Chương 49: Chương 48: Đại chiến mộc tinh (2)

Nhưng cái cây đó cách hắn ta năm tấc thì lập tức bị chặt. Kẻ chặt nó là tên Tử Thần đã xông lên trước lúc nãy.

Tên ròm ngã xuống đất, hắn thở phào: “Đa tạ.”

Tử Thần liếc mắt quay lại, hắn mở miệng: “Không có gì...”

Chưa kịp nói xong thì một vết máu bắn lên trên mặt hắn. Một cành cây nhọn đâm xuyên qua giữa ngực tên ròm, máu trên miệng hắn tràn ra ngoài, ánh mắt khiếp sợ không thể tin của mình nhìn về Tử Thần, miệng lẩm bẩm: “Cứu...”

Tên Tử Thần phản ứng, hắn định xông tới thì hai chân bị trói lại bởi những đoạn dây leo.

“Cái gì...”

Một cành cây nhanh nhạy đánh thẳng về phía hắn, hắn xoay người cầm kiếm chặn lại đòn tấn công đó nhưng cành cây lần này rất sắc bén, đã đâm gãy cả lưỡi kiếm, lực cản sinh ra đã cản lại uy lực của đòn tấn công nên khi cành cây đâm trúng người tên Tử Thần nó chỉ đánh thẳng vào phế quản khiến hắn ngã ra, trong miệng phun huyết.

Hắn không để ý vết thương, nhanh chóng cầm kiếm chém đứt dây trói mà thoát ra, hắn lén lút mò vào trong áo quần tên dược sư ròm này, lén lấy ra một hai bình đan dược trong đó.

“Xin lỗi, ta chẳng phải là một nguyên tố sư, ta chỉ là kiếm sĩ bình thường thôi, các ngươi ở lại vui vẻ nhé.” Hắn lẩm bẩm mà chỉ bản thân hắn nghe được. Xong thì dùng tốc độ nhanh nhất của mình biến mất khỏi đó.

Từ khi tên hỏa sư bị hạ thì những cành cây này càng ngày càng trở nên um xùm hơn, mọc ra như mưa khiến thể lực của bọn chúng bị bào mòn đi rất nhanh.

Bọn người kia vì tay chân đang bận chém giết nên không thể tập trung về phía này được. Riêng tên thủy sư đã thấy tên ròm bị giết thì sinh ra cỗ dự cảm không lành, hắn bỗng xoay người chạy đi.

“Này thằng khốn, mày đứng lại đây ngay.” Bọn xung quanh đó quát cái tên bỏ trốn kia nếu không có sự tiếp sức chữa trị của tên đó thì cuộc chiến này chắc chắn sẽ rất bất lợi.

Nhưng tên đó không quay đầu, vẫn cứ chạy, hắn không để ý những tiếng chửi rủa đằng sau một chút nào cả. Bỗng nhiên một cành cây phóng nhanh tới chỗ hắn, xuyên qua đỉnh đầu hắn, máu chảy xuống liên tục. Đầu gối hắn khụy xuống đất, hắn chết đi mà mắt vẫn trừng lớn.

“Ngu ngốc.” Song giờ những kẻ này càng phải thận trọng hơn. Tên luyện dược sư đã chết, tên thủy sư cũng đi đời rồi, giờ chỉ còn mình mộc sư là kẻ chữa trị duy nhất trong đám.

Bọn chúng vừa chém những cành cây, vừa ngăn chặn chúng không cho chúng công kích vào người tên chữa thương duy nhất còn lại. Bọn chúng đã xông qua được vùng nguy hiểm rồi khiến cho cả yêu nữ cũng phải sững sờ. Tuy chỉ còn bốn người bọn hắn nhưng khí thế hung hãn tăng lên.

“Yêu nữ, chết đi.” Kẻ rèn kiếm dùng thanh kiếm sắc bén của mình đâm mạnh về phía yêu nữ như muốn trút giận tất cả ra ngoài. Yêu nữ do sững sờ mà phản ứng quá chậm, dẫn tới cú đâm tuy trật chỗ yếu hại nhưng đâm sâu vào bả vai, ở vết thương đó rỉ ra lục huyết.

“Quả nhiên là yêu nữ, đến máu cũng không phải nhân loại chúng ta.” Đại Lực hắn vừa lui về vừa cảm thán.

Bọn còn lại cũng xông lên, có kẻ thì phóng sét làm các cành cây tê liệt, kẻ thì nhân lúc đó dùng nắm đấm của mình đấm thẳng vào người yêu nữ mộc tinh. Chợt tên chữa trị duy nhất trong nhóm xông lên, cầm một thứ gì đó trong tay vẫy về phía yêu nữ, động tác rất nhanh nên không ai chú ý cả.

Bị công kích luân phiên khiến cả người yêu nữ trở nên tàn tạ, các nhánh cây cũng mọc ra chậm hơn. Chính lúc bọn chúng cho là mình đã chiến thắng thì ở giữa ngực ma nữ phát ra lục quang, những cành là cây xung quanh và những cái cây vẫn còn sống đồng loạt phun khí.

“Cái gì thế này?” Có tên không nhịn được kêu lên. Khí này ẩn chứa trong đó toàn là hơi nước, chúng tụ lại tạo thành một đám sương mù, từ từ bao phủ lấy khắp người yêu nữ rồi lan tỏa ra.

Tên mộc sư chữa thương cau mày, quát: “Không tốt, ả định chạy.”

Nghe thấy tiếng quát, tên có lôi nguyên tố phóng một đạo sét lớn về phía thân ảnh dần lặng vào sương mù kia. Nghe thấy tiếng nổ nhẹ, hắn biết là đã đánh trúng rồi. Hắn nhấc bước chân định chạy tới thì một nhánh cây với tốc độ cực nhanh xuyên thủng qua người hắn, đòn tấn công mang theo sự phẫn nộ đến cực điểm.

“Cái... Cứu... Cứu ta... Với...” Miệng tên đó trào máu, hắn nhìn về đồng bọn của hắn. Những kẻ kia thấy tình thế đã vô cùng bất lợi, cả ba đều bước một chân lùi về sau bởi chúng đã cảm giác được tình thế hoàn toàn không hề có lợi, đi lên chỉ là thí mạng mà thôi.

Ngay lúc tên này ngã xuống thì tên mộc sư chữa trị quát: “Chạy thôi, còn đứng đó làm gì nữa.”

Nghe thấy tiếng quát, hai người còn lại không màn gì nữa mà chạy ngay. Nhưng tên biết rèn kiếm kia chạy chậm một hơi, một cành cây nhọn đâm xuyên qua cơ thể gã. Từng giọt từng giọt máu rỉ xuống nền đất lạnh, gã chết không nhắm mắt.

Các cành cây từ từ rút lui, không hiện ra tấn công nữa mà thả chúng chạy đi.