Cả ba người họ không biết nghỉ chân ở đâu nên được hắc y vệ giới thiệu cho một khách trọ bên ngoài Phá Thạch tông.
Bọn họ đặt chân vào khách trọ dẫn tới bao nhiêu là ánh nhìn, cả ba người ai cũng có giá trị nhan sắc rất cao, nếu không phải nơi Minh Hoa phát ra khí lạnh uy hiếp e rằng mắt bọn họ muốn rớt ra luôn rồi.
Cả ba người thuê hai phòng lớn, một phòng dành cho Thiên Tuệ và Minh Hoa, một phòng là của Chí Trung. Phân chia như vậy hắn cũng không dám có nửa phần chống đối bởi nắm đấm của Minh Hoa rất cứng đó nha. Thế là tối nay ủy khuất hắn giường đơn gối chiếc.
Tâm tình Chí Trung đang rất tệ, ánh mắt hắn cứ nhìn chằm chằm mặt bàn gỗ, như muốn cắt cái bàn ra thành trăm mảnh nhỏ.
Hắn giơ hai tay kết ấn, bàn tay phải tỏa ra ám nguyên tố, hắn vẽ một vòng xoắn ốc đen trên mặt bàn. Hình ảnh rục rịch liên tục, cả hình vẽ phát ra hơi ấm sinh mệnh. Trên đầu hình vẽ mọc ra hai con ngươi đỏ, thân hình từ từ trồi lên, nó không còn là một hình vẽ nữa mà thay vào đó là một con hắc xà.
Nếu Thiên Tuệ ở đây nàng sẽ nhận ra con rắn này, hình dạng không khác gì con ở cửa biển Bạch Đằng.
Chí Trung lại vẽ một vòng tròn bên cạnh, sinh mệnh lực được thổi vào đó, một con rùa trồi lên trên, là phiên bản nhỏ của yêu rùa kia. Cả hai bọn chúng đều phát ra lực lượng nhàn nhạt xung quanh.
“Làm được rồi.” Chí Trung nhìn thành quả của mình mà mừng rỡ. Nhưng rồi hắn lại rơi vào trầm tư suy nghĩ.
“Chẳng lẽ chỉ có kết hợp lại thành hình dạng đặc thù nào đó thì lũ vong linh này mới có thể thăng cấp sao?”
Chí Trung đã sử dụng thuật pháp vong linh rất nhiều lần rồi, đối đầu với phàm nhân có thể rất dễ dàng nhưng đối đầu với một tu sĩ nó lại quá lãng phí, bởi vong linh của hắn quá yếu, không thể gây ra cho tu sĩ bất cứ công kích nào cả.
Hắn cũng đã thử nâng cấp cho vong linh bằng cách cho chúng tu luyện thử nhưng vong linh sẽ lập tức tự bạo, cho ăn thịt thú thì không thể, chém giết thì bọn chúng vẫn chỉ là vong linh bình thường cho tới hôm nay, một ý tưởng lóe lên trong đầu hắn khi thử kết hợp với Cửu Ảnh Nhiếp Hồn.
Dùng vong linh vẽ ra huyễn ảnh hắc xà, đánh bậy đánh bạ thế mà lại thật sự có thể nâng cấp sức mạnh vong linh lên một bậc, cảm giác mạnh hơn vong linh nhân hình rất nhiều.
“Để thử xem giả thiết này của ta có đúng không.” Chí Trung niệm chú lần nữa, hắn truyền linh lực vào ngón tay, vẽ lên trên bàn một vệt đen. Lúc hắn định kéo dài vệt đó thì như có một lực lượng vô hình nào đó cản trở ngón tay hắn lại, không sao xê dịch được.
Chí Trung nhíu mi khó hiểu, hắn lập tức dùng thêm lực đẩy ngón tay của mình trượt trên mặt bàn, mỗi phân khúc vẽ ra làm tiêu hao linh lực của hắn rất nhiều, cảm giác run rẩy truyền từ đầu ngón tay đến cả cánh tay mình. Chí Trung phải dùng cả tay kia tiếp sức đẩy vết vẽ ra xa. Mồ hôi trên trán lấm tấm, hơi thở cũng trở nên nặng nề, dù vậy hắn không hề có dấu hiệu từ bỏ.
Cuối cùng ngón tay cũng kéo dài vết vẽ hoàn tất, Chí Trung thở phù mệt nhọc. Hắn nhìn vết vẽ trên bàn đang hình thành hơi ấm sinh mệnh. Ánh mắt đỏ ngầu mở ra, cái đầu rồng đen đang trồi lên khỏi bàn. Chí Trung có thể cảm thấy lực lượng phát ra xung quanh con hắc long này còn mạnh hơn cả hai con rùa và rắn kia nữa, linh khí phát ra xung quanh đã ngang bằng với cảnh giới của hắn rồi.
Nhìn con rồng đang trồi lên thì đột nhiên hắn có cảm giác bất an.
