần hóa em, Diane”,giọng anh thấp đến mức cô chỉ nghe loáng thoáng giữa tiếng ồn của khán giả. “Tôi thích em vì chính em thôi.”
“Đừng cố nịnh nọt tôi nữa”, cô đốp lại, cố giữ vẻ mặt vui vẻ mơ màng trước lượng khán giả đông dần. “Tại sao lại phải nói dối tôi về vở kịch nếu anh không xem tôi là một cô ả đanh đá chứ?”
“Vì đáng lẽ chúng ta nên tranh luận một cách riêng tư và tôi có thể bị thua nhưng tôi lại muốn xem vở kịch này.”
“Người tình của anh là diễn viên à?”
Ngay khi Diane đặt câu hỏi cô liền có một khao khát kỳ quặc là che tại lại khỏi phải nghe câu trả lời. Vô lý ở chỗ cô không quan tâm anh trả lời thế nào.
“Không phải, kỳ cục chưa.” Ngón tay anh chạm vào mép váy cô. “Tôi đã bảo tối nay em trông lộng lẫy chưa nhỉ? Nếu tôi bớt mỉa mai cay độc thì chắc đã khen em đẹp đến choáng ngợp rồi ấy.”
Quả là không ngờ tới. Một phần trong cô vẫn còn là cô gái mười tám ngây thơ, thầm ước ao được tán tỉnh và cảm thấy hài lòng bớt ý nghĩ đó của anh. Và anh đã nhận thấy điều đó. TUy nhiên, cô gái ngu ngốc ấy sẽ không bao giờ để trái tim tan nát bởi cùng người đàn ông này. Chắc chắn anh đợi cô bắt bẻ lại anh như mọi lần anh thử ca tụng cô. Diane hít thở chậm rãi. “Cảm ơn anh.”
Oliver nhìn cô chằm chằm, “Vậy thôi à?”
Diane nhún vai liếc qua khu vực đối diện họ. “Một lời khen hay ho đấy chứ.”
“Đúng như mục đích của tôi.”
Cô nhìn khu vực đối diện lần nữa. “Ai đang nhìn tôi chằm chằm qua kính xem hát vậy?”
“Mọi người đều đang nhìn em. Tại sao lại để tâm đến anh ta?”
Cơn rùng mình thỏa mãn chầm chậm lan tỏa khắp cơ thể Diane. Nếu họ chưa kết thúc cuộc thảo luận về vấn đề ghen tuông thì ắt hẳn cô đã hỏi vì cớ gì mà giọng anh lại gay gắt như vậy. “Tôi đoán không phải là một trong những người bạn của anh, đúng không?”, cô hỏi ngược lại.
“Adam Baswich, Công tước Greaves. Anh ta đang ở York khi em khai trương câu lạc bộ. Hẳn là vừa trở về.”
“Và anh không thích anh ta vì…”
“Tôi không phải không thích anh ta.”
“Vậy anh dùng chữ gì?”, cô hỏi dồn. Bất cứ ai làm Oliver Warren lo lắng đều đáng được biết tới.
“Em còn dai dẳng hơn đỉa nhỉ? Bỏ qua chuyện đó đi. Vở diễn mở màn rồi.”
Ồ, thú vị đến thế thì sao bỏ qua được. Diane ngồi im trong lúc Christopher Sly và cô gái dẫn chương trình bước ra sân khấu và sự chú ý của khán giả tập trung vào phía trước nhà hát. Ngay khi mọi người ổn định vị trí, Diane xích lại gần gã đàn ông kinh khủng bên cạnh mình. “ANh bất hòa với Greave vì một cô gái à?”, cô thì thầm.
Cơ bắp quanh mắt Oliver co giật. “Vẫn chưa.”
“Một con ngựa ư?”
“Không.”
“Đất đai hả?”
“Không. Im đi.”
“Một vụ cá cược?”
Im lặng. À há. Ít ra có vẻ cô đã tiến lại gần mục tiêu. Nét mặt của anh vẫn không thay đổi, chí ít là với tầm nhìn của cô trong lúc anh xoay mặt về phía sân khấu.
