Chương 17: Chương 16: Tà binh Lệ Kình

Phượng Hoàng cung, một thân ảnh đang chắp tay ra phía sau nhìn núi trời, là một phụ nữ đã trải qua nhiều thăng trầm của cuộc đời rồi nhưng bà vẫn toát lên vẻ cao sang kiêu ngạo. Chợt có một tiếng báo vang lên khiến bà quay đầu lại.

“Cấp báo bệ hạ, Tiên tộc xảy ra chuyện lớn.” Một cô gái có chiếc cánh nâu sạm đằng sau vừa lau mồ hôi vừa bẩm báo.

“Có chuyện gì mà khiến ngươi gấp gáp thế?”

“Thưa, ma giới bất ngờ tấn công Tiên tộc, hiện Long tộc đã điều quân nhập cuộc ạ, thần còn thấy rõ cả Long Vương đại nhân cũng xuất quân.”

“Cái gì? Kể cả Long Vương ư, có lẽ xảy ra đại sự rồi. Nhanh, triệu tập tộc nhân, chúng ta cùng xuất phát đến Tiên tộc.” Bà nghiêm nghị ra lệnh.

“Vâng.” cô gái vội lui ra ngoài.

Bà tiếp tục nhìn trời, lẩm bẩm: “Rốt cuộc đã có chuyện gì mà khiến cả huynh phải đích thân ra mặt chứ?”

Tại Thiên cung, nơi này từng là nơi huy hoàng, tráng lệ uy nghiêm nhất Tiên tộc mà giờ đây mọi thứ xung quanh bị tàn phá nặng nề bởi các ma pháp, các bức tường lớn thì chi chít các lỗ hổng lớn nhỏ, các nhánh cây, ngọn cỏ bị lửa thiêu đen rụi, Long Vương nhìn cảnh này mà thở dài.

Chợt phía trước có sự va chạm giữa hai nguồn lực lượng , ông di chuyển về nơi ấy. Ở đây đã xảy ra nhiều cuộc ác chiến, xác của các binh sĩ Tiên tộc lẫn binh sĩ ma giới vươn vãi khắp nơi.

“Tại sao, tại sao ngươi lại phản bội Tiên tộc chúng ta?” Người thanh niên trên người đã mang nhiều vết thương, trên môi còn vươn vết máu nhưng cậu vẫn quật cường đứng đó.

“Vì sao ư? Ta chỉ lấy lại thứ mình xứng đáng có mà thôi. Cái khuôn mặt của ngươi... Thật giống cha ngươi, tại sao các ngươi sinh ra đã có mọi thứ như thế chứ, các ngươi đã trải qua những tầng lớp thấp hèn như ta bao giờ chưa? Bất quá... Những chuyện ấy ngày hôm nay sẽ trở thành dĩ vãng, ta sẽ là Thiên Đế mới của Tiên tộc.”

Nói rồi hắn hướng thanh đao đen về phía Hiên Viên Chấn Thiên. Phóng từng đạo lam hỏa ra nhưng Long Vương nhanh chóng xuất khí chặn lại.

Nhìn thấy thân ảnh đó, Chấn Thiên kinh ngạc hô: “Long gia gia.”

Nguyên Đồ hơi kinh ngạc vì sự xuất hiện của Long Vương, bất quá hắn trấn tỉnh lại rất nhanh, mở miệng: “Ồ, đây không phải là Long Vương đại nhân sao, ngài vẫn chưa về với thiên địa à?”

Long Vương mỉm cười về phía Nguyên Đồ, trả lời câu hỏi của hắn: “Vì những kẻ như ngươi nên lão phu mới còn tồn tại đấy.”

Nguyên Đồ cười ha hả, mở miệng: “Thế tiền bối có biết thứ trong tay ta lúc này không? Là Ô Long Đao đấy, chậc chậc, cái tên người phàm kia quả là thiên tài, có thể sử dụng Ô Long Đao để chém mất tay phải của ta khi đang trong cơ thể phàm nhân luôn. Đáng tiếc phàm nhân mãi là phàm nhân mà thôi.”

Long Vương khuôn mặt âm trầm, quát lạnh: “Ngươi có biết ngươi càng sử dụng nó sinh mệnh của ngươi sẽ càng mất đi không?”