Gào... Con rồng gầm lên một tiếng, xông ra làm chiếc bàn đổ rầm, bất ngờ há miệng tấn công Chí Trung.
Ám thuẫn! Chí Trung tạo khiên chắn đỡ đòn tấn công bất ngờ đó, tay kia tập trung ám lực đánh nát hình thể của nó.
Cả ba vong linh lập tức biến mất, Chí Trung lau mồ hôi một phen, hắn nhìn đầu ngón tay đã vẽ trở nên bầm tím thì tự lẩm bẩm: “Quả nhiên sức mạnh vong linh này có liên quan đến hình ảnh của nó, hình ảnh của thứ ta triệu hồi càng mạnh mẽ thì càng khó vẽ, nếu có thể vẽ thành công thì uy lực quả thật là không tưởng.”
Đồng thời còn một chỗ Chí Trung không thể giải thích được, tại sao hắn chỉ truyền chút linh lực vào trong thế mà khi thành hình con rồng này lại có tu vi tương đương với hắn chứ.
Chí Trung cau mày, hai con yêu kia hắn dễ dàng điều khiển, riêng con rồng này có cảnh giới ngang bằng hắn, ngay giây phút nó tấn công Chí Trung đã nhận ra sự mất kiểm soát này, hắn lập tức đánh chết nó. Hắn cảm giác được thuật pháp này rất nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm.
Liệu rằng một ngày nào đó hắn vẽ ra một con yêu thú cấp bậc vượt xa con rồng này sẽ ra sao nhỉ. Chí Trung run nhẹ một hồi, nhìn lại ngón tay bầm tím của mình, tốt nhất là không nên sử dụng đến thứ này nhiều, quá tổn hại linh lực lẫn thân thể của bản thân.
Phòng bên cạnh được trang trí rất tinh xảo, có hai chiếc giường lớn cùng một chiếc bàn gỗ hướng ra ngoài ban công.
Cả Minh Hoa và Thiên Tuệ nhíu mi khi nghe tiếng đổ vỡ bên cạnh, nhưng rồi họ lại tập trung vào trên bàn. Đó là hai khối băng tinh kích cỡ gần tương đồng nhau nhưng nếu nhìn rõ thì một bên hơi nâu còn bên kia thì là một màu xanh trong suốt.
Bên nâu là Thiên Tuệ đông kết không khí nơi đây còn bên xanh lam trong suốt kia có chứa linh khí mà nàng mang từ thế giới kia đến.
Minh Hoa cầm hai khối băng lên, cô vẽ một vòng tròn trước hai khối băng, hình ảnh những vết chấm chi chít hiện lên trên vòng tròn, ngày một rõ ràng, lớn hơn nữa.
Những hạt tròn ấy liên kết với nhau rất dày đặc, bền vững. Xuyên qua tầng này là linh khí và huyền khí được cô đọng lại.
Lúc này bọn họ có thể thấy rõ sâu bên trong những hạt tròn nhỏ này lại là những hạt còn nhỏ hơn thế nữa, bọn chúng đang di chuyển loạn xạ không ngừng, liên tục va chạm nhau.
Các hạt đang di chuyển này ở bên phần huyền khí có kích thước to hơn bên khói băng mang linh khí một chút, dưới con mắt quan sát của hai người chúng cũng di chuyển chậm hơn bên khối băng linh khí khoản 0, 000000010 giây.
“Chẳng lẽ đây là lí do vì sao chúng ta lại có cảm giác nặng nề nhẹ sao?” Thiên Tuệ nhìn hình ảnh kia mà nói.
“Cấu tạo của các electron không khác gì nhau nhưng vì sao ở trong huyền khí lại to hơn bên này như thế chứ?” Thiên Tuệ vô cùng khó hiểu.
Minh Hoa cầm cốc nước lên nói: “Ta có một phần nước của thế giới này, tỉ, tỉ còn giữ chút nước nào từ thế giới kia không?”
“Ừm, để xem.” Nghe Minh Hoa nói Thiên Tuệ liền lục lọi trong nhẫn không gian, nàng mừng rỡ khi phát hiện ra một bình nước của Chí Trung hay uống.
Thiên Tuệ rót nước ra một cái cốc khác, đặt hai cốc lại gần nhau, Minh Hoa lần nữa phóng to hình ảnh lên. Cả hai quan sát rõ ràng, vẫn là những hạt bên thế giới này có kích thước to hơn hẳn.
Thiên Tuệ nảy ra ý tưởng đổ hai cốc nước vào nhau. Bọn họ đều thấy rõ dù nước đã gộp vào nhau nhưng mặt dưới có màu nâu rất nhạt còn mặt trên là màu lam trong suốt. Hai bên electron như có gì đó phân tách mà không thể dung hòa được.
“Minh Hoa, muội thử phóng to hơn nữa xem.” Thiên Tuệ nói.