“Anh ta đã mất tiền cho anh”, cô nói rồi cau mày. Nếu như vậy thì Greaver phải căm ghét anh chứ không phải ngược lại. “Anh thua anh ta”, cô sửa lại.
“Về mặt kĩ thuật.” Anh liếc qua cô. “Tôi có chút nghi ngờ.”
“Ồ.” Diane ngồi thẳng lưng. “Anh nghĩ anh ta đã gian lận. Tôi thấy việc này có chút mỉa mai, xét đến chuyện anh…”
“Đủ rồi đấy”, anh gầm gừ, đứng lên và kéo cô theo. Cô có chút choáng váng.
“Bó tay t…”
Chuyển sang nắm chặt cổ tay trái của cô, anh lôi cô ra sau hàng ghế và xuyên qua màn che vào hành lang phía sau. Trước khi cô kịp nhìn quanh thì anh đã đẩy cô tựa lưng vào tường, dùng cánh tay giữ chặt cô. Diane ngước đầu lên, cố nghĩ ra vài câu xúc phạm cô sẽ nói để đáp lại nụ hôn của anh... nhưng đôi mắt xám chỉ nhìn cô chằm chằm trong cơn giận dữ, không chút đam mê.
“Có lẽ em đã quên”, anh lặng lẽ nói. “Tôi chỉ nghe theo em vì một lý do duy nhất. Nếu em thảo luận hay đề cập đến vấn đề đó khi trò chuyện với bất kỳ ai thì tôi sẽ không còn lý do gì để giúp đỡ em và sẽ làm mọi cách để em đau đớn. Rõ chưa?”
Cô nhìn lại anh. “Anh đã gây đau đớn cho tôi rồi, thưa ngài Haybury. Nếu anh nghĩ có thể làm tôi tệ hại hơn trước thì anh lầm to rồi đấy.” Giọng cô vỡ òa nhưng điều đó không quan trọng. ANh sẽ không thắng được cô trong trận chiến ý chí. Hay bất kỳ trận chiến nào khác.
Anh đứng bất động, Tim cô đập thình thịch trong lúc họ nhìn nhau chăm chú. Cơ hàm anh siết chặt, anh vươn tay và lướt ngón tay lên má cô. Ngón tay anh bị ướt.
“Không phải tôi đang khóc đâu nhé”, cô tuyên bố. Nếu anh phản đối thì cô sẽ đá anh ngay. Cô biết mình sẽ đá vào đâu.
“Tôi biết”, anh đáp.
Anh nghiêng người hôn nhẹ lên môi cô. Diane nhắm mắt bởi sự đụng chạm ấm áp và nồng nàn đó. Sức nóng lan tỏa khắp nơi, từ trong lồng ngực đến đầu ngón tay cô. Anh chưa bao giờ hôn cô như thế. Oliver Warren chưa từng dịu dàng như thế.
Cuối cùng anh ngẩng đầu lên, cách cô chừng một, hai inch, Diane nhận ra cô đã vòng một tay qua vai, tay còn lại đặt lên ngực anh, Nhịp tim đập thình thịch bên dưới ngón tay cô. Ánh mắt anh tìm kiếm cô còn cô không biết nên nghĩ gì. Ít ra anh trông có vẻ bối rối.
Oliver hắng giọng. “Tôi e rằng mình lại nói dối.”
Chí ít anh đã thay đổi đề tài. “Gì cơ?”
“Lá thư của em không phải lý do duy nhất tôi ở đây.” Anh nắm tay cô, xoa bóp phần cổ tay bị anh nắm chặt ban nãy. “Và phải, tôi tin Greaves đã gian lận. TÔi không thể chứng minh nhưng tôi đã đánh mất một tình bạn.”
“Anh và Greaves từng là bạn bè à?”, cô hỏi, cảm thấy nhẹ nhõm vì bàn tán về chuyện cá cược của Oliver hơn là lý do thực sự khiến anh cho cô và Câu lạc bộ Tantalus mượn tiền cùng kiến thức chuyên môn, vì có thể lý do đó liên quan đến sự hối tiếc đã làm tổn thương cô.