Ô Long Đao là thanh tà đao, người sử dụng có thể thông qua nó cướp lấy sức mạnh kẻ khác để hấp thụ nâng cao tu vi bản thân, mà giới hạn hấp thụ sẽ càng tăng lên theo tu vi.

“Chỉ cần thứ ta muốn, giá phải trả thế nào ta cũng chịu.”

Phải, nếu có thể hấp thu tu vi của Long Vương thành công thì lực lượng của hắn sẽ có đột phá lớn, thậm chí có thể bước vào hàng ngũ thượng tiên cường giả.

Long Vương đã thả ra uy áp của thượng tiên sơ kì nhưng vì là thần khí chi chủ nên Nguyên Đồ không hề bị uy áp tác động.

Ông ngay lập tức dùng tay kết ấn, triệu hồi nhiều đạo lôi điện đánh xuống Nguyên Đồ, Nguyên Đồ tay cầm đao vừa di chuyển vừa dùng đao để che chắn, bất quá lực lượng hai bên quá chênh lệch, hắn để lộ quá nhiều sơ hở nên trúng vài đòn vào chân, hắn khụy xuống.

Long Vương ngay lập tức triệu hồi lôi điện khủng bố giáng xuống từng đợt về phía hắn, tạo ra làn khói mỏng.

Hiên Viên Chấn Thiên ở một bên cảm thán: “Lợi hại quá.”

Đứng trước làn khói đó, Long Vương chắp tay ra sau lưng như đã liệu trước điều gì đó, tâm tình ông chợt lạnh đi: “Khí tức sinh mệnh của hắn vẫn chưa mất.”

Dưới con mắt đang ngạc nhiên của Chấn Thiên, hình ảnh Nguyên Đồ lại hiện ra. Làn sương tan đi, thân ảnh Nguyên Đồ cầm thanh đao che trước mình lại hiện ra, hắn liếm lưỡi cười: “Quả là thượng tiên, tiên lực thực ngoan cường... Thực ngon...” Hắn đang nhìn hai người dưới dạng điểm linh lực.

Nguyên Đồ tiếp tục mở miệng: “Các ngươi... Hãy trở thành lực lượng của ta đi”.

Nói đến đây nhưng Nguyên Đồ vẫn nở nụ cười lạnh lùng, hắn liếm môi, nụ cười ấy đột nhiên làm cho Long Vương có dự cảm xấu, cực kỳ xấu.

Nguyên Đồ chợt gọi to: “Lệ Kình hiện thân.”

Anh linh của Ô Long Đao - Lệ Kình, là một con xà ba đầu khổng lồ với toàn thân tử đen, vảy rồng, đuôi rồng, con ngươi đỏ đậm, tỏa ra sát khí kinh người khiến Long Vương phải lùi về sau một bước.

Long Vương kinh ngạc cùng hoảng sợ: “Ngươi... Ngươi, ngươi đã triệu hồi được đao linh của Ô Long Đao?”

“Ha ha ha, ngạc nhiên chứ lão già, ta đã làm chủ được Ô Long Đao rồi, giờ thì... Ngươi và thằng nhóc này sẽ sớm trở thành một phần sức mạnh của ta thôi, tiền bối à?” Hắn vừa le lưỡi liếm thanh đao vừa nhìn về phía Long Vương.

“Lệ Kình - Trọng Ngục Hấp Huyết.”

Hắn giở cao thanh đao lên, Lệ Kình bay lên không trung, đuôi của nó cuộn tròn lại, há miệng rộng ra rồi chui xuống đất, một phiến địa đầy sinh cơ bỗng chốc hóa thành lớp cát đen ngòm dưới chân Long Vương và Hiên Viên Chấn Thiên.

Lạc Liên Minh nhanh chóng quay đầu lại, cúi xuống trước mặt Chấn Thiên, lấy trong giới chỉ ra một quyển trục rồi đưa cho Hiên Viên Chấn Thiên, ông dặn dò: “Tới chỗ mẫu thân và muội muội con đi, ở đó con sẽ được an toàn.”

Long Vương ông tiếp tục dặn dò: “Hãy... Dẫn tộc nhân của con rời khỏi đây ngay, con đưa cái này cho thằng cháu ông, nó biết phải làm gì.”

