Tại một cánh rừng ở nhân giới, cánh rừng này cách ma môn cả chục dặm. Có một thân ảnh đang cõng lấy một thân ảnh khác đi vào hang động, Thiên Tuệ ngồi xuống, cô đặt Minh Hoa nằm bên mình, lấy trong bọc đồ ra một chiếc nhẫn, cô gọi ra một chiếc khăn để lau đi các vết máu cho Minh Hoa.
“Lạ nhỉ, máu nhiều thế này nhưng sao Minh Hoa chỉ bị thương nhẹ như vậy?”
Bỏ qua suy nghĩ, cô lấy ra hai bộ đồ mới, mặc xong cho mình cô liền quay qua thay cho Minh Hoa. Cô nằm xuống bên cạnh Minh Hoa, đặt tay phải lên đôi mắt, tay trái trước bụng để nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một lúc sau lăn qua lăn lại nhưng cô vẫn mãi không ngủ được, cô ngồi dậy thò tay vào giới chỉ để lấy một chút đồ ăn ra nhấm nháp, trong đầu cô vẫn đang chìm trong cảnh tượng của từng sự kiện diễn ra đêm nay...
…
Hai người sau khi từ giã Tư thúc vẫn cố chạy về phía ma môn, Minh Hoa chịu đả kích quá lớn gần như đã mất đi sức chạy, Thiên Tuệ phải vừa chạy vừa kéo tay Minh Hoa.
Đứng trước ma môn cô quay đầu về hướng Lệ phủ và La phủ, từng đạo ma pháp, hỏa diễm, thiên lôi, tiếng thét gầm rú của ma thú phát ra từ đó. Rơi lệ nhưng cô vẫn cứ cắn răng mà chạy về phía trước, bởi cô biết nhà mình đã không còn nữa, quay lại đó chỉ có cái chết đang chờ mà thôi.
Vượt qua ma môn, lúc này bên kia cánh cổng là một bầu trời đêm đen, còn có các đốm sáng trên trời, khác xa bầu trời lúc nào cũng hồng đỏ ở ma giới. Trước mắt họ lại là một khu rừng rậm lớn, tiếng gió khẽ chạm lá xào xào xạc xạc, từng hàng cây lớn hiện ra khiến người qua lại có cảm giác rùng mình.
Minh Hoa đã mệt mỏi, thở hồn hển mở lời: “Thiên Tuệ... Hay quay về đi. Ta chưa từng đi tới cánh cổng này, chưa từng đi xa như vậy, cha ta... Cha ta sẽ trách ta đó.”
Thiên Tuệ nhìn Minh Hoa mệt mỏi, nhưng cô nắm chặt tay Minh Hoa, dù đau xót nhưng ánh mắt kiên định mở lời: “Không về được nữa rồi! Họ có lẽ đã... Không còn nữa rồi. Nếu ngươi còn muốn sống thì ta phải chạy tiếp thôi, chỉ cần sống chúng ta có thể quay trở lại báo thù cho bọn họ.”
Không thể ngờ rằng nhiều năm qua hai cô luôn tranh đấu, giữ một khoản cách với nhau mà giờ có thể kéo tay nhau đi chung một con đường như thế. Dù sao Minh Hoa và cô vẫn còn nhỏ, chịu đả kích như này với hai người là rất lớn, nhưng Thiên Tuệ ép mình phải tỉnh táo, lúc này chỉ cần mềm yếu kết cục của hai người sẽ chỉ là cái chết, huống chi bên người cô còn có Minh Hoa cơ mà.
Chợt một bóng hình xuất hiện phía trước bọn họ, Minh Hoa vui mừng kêu lên: “Đình Phong ca ca... Là Đình Phong ca ca.”
Nói rồi cô bé định chay lại chỗ Đình Phong nhưng có một cách tay kéo tay cô lại, Minh Hoa thắc mắc: “Thiên Tuệ ngươi làm gì thế, sao lại kéo tay ta?”
Thiên Tuệ chỉ thẳng vào mặt Đình Phong giải thích: “Ngươi nhìn vào mắt hắn đi, tròng mắt đã biến mất rồi, có kẻ đã thi triển nhiếp hồn với hắn.”
Thần thái của hắn lúc này trông rất giống với những tên tội phạm khi bị gia tộc cô tra khảo.
“Không thể nào... Không thể nào.”
Hai người vừa định chạy thì Đình Phong nhanh chóng di chuyển thân ảnh tấn công hai người, Minh Hoa không kịp nghĩ nhiều liền kéo Thiên Tuệ ra sau, giơ hai tay trần ra đỡ lấy đòn tấn công.
Đan điền của cô đã bị huỷ nhưng dù cho có ở thời điểm trước thì cô cũng chỉ có lam tư chất, còn hắn lại là thiên cấp, khác biệt quá lớn như thế cô cũng phải chịu lực tác động rất lớn.
Chưởng pháp đập vào hai bắp tay cô, trực tiếp công kích vào trước ngực cô khiến cô ngã văng ra xa bất tỉnh, còn Thiên Tuệ vì đỡ đệm cho Minh Hoa ở đằng sau mà cũng bị văng xa vào bụi cỏ cùng với bọc đồ.
Bọc đồ rơi ra một chiếc áo đen bên cạnh Thiên Tuệ, cô bò ngồi dậy, lần mò về phái đó, cô ngạc nhiên thốt ra: “Đây là... Áo choàng ẩn thân của phụ thân!”
Cô mừng rỡ cầm lấy túi đồ thì hàng loạt tiếng đất rung chuyển dữ dội, tiếng gào thét làm cho chim bay ra từ các táng cây, từng đợt gió se lạnh nổi lên, rõ ràng đằng sau Đình Phong bắt đầu xuất hiện các nhóm người, kẻ thì cưỡi thú, kẻ thì phi cước bộ... Đoàn người nhiều vô kể. Cô run rẫy hết nhìn áo choàng trong tay mình, nhìn bọc đồ rồi nhìn Minh Hoa. Thiên Tuệ cắn răng, chần chừ đưa ra quyết định...
Cô mặc áo choàng vào, thân hình cô đã ẩn vào cùng màu với trời đêm, cô cầm bọc đồ lên rồi nhìn về phía Minh Hoa với ánh mắt áy náy. Cô vụt chạy đi, vừa chạy cô vừa lau nước mắt vừa tự trách: “Minh Hoa, ta xin lỗi ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ... Ta sẽ mạnh mẽ hơn để báo thù cho ngươi, cho gia tộc ngươi và cả ta nữa, nhất định... Nhất định...”
Mặc vào áo choàng khiến cho Thiên Tuệ ẩn mình vào màn đêm đen, bỏ lại Minh Hoa phía sau, cô cầm bọc đồ vụt chạy đi khỏi đó.
...
Bên lề:
Thiên Tuệ: Này, sao ta lại giống pháo hôi nữ phụ vậy.
Tác giả huýt sao làm ngơ: Gì? Ai Biết đâu?
Thiên Tuệ: ...
Một khối băng lạnh xuất hiện trong phòng. Cặp con ngươi của người đàn ông mở to cùng với cái miệng há rộng trong khối băng.