“Tôi cứ tưởng thế. Rõ ràng tôi đã nhầm.Lòng tự trọng của tôi bị giáng một đòn đau.” Anh vuốt má cô lần nữa rồi quay lại kéo rèm đi vào khu vực ghế ngồi. “Tôi nghĩ sự... mù quáng của tôi đối với bản chất thật sự của anh ta là một trong hai sai lầm vĩ đại nhất trong đời tôi. Giờ chúng ta quay lại với vở kịch chứ?”
Cô không muốn hỏi về sai lầm thứ hai. Nếu anh nói là rời bỏ cô hoặc tệ hơn là gặp gỡ cô thì có lẽ cô sẽ... nổi giận. Nếu là chuyện khác thì cô lại... càng giận hơn. “Được thôi. Dù sao chúng ta cũng đã cho khán giả vài thứ để phỏng đoán rồi.”
Anh cũng đã cho cô vài thứ để phỏng đoán. Cô không phải người duy nhất dường như đang bối rối bởi sức hút vẫn còn giữa bọn họ.
Vào giữa tháng sau đó, Câu lạc bộ Tantalus đã nhận vào 23 hội viên sáng lập và số hội viên thông thường đã nhanh chóng tăng lên con số 412. Buổi tối dành cho quý bà đầu tiên đã diễn ra thành công đến nỗi nhân viên nam từ các câu lạc bộ khác đã thu xếp được nghỉ thứ Ba và đăng ký đến làm việc ở câu lạc bộ của Diane Benchley vào hai tối thứ Ba mỗi tháng.
“Anh biết không, Haybury”, Jonathan Sutcliffe, Tử tước Manderlin, nhận xét qua đĩa gà lôi còn thừa ở White, “người ta đang bắt đầu khao nhau anh định cưới Phu nhân Cameron đấy”.
Oliver nhai hết thức ăn trong miệng, cảm giác pha trộn giữa thích thú và bực tức chạy khắp cơ thể. “Chuyện cưới xin của Diane không liên quan đến tôi”, anh đáp.
“Nhưng Phu nhân Kate Falston nói rằng anh đã yêu cô ấy.”
“Cô ta phải dựng chuyện để giải thích tại sao buổi tối cô ta lại ở cạnh Whiting chứ.”
Manderlin khịt mũi. “Tại sao bây giờ cô ta lại ở cạnh công tước vào các buổi tối vậy anh bạn? Anh đã chấm dứt với cô ta ư?”
Nhún vai, Oliver ra hiệu cho gã phục vụ rót đầy rượu. “Tôi thích Kate. Tôi chúc cô ta hạnh phúc. Nhưng tôi không thích ở yên một chỗ. Nhàm lắm.”
“Quay lại câu hỏi vừa nãy của tôi đi. Anh đang theo đuổi Diane Benchley à? Dĩ nhiên mấy người ở Mayfair nghĩ anh đã có cô ấy. Và vì hơn sáu tuần rồi mà anh vẫn chưa cắt đứt nên họ đang tự hỏi anh có ý định gì với cô ấy không.”
Anh đã không chiếm hữu Diane gần một tháng nay. Anh như người đã chết trừ việc máu vẫn chảy rần rật khắp cơ thể anh mỗi khi để mắt đến cô nàng tinh ranh đó. Cô vẫn nợ anh một đêm nhưng anh có thể kết luận mình đã phát điên. Tình huống thuận tiện, thời cơ hoàn hảo vẫn chưa xuất hiện. Và có vẻ anh sẵn sàng chờ đợi nó đến.
Manderlin tiếp tục nhìn anh chằm chằm, rõ ràng vẫn chờ câu trả lời. “Đám người ở Mayfair”, anh nói chậm rãi, “muốn nghĩ sao thì nghĩ.”
“Còn tôi thì sao? Tôi cũng được nghĩ sao thì nghĩ chứ?”