Ông đưa một viên thạch cho cậu, không đợi cậu suy nghĩ, ông khởi động quyển trục trên tay cậu khiến cậu bị truyền tống khỏi đây.

“Long gia gia, ngài... Ngài làm gì vậy? Long gia gia...” Hiên Viên Chấn Thiên vẻ mặt còn hoang mang kinh ngạc hét lớn rồi biến mất đi.

Nhìn thân ảnh cậu biến mất, ông thở dài an tâm. Kẻ trước mắt này, đã sử dụng thành thạo Ô Long Đao đến mức này rồi, nếu không có ai ngăn cản mặc hắn trưởng thành hơn nữa thì đó sẽ là mối họa cho tiên giới. Ông có khả năng thoát ra khỏi đây, nhưng không thể không màng đến tương lai của tiên chúng được.

Lúc quyết định lưu lại ông đã biết đến kết quả của mình rồi, thắng sẽ ngăn chặn được hắn, thua, tiên chúng sẽ vạn kiếp bất phục.

Trận pháp dưới chân ông nhanh chóng hình thành, ông ngay lập tức thi triển pháp thuật để chặn lấy công kích tà ác của Ô Long, cả hai nguồn lực va chạm nhau kịch liệt, xung lực phát ra phá nát cả những bức tường, rạn nứt từng lớp đất đá. 

"Nữa đi... Nữa đi lão già. Cho ta thêm nữa đi." Tu vi của Nguyên Đồ càng lúc càng tăng cao. Hiển nhiên là do hấp thụ chúng từ Long vương. Hắn đang ngửa đầu cười một cách kinh tởm, vô cùng biến thái.

Long vương nhận thấy không ổn, ông bèn phi thân lên cao thoát ra khỏi hắc chu sa. Quả nhiên chính nó đã hút lấy linh lực của ông. Long vương dùng bí thuật Long tộc, di thân ảnh của mình bức tốc cực nhanh xuất hiện trước mặt Nguyên Đồ. Năm xưa lúc còn trẻ Long vương cũng là một chiến binh dũng mãnh của Long tộc nên luôn biết tận dụng phân tích tình huống, chớp thời cơ ra tay.

Hướng đến trái tim hắn phát động lôi kích. Nhưng dường như cả đòn tấn công rơi vào người Nguyên Đồ bị hắn hấp thu hoàn toàn. Long vương lùi ra xa bảo trì khoảng cách, trợn mắt nhìn hắn: "Cái gì!?"

"Bí kỹ Long tộc, ta đã đợi ngài sử dụng nó." Nói rồi lẩm nhẩm câu chú: "Trói hồn."

Các cánh tay hắc ám từ hắc chu sa xuất hiện, vươn theo với tốc độ rất nhanh khóa tứ chi ông lại, hạn chế linh lực từ người ông, lôi ông xuống vực sâu.

Ông dùng tiên lực phá bỏ một cánh tay thì cánh tay khác lại mọc lên thế chỗ. luân phiên hấp thụ linh lực của ông.

“Khốn khiếp.” Ông chửi to trong lòng. Các cơ bắp già nua căng ra như đang đối kháng trong vô lực trước sự xiếc chặt của các cánh tay.

Các vết thương năm xưa khiến ông không thể dùng bí kỹ lần nữa trong thời gian ngắn. Ngự của ông hiện ra chặn lại các cách tay đó.

"Cái gì, ngươi vẫn còn ngự sao?" Hắn kinh ngạc một lúc thì mất đi, vì kể cả ngự của Long vương cũng đang dần bị hấp thu.

Nguyên Đồ tặc lưỡi: "Chậc, không ngờ đến cả ngự cũng có thể hấp thu."

Tiên lực của ông đang tiêu hao với tốc độ chóng mặt, trước khi bị kéo xuống hố hoàn toàn, mắt ông đỏ hoe, chứa đầy phẫn nộ cùng tuyệt vọng nhìn về phía Nguyên Đồ.

Nguyên Đồ cười lớn: “Ha ha ha ha... Đợi sau khi ta hấp thu hết lực lượng của lão, trở thành cường giả thượng tiên thì lúc ấy xem ai có thể cản được ta?”