Chương 163: Chương 162: Trimurti

Núi non trùng trùng, cây rừng xen canh điệp điệp, một bóng người phi băng băng qua các cánh rừng với tốc độ rất nhanh. Minh Hoa ngay khi rời thành Đại La đã lập tức lên đường xuyên ngày xuyên đêm, cô chưa nghỉ lấy một giây nào, bỗng nhiên dòng chảy sinh mệnh trong mắt cô trở nên hỗn loạn, không theo bất cứ trật tự nào. Đây là hiện tượng cô chưa từng gặp qua trước kia.

“Có chuyện gì thế này? Dòng chảy sinh mệnh bị nhiễu loạn sao?” Minh Hoa nghi hoặc lẩm bẩm. Mở rộng không gian ý chí ra, cô thấy có những làn sóng đỏ phát ra từ một nơi nào đó cách đây trăm vạn dặm. Chính thứ đó đã làm nhiễu loạn trật tự thời không, nhưng cái Minh Hoa để ý là nơi đó rất gần với chỗ mà Thiên Tuệ và Chí Trung biến mất.

Hai hàng mi nhăng lại, cô vừa định sử dụng sức mạnh tinh thần đẩy nhanh tốc lực thì cảm thấy vô cùng đau đầu. Minh Hoa xoa trán nghiến răng: “Quả nhiên mười năm qua sử dụng nó quá nhiều, di chứng vẫn còn.” Giờ chỉ có thể dùng để soi xét xung quanh chứ chẳng thể tác động đến nó như trước rồi.

Không nghĩ nữa, cô phải tiếp tục phi bộ thôi. Đột nhiên có một luồng linh lực bộc phát mãnh liệt đánh tới, ánh mắt cô vẫn hướng về phía trước nhưng theo bản năng đưa tay ra đỡ lấy nó. Luồng linh lực trắng như sương nguyệt quét qua nơi đây, thân ảnh cô biến mất tại chỗ.

Thái dương hạ san, bầu trời rực đỏ, cả không gian núi rừng xanh thẳm bát ngàn giờ đây chìm trong biển lửa, thực vật bị đốt đến tro tàn, mảnh núi lớn bị dung nham chảy ra thiêu đốt. Cảnh tượng này chẳng khác nào địa ngục hiện thế thảo phạt chúng sinh, tất cả chỉ bởi một sinh vật.

Gào... Tiếng gầm chấn nhiếp thương khung, tất cả chim bay trên trời không chịu nổi uy áp của nó mà đột tử, nhuộm đỏ bầu trời...

Mặt đất bỗng rung chuyển, các vết nứt từ chỗ thân rồng lan rộng ra, để lộ ra cái chi cháy rực, nó sắp di chuyển. Ngọn núi lớn bắt đầu sụp đổ khi cả thân thể nó trồi lên, cái đầu rồng lộ ra khỏi ngọn lửa lớn bằng cả nửa hòn đảo, hai cặp mắt tử sắc tỏa ra oán khí nồng đậm, vuốt sắc bén của tứ chi như muốn xé toạc đại lục cùng cái đuôi rực lửa trải dài vô tận. Con rồng lớn, vô cùng lớn, con người so với nó còn nhỏ hơn cả hạt cát.

Đột nhiên cặp sừng già nua trên đầu phát ra lam quang mờ nhạt, ánh mắt nó nhìn về xa xăm, cách không mà thấy được những tòa cung điện, dòng người đi đi lại lại tấp nập khắp chốn, phần lớn bọn họ đều chắp tay cầu nguyện vô cùng thành khẩn. Dưới con mắt tử sắc ấy, mỗi người đang khẩn cầu phát ra một luồng khí tức mờ ảo vô hình, khí này gây cho nó cảm giác rất khó chịu, như gặp phải thiên địch.

Thân thể nó vụt bay đi như xé rách không trung, phá huỷ hàng loạt dãy núi, dung nham bùng nổ ra nhấn chìm tất cả.

Một thành trì rộng lớn nằm giữa rừng đại ngàn, hơn phân nửa diện tích bên trong thành trì được xây dựng chùa chiền, đền thờ bằng vàng mạ sáng bóng với những nét đẹp, hoa văn cổ kính. Dòng người cầu nguyện ở mọi nơi, trong đền, bên ngoài thành, trên thảm cỏ xanh, trên đường lớn, bất kỳ chỗ nào có thể dừng chân họ đều có thể cầu nguyện.

Mặc cho nắng gắt ban trưa họ vẫn dâng mình thờ cúng thần linh, vì thế nên làn da ai cũng đen sạm, ánh kim từ các ngôi đền, chùa phát quang ra càng tô đậm lên làn da của họ.

Xung quanh đền, chùa là vàng bạc, châu báu giá trị không thể đo đếm được, tuy nhiên lại không hề có ai nổi lên lòng tham với chúng. Một phần là vì họ dành cho thần linh một sự tôn kính gần như tuyệt đối, nỗi lòng tham sẽ bị trừng phạt. Một phần quan trọng nữa là có những binh lính canh gác xung quanh, tuần tra liên tục, có hai hàng đạo sĩ nắm trong tay ma thuật diệu kỳ ở hai bên trải phải của vị chủ tọa ngồi ngay giữa tâm của thành.

Thân mang trang sức hình rồng của bậc vua chúa, tứ chi khảm vàng, xỏ khuyên bạc, khí thế vị này ôn hòa nhưng vẫn đủ uy nghiêm, là một người lương thiện nhưng không hề nhân từ, tỏ rõ bá khí của bậc đế vương, trời sinh là vua của muôn dân, đó là đức vua của bọn họ, Xà Lời đại vương.

Đại vương ngồi dưới tam thần, muôn dân tỏ lòng thành kính với ngài cùng các vị thần. Ba tượng thần phát ra những tia khí tức nhàn nhạt xung quanh, làm con người trở nên dễ chịu, những tội lỗi của họ như được xóa bỏ.

Thân cao gần năm thước, hình thể vạm vỡ cường