Vài tháng trước, đáng lẽ Oliver sẽ bảo Jonathan hãy lo lấy việc của mình. Bản năng đầu tiên của anh là làm theo lời khuyên của chính mình. Nhưng gần đây ý tưởng có người để tâm sự đã trở nên hấp dẫn hơn. Đặc biệt là khi anh có vẻ đang đi trên đường hoàn toàn xa lạ. Anh uống một ngụm rượu và nhìn quanh phòng ăn.
Phòng ăn ở White thực sự vắng vẻ hơn trước, anh tự hỏi có phải vì Tantalus đã phục vụ bữa trưa ngon lành cùng các cô gái xinh tươi không. Diane đang làm rất tốt, tốt hơn anh mong đợi. “Tôi không biết nói gì với anh, Jonathan”, sau cùng anh nói. “Tôi đã nếm thử và giờ lại càng thèm thuồng.”
“Vậy là anh đang theo đuổi cô ấy”, Manderlin thì thầm nhướng mày và chống khuỷu tay, chồm về phía trước.
Oliver nhìn xuống hai tay. “Lúc ở Vienna tôi đã có cô ấy. Và để cô ấy đi. Lần này tôi cố gắng thận trọng hơn. Tôi... muốn chắc chắn mình muốn gì. Vì tôi sẽ không có cơ hội thứ ba.”
Không phải đến khi nói ra những lời này anh mới nhận ra quyết định của mình. Sự thật là anh phải thuyết phục người nào đó, đó sẽ là phần khó khăn nhất trong toàn bộ câu chuyện. Nhưng dù họ trái ngược ra sao – cũng có thể một phần là vì cô luôn khiến anh bất an – thì anh vẫn muốn có cô trong đời lần nữa. Anh thích cô mãi mãi.
Cô không phải một cô gái nhẹ dạ nào đó đang tìm mối tình đầu hoặc nhà bảo trợ giàu có. Giống như anh, Diane Benchley không chịu đứng yên. Và giờ phút này anh chỉ biết hy vọng họ đi tới theo cùng một hướng. Cho dù có là thế thì xác suất thành công của anh vẫn thấp đến mức anh không dám đặt cược lên chính mình.
“Anh đang thuê nhà của cô ta và là hội viên sáng lập của Câu lạc bộ Tantalus. Đó là lợi thế rồi, đúng không?”
Thực ra anh đã bị bắt cóc và bị tống tiền nhưng anh không thể kể với tử tước. Oliver không muốn đề cập đến cảm giác kỳ lạ đã xâm chiếm anh từ lúc anh nhận ra mức độ tổn thương anh đã gây cho cô khi ở Vienna. Cho đến giây phút đó anh chỉ bận tâm đến cảm xúc của riêng mình cùng những sợi dây thừng quấn chặt anh và đe dọa sẽ kéo anh xuống.
Cảm giác chấn động vẫn còn nguyên trong anh khi nhìn vào đôi mắt xanh ngọc của cô, nhưng cảm giác chiếm ưu thế không còn nữa. Anh không chắc chuyện sẽ đi đến đâu nhưng theo đuổi Diane Benchley là cách duy nhất để tìm hiểu điều đó.
“Không thú vị sao”, Manderlin lẩm bẩm rồi hất cằm về phía lối ra vào.
Oliver nhấn con dao bạc và dịch chuyển sao cho phản chiếu lại hình ảnh bộ ba đang tiến vào phòng ăn. Công tước Greaves lọt vào mắt anh đầu tiên, anh nghiến chặt quai hàm. Gã ta là sự phiền phức anh đã có thể giải quyết mà không cần đến Mùa Vũ Hội này. Ít nhất cho đến giờ gã công tước này đủ khôn ngoan để tránh xa Tantalus.
Kẻ thứ hai càng làm tên đầu tiên trở nên đáng ngại hơn. Oliver ngay lập tức nhận ra tia nhìn láo liên, nham hiểm và điệu bộ nghiêng ngang của gã. Gã thứ ba là bá tước Larden không đem lại cho anh chút nhẹ nhõm nào. “Bá tước Cameron”, anh thì thầm với Manderlin và hạ dao xuống. “Tôi sẽ không dùng từ thú vị đâu.” “Rắc rối”, phải. Chính là từ đó.
