Chương 51: Chương 50: Thiên Di bộ pháp (1)

Thiên Tuệ nhăn mặt. Ngay lúc hắn cách Thiên Tuệ chừng ba tấc thì chân của hắn bị đông cứng lại. Một mảng băng trong suốt bao lấy vị trí đó.

“Chuyện gì thế này? Ngươi đã làm gì ta?” Hắn ta hoảng hồn giận dữ lên giọng với Thiên Tuệ.

Thiên Tuệ nghiên đầu giảo hoạt thắc mắc: “Bộ trông ta yếu đuối lắm à?”

Nói xong Thiên Tuệ nhìn ra phía sau, thấy Minh Hoa đang phi tới, cô trợn mắt vội vàng quát: “Dừng tay.”

Hắn chưa kịp hiểu ra điều gì thì đầu hắn đứt lìa khỏi cổ. Minh Hoa phía sau với sát khí đằng đằng vung kiếm chém bay đầu hắn, máu hắn bắn ra nhưng Thiên Tuệ đã tránh kịp.

Thiên Tuệ hơi kinh hác một chút, nhưng rồi đanh mặt lại hỏi: “Này Minh Hoa, tại sao muội lại giết hắn, chúng ta cần thông tin từ hắn.”

Từ lúc đó con bé càng dính cô hơn nữa, khi hai người vô cánh rừng này có con mãnh thú nào lăm le cô thì Minh Hoa đều ra tay hạ sát chúng. Lúc này con bé sẵn sàng giết một người mà không hề chần chừ nao núng, quá tàn nhẫn rồi, khiến Thiên Tuệ cảm thấy hơi sợ. Cô cảm thấy Minh Hoa hơi thay đổi, nhưng thay đổi như thế nào thì cô không nói được.

Nhìn lại đầu tên đó, Minh Hoa mặt lạnh băng trả lời: “Hắn định giết tỉ.” Cô đã mất quá nhiều người thân, bạn bè rồi, Thiên Tuệ là thân nhân duy nhất còn lại trên đời này của cô, cô sẵn sàng giết bất cứ kẻ nào dám hại đến tỉ ấy.

Thiên Tuệ thở dài, tuy cô biết ý nghĩ bảo vệ mình của con bé, nhưng thế này thì thật quá không có nhân tính rồi, cô không muốn con bé trở thành con quái vật giết người vô cảm như thế.

Thiên Tuệ mở miệng: “Được rồi, tỉ tỉ của muội sao mà yếu thế được chứ. Lần sau không có sự cho phép của ta muội không được đại khai sát giới nghe chưa?”

“Nhưng...” Minh Hoa còn muốn nói gì đó.

“Hứa với ta.” Thiên Tuệ thật sự nghiêm túc nhìn Minh Hoa. Nếu con bé cứ vô cảm giết người như thế sẽ ảnh hưởng đến tâm tính của chính con bé về lâu dài, cô chỉ không muốn thấy một Minh Hoa máu lạnh tàn sát vô tình mà thôi.

“Được rồi được rồi, muội hứa sẽ cố...” Minh Hoa khoanh tay phồng má hứa.

“Được rồi, muội hứa rồi đó.” Thiên Tuệ xoa đầu con bé rồi giải băng cho kẻ kia.

“Tỉ, tỉ định làm gì vậy.” Minh Hoa khó hiểu hỏi.

“Ta đã dò la một lượt, xác định rằng trên người hắn không hề có tia dao động nguyên tố nào, đặc biệt là phong nguyên tố, thế mà tốc độ cùng thân pháp hắn vô cùng quỷ dị.” Thiên Tuệ vừa giải băng vừa trả lời.

Băng tan, thân xác lạnh băng kia ngã xuống, trong quần áo hắn rơi ra một cuốn sách nhỏ. Thiên Tuệ thấy lạ, cô nhặt lên. Nhìn đến dòng chữ ở bìa cô càng kinh ngạc hơn. Không chỉ là ngôn ngữ, mà đến cả chữ viết cũng tương tự như chữ viết ở ma giới.

Thiên Tuệ quay đầu qua Minh Hoa bảo: “Minh Hoa, muội lại xem này.”

Minh Hoa tò mò không biết Thiên Tuệ muốn cho cô xem thứ gì, cô lại gần cầm lấy quyển sách từ tay Thiên Tuệ, xem đến những dòng đầu trên bìa cô cũng kinh ngạc không khác Thiên Tuệ. Quay đầu qua Thiên Tuệ: “Tỉ, chữ viết này...”

Thiên Tuệ gật đầu, cô vừa vuốt cằm suy tư nói tiếp: “Chữ viết này cực kỳ giống với chúng ta. Ta có một giả thiết rằng nơi này và ma giới chúng ta hoàn toàn có chung một nguồn gốc, nhưng đó cũng chỉ là suy đoán thôi, ta cũng không dám chắc.”

Trên cuốn sách đề một dòng chữ vô cùng uy nghi: Thiên Di.

Thiên Tuệ và Minh Hoa càng ngạc nhiên hơn nữa khi lật đến trang đầu tiên, trong đầu hai cô xuất hiện tên tác giả: Phong Nha.

Thiên Tuệ lấy ra trong giới chỉ những quyển sách của Phong Nha để lại. Hai năm ròng rã đọc đi dọc lại những thứ này khiến hai cô vô cùng quen thuộc với kiểu chữ ấy, nó quá giống với kiểu chữ trong sách của Phong Nha.

“Vậy ra đây là lí do mà hắn ta có thân pháp quỷ dị đến vậy, đều là học ở trong đây ra.” Minh Hoa cảm thán. Cô cũng phải thầm khâm phục thân pháp cao siêu ấy, nếu mà hắn có tu luyện thì chưa chắc cô đã là đối thủ, có khi đã mất mạng rồi.

Thiên Tuệ vừa lật lật trang sách vừa trả lời: “Nhưng hình như theo trong đây thì ta nghĩ hắn còn chưa đạt tới cảnh giới nhập môn.”

“Hả, chỉ mới có bước đầu thôi mà hắn đã nhanh như vậy rồi sao?” Minh Hoa kinh ngạc. Cô là người trực tiếp giao thủ với hắn nên rất rõ ràng cách biệt tốc độ tấn công rất lớn.

“Hì hì, có vẻ như chúng ta nhặt được bảo bối.” Thiên Tuệ có lướt qua mấy trang, hiển nhiên hắn chỉ có học được ít da lông mà thôi, vì đằng sau toàn là công thức vật lí cùng toán học mà hắn không hề biết đến thì làm sao mà hiểu được chứ.

Thiên Tuệ không cảm thấy có lỗi gì khi lấy đi quyển sách này, bởi nó có chữ của Phong Nha a. Cô tin chắc với thứ này cả hai cô mà luyện thì tốc độ còn vượt xa cả tên kia nữa a.

“Tỉ, tỉ nhìn kìa” Minh Hoa chỉ về phía làn khói bốc lên trên phía đông.

Hiển nhiên ở đâu có khói thì ở đó có người sống rồi. Thiên Tuệ nhìn Minh Hoa, hai người gật đầu cùng tiến về phía đó.

Màu vàng sẫm trên cây cối dần ngả về đen, từng tiếng “chít chít”, “cúc cu” bắt đầu vang vọng qua các khẽ lá, táng cây.