“Thực ra tôi đang ám chỉ sự kết hợp của anh ta và mấy người đi cùng”, Jonathan đáp. “Tôi không nghĩ họ giao du với nhau.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
Tuy nhiên có một lý do để bộ ba kỳ quặc này tụ họp. Câu lạc bộ Tantalus. Sức mạnh của sự thôi thúc phải rời khỏi White và tìm gặp Diane làm anh choáng váng, thông thường anh có khuynh hướng tự bảo vệ mạnh mẽ hơn là làm việc thiện. “Diane sẽ không cấp quyền hội viên Tantalus cho Cameron. Có lẽ anh ta đang tìm sự hỗ trợ tài chính để thử thời vận.”
“Nghe có vẻ bẽ mặt quá.”
“Có lẽ thế nếu anh ta phải cúi đầu trước chị dâu cũ, tay cầm nón, và cầu xin được vào câu lạc bộ.”
“Anh thực sự nghĩ vậy à? Cả Larden lẫn Greaves đều không giỏi chịu đựng bọn nghèo hèn đâu.”
“Đúng thế.” Nếu lúc trước Cameron chỉ là sự nhức nhối nho nhỏ thì giờ mọi bản năng của Oliver đang kêu gào nhắc nhở anh sự việc đã trở nên nghiêm trọng hơn nhiều. Nhu cầu bảo vệ Diane đột ngột mạnh mẽ dâng lên làm anh choáng ngợp. Nhưng nếu có khi nào anh tiếp cận một cách thận trọng thì chính là lúc này. Greaves và gã Larden thấp kém hơn kia không thể coi thường được.
“Oliver? Cái nhìn của anh trông có vẻ tính toán quá. Hay phải nói là khó chịu thì chính xác hơn.”
Anh lắc đầu. “Xin lỗi. Tôi đang suy tính. Giờ anh sẽ tiếp tục buôn chuyện hay chúng ta đến chỗ Jackson?”
“Tới luôn. Tôi vẫn còn nợ anh một cánh tay.”
Oliver gượng cười. “Không phải hôm nay đâu anh bạn.”
Bất chấp Oliver có khoe khoang thế nào thì anh suýt nữa đã mất đầu bởi một cú đập may mắn của vị tử tước. Xao lãng là một mối phiền toái chết tiệt. Hai kẻ đi cùng Anthony Benchley ất xảo quyệt và nguy hiểm. Oliver biết rõ bọn chúng là những kẻ tư lợi. Bộ ba đó không thể mang lại điều gì tốt lành.
Bọn họ chắc hẳn sẽ không muốn dính dáng đến anh nên theo đúng luật anh sẽ ghi nhận sự xuất hiện và câu chuyện của họ để ngay khi đoán được kế hoạch anh sẽ tiếp tục niềm vui riêng.
Nhưng lần này thì khác. Không còn là thú vui nhàn tản về chuyện làm ăn của một người bạn cũ thân thiết. Hôm nay anh lo lắng. Cho người khác.
Khi anh trở lại Adam House vào xế chiều thì hai bó hoa hồng đỏ đã nằm trên chiếc bàn trong sảnh lớn. “Cho Phu nhân Cameron phải không?”, anh hỏi trong lúc đưa mũ và găng tay cưỡi ngựa cho người phục vụ. “Để tôi đoán nhé: Oberley và Henning.”
Langtree cúi đầu. “Có lẽ tôi quá nhiều lời nhưng sao ngài luôn biết được vậy?”
Vì anh không thể rời mắt khỏi Diane từ lúc cô bước vào câu lạc bộ đến khi cô rời đi. “Oberley lẽo đẽo theo cô ấy như con cún mập suốt tối qua, còn Henning khăng khăng đòi đọc vần thơ anh ta sáng tác để tôn vinh cô ấy.” Anh ngừng lại. “Cô ấy có ở trong đó chứ?”
“Phu nhân Cameron đang gặp gỡ các nhóm trưởng. Tôi thông báo cho cô ấy là ngài muốn gặp nhé?”
Anh đấu tranh nội tâm giữa việc báo cho cô biết liên minh mới của người em chồng cũ hay nên tránh xa việc làm ăn của cô như cô đã ra lệnh cho anh. “Không cần”, anh nói lớn. “Tôi sẽ tự lo liệu.”
Xét cho cùng thì có thể đó chỉ là sự trùng hợp. Có lẽ Athony Benchley học cùng trường đại học với Larden và quyết định ăn trưa ở White để ôn lại chuyện cũ. Diane sở hữu Adam House một cách hợp pháp, chí ít phần đông mọi người biết như thế, nên Cameron không thể tranh cãi được. Anh ta có thể than thở, dù phiền toái nhưng vô hại.
Đúng thế, heo còn biết bay được cơ mà. Nếu trong anh còn có chút ý thức tự bảo vệ thì anh sẽ nhận ra rằng rắc rối sắp đến không phải chuyện của anh và lên lầu thay trang phục để ăn tối. Đó sẽ là hành động hợp tình hợp lý nhất. Diane liên tục rao giảng thứ triết lý của sự hợp lý và tính vụ lợi với anh. Anh cáu kỉnh đi xuống cầu thang và trở lại đại sảnh. “Họ họp ở phòng nào?”
Langtree chắn trước mặt anh. “Nếu ngài muốn gây sự thì tôi buộc lòng phải ngăn lại, thưa ngài.”
Vậy là bà chủ nhà đã không hủy bỏ lệnh bắn anh nếu anh không cư xử phải phép. “Không gây sự. Dù sao cũng không phải do tôi khởi xướng.”
Nữ quản gia nhìn anh rồi gật đầu. “Phòng Aphrodite.”
“Cảm ơn Langtree.”
Anh rảo bước qua phòng ăn gần như trống trải và đến một cánh cửa ở bên hông rồi dừng lại ngay khung cửa. Diane, Martine và năm cô gái trẻ ngồi quanh bàn ăn sáng để xem lại lịch trình, thực đơn và cân nhắc ưu khuyết điểm của việc nhận đặt bàn so với tối ưu chỗ ngồi theo kiểu phục vụ người đến trước.
“Nếu em bắt đầu nhận giữ chỗ”, anh xen vào và bảy cặp mắt mĩ miều quay về phía anh, “tất cả sẽ lao vào giành giật bàn ăn. Trước tiên em sẽ bảo người hầu ghi nhận trước một giờ, rồi hai giờ, sau đó là trước một ngày và rồi...”
“Tôi tin chúng tôi hiểu được ý anh”, Diane cắt lời. “Quan điểm của anh thế nào?”
Chí ít cô không ném chân nến vào anh và ra lệnh cho anh biến khỏi phòng. “Họ sẽ không đến. Em sẽ chịu cảnh giữ lại nửa số bàn nhưng không có khách.”
“Có lẽ chúng ta nên thu phí giữ chỗ một si-linh”, cô nàng tóc đỏ tên Sophia White đề xuất. “Hay nhiều hơn.”
Diane lắc đầu. “Chúng ta đã thu phí hội viên và phí vào cửa của họ rồi.” Cô thở dài. “Tôi ghét phải thừa nhận ngày Haybury nói có lý. Chúng ta đã nắm giữ năm bàn cho các hội viên sáng lập. KHông nhận giữ chỗ thêm.”
Anh đợi vài phút để cô kết thúc buổi họp và yêu cầu cho các cô gái a ngoài làm việc. Khi chỉ còn cô và Martine trong phòng anh liền bước tới. “Em có thời gian không, Diane?” LQĐ
“Anh muốn gì?”
Cô nàng người Pháp khó ưa trông cứ như bị mọc rễ trên nền nhà. Anh không ngạc nhiên, từ sau lần hẹn hò ở nhà hát và nụ hôn làm tim anh ngừng đập, Diane đã làm đủ cách để anh không thể nói chuyện riêng với cô.
“Hôm nay tôi đã ăn trưa ở White”, anh nói, không thể không quắc mắt với Martine. “Khi rời khỏi đó tôi vô tình để ý thấy...” Anh ngừng lại. “Mở đầu không quan trọng đúng không? Anthony Benchley có hai người bạn đồng hành mới... Bá tước Larden và Công tước Greaves. Tôi cố nghĩ ra lý do họ đi cùng nhau nhưng không thể tìm ra bất cứ thứ gì có tính tích cực.”
Diane biết đáng ra cô phải cảm thấy kinh ngạc. Sau cùng thì cô đã xem Anthony không hơn gì một sự nhắc nhở phiền phức về một quá khứ không còn ảnh hưởng đến cô nữa. Nhưng hội viên câu lạc bộ tiếp tục gia tăng và bắt đầu có lợi nhuận. Và một phần trong cô vẫn nghi ngờ không biết liệu cô có thành công được không.
“Cảm ơn đã nói với tôi”, cô nói to, biết rằng cũng cần chút ít phản ứng. “CÒn gì nữa không?”
“Diane, chúng ta cần...”
“Đây là việc làm ăn của tôi chứ không phải của anh, Oliver. Giờ thì anh còn muốn thảo luận gì nữa không?”
“LÚc này thì không.”
Rõ ràng từ ánh mắt, anh muốn cho cô lời khuyên hoặc ý kiến hay tỏ ra thương xót cô. Nếu cô vẫn còn hoàn toàn chán ghét anh thì cuộc đối thoại sẽ dễ dàng được chấp nhận. Nhưng giờ đây mọi thứ phức tạp hơn rất nhiều. Nếu anh lại hôn cô giống lúc ở nhà hát thì có thể cô bắt đầu nhớ lại hơi ấm cuộc sống và... hy vọng đã từng bao bọc cô trong hai tuần ở Vienna.
“Vậy tối nay tôi sẽ gặp anh”, cô đáp, hy vọng anh hiểu ý và để cô yên.
Anh gật đầu. “Hãy đến ngồi ở bàn của tôi. Tôi sẽ mời em bữa tối.”
“Để xem.”
“Nếu em có ý bảo ‘không’, em yêu, thì hãy nói luôn đi.”
“Tôi nghĩ sao nói vậy thôi. Tại sao anh không ra ngoài kiểm tra vòng quanh rulet mới giúp tôi?”
“Tôi sẽ không nhắc nhở em việc này có thể trở nên nghiêm trọng vì em biết thừa rồi. Tôi cũng không cố giành quyền kiểm soát khỏi tay em. Thậm chí tôi còn không thèm thử nữa.”
“Đi đi.”
“Nhát gan.” Nói xong anh rời khỏi phòng.
Diane đếm đến năm và ngồi xuống. Jenny vội vàng ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay trái của cô. “Anthony Benchley không thể gây rắc rối đúng không?”
“Theo những gì tôi nhớ về anh ta thì được làm bá tước đã khiến anh ta hạnh phúc vô cùng. Anh ta luôn bất mãn với vai trò con trai thứ.”
“Vậy câu hỏi đặt ra là liệu anh ta có hạnh phúc vô cùng và tụ tập bù khú với bạn bè hoặc là Haybury đã đoán đúng.”
“Đúng vậy. Để đảm bảo an toàn tôi sẽ nhắc Juliet là ngài Bá tước Cameron mới có thể sẽ đòi gặp lần nữa.”
“Cô có thể cân nhắc việc ngài Haybury đang cố làm cô hoảng loạn đến nỗi cô sẽ giãi bày hết tâm tư với anh ta.”
Diane cau mày. “Tôi không nghĩ anh ta sẽ làm thế.” Trước khi họ kịp tranh luận xem có phải cô đang làm cái việc quái dị là phải lòng Oliver lần nữa không thì cô đã đứng lên. “Dù xảy ra chuyện gì thì vì lợi ích của mình, tốt nhất Oliver nên nhớ đây là nhà tôi. Xét đến tình trạng lúc Frederick để lại tước hiệu tôi không chắc Anthony đủ khả năng cá cược. Bằng bất cứ giá nào tôi cũng sẽ không để anh ta thua sạch phần còn lại trong sản nghiệp nhà Benchley. Anh ta nên biết ơn vì tôi đã từ chối anh ta.”
“Nhưng còn những gã kia?” Jenny chỉ tay về phía Phòng Persephone. “Cô khuyến khích họ cá cược.” LQĐ
“Phòng trường hợp cô đã quên, tôi đã từ chối mười bốn đơn xin gia nhập câu lạc bộ khác. Tôi đã yêu cầu các cô gái thông báo ngay lập tức nếu ai đó say xỉn hoặc cược quá lớn. Tôi không muốn hủy hoại gia đình họ. Ngay cả với người đã hủy hoại tôi.” Thu tay lại, cô đứng lên. “Chỉ vậy thôi.”
Jenny đứng lên, theo cô ra cửa. “Tôi sẽ rất giận nếu anh ta cố gây sự. Có câu lạc bộ hay không thì cô đang làm rất tốt. Và không chỉ cho hai chúng ta.”
Diane bật cược. “Đừng để Phu nhân Dashton hay các quý bà đứng đắn nghe cô nói thế. Với họ tôi là Eve, Jezebel và Delilah kết hợp lại đấy.”
“Hôm nay cô có chú ý đến Camillie không?”, Jenny hỏi khi họ đi vào bếp. “Cô ấy cười đến hai lần.”
“Tôi không chắc cô ta sẽ cười nếu bố hoặc gã đàn ông bị cô ta ruồng bỏ ghé vào câu lạc bộ.”
“Có lẽ cô ấy tin cô sẽ giúp loại bỏ mối nguy hại. Cô đã cứu sống cô ta bằng việc cho cô ta làm ở đây mà.”
“Ôi. Làm ơn đi. Đừng nói quá lên như thế.”
“Tôi không nói quá. Một cô con gái được giáo dục tử tế của bá tước không thể chạy đến gia đình hay bạn bè để tìm công việc hoặc nơi ẩn náu. Cô nghĩ cô ta sẽ ra sao nếu Tantalus không tồn tại?”
“Vậy thì nó là một sự trùng hợp đáng mừng”, Diane nói. Lạy Chúa, cô không định trở thành bảo mẫu của các tiểu thư quý tộc nhưng vận mệnh lại lái sang hướng đó. Phải, cô có cảm giác... thỏa mãn không ngờ tới khi giúp đỡ các cô gái có việc làm. Nhưng đó không phải mục tiêu của cô. Không thể nào. Cô muốn sự tự chủ. Cô không thêm bất cứ ai vào hệ phương trình. Hít sâu, cô gật đầu với Mary và Fiona khi họ lướt qua cô giữa hành lang. Có lẽ đã tới lúc cô tìm một phương trình khác.
“Còn Haybury thì sao?”
Diane đối diện bạn mình, miễn cưỡng thảo luận phần rối rắm nhất trong tất cả các hệ phương trình của cô. “Anh ta đang làm tốt. Anh ta sẽ không thách thức tôi nữa. Và khi tôi đủ sức trả nợ thì chúng ta sẽ không còn cần đến anh ta.”
Jenny vẫn giữ cái nhìn đăm chiêu nhưng Diane bỏ đi với một nụ cười. Cô chỉ còn biết tiếp tục lừa gạt nhiều điều khác nữa trước khi chúng bị vỡ lở.
Vấn đề nổi cộm nhất vẫn là Oliver Warren. Cô sẽ tỏ ra sắt đá với anh vì cô biết anh sẽ tỏ ra sắc bén, hóm hỉnh, thích tranh luận và đồng thời rất quyến rũ. Nhưng nụ hôn đó... chỉ nghĩ về nó thôi cũng làm ngón chân cô co lại và tim cô đập liên hồi. Cô không biết phải chống đỡ thế nào nữa.
Cô tin chắc rắc rối đang đến gàn và dù cô có muốn nhờ đến sự trợ giúp của anh hay không thì Oliver cũng sẽ sẵn sàng dang tay ứng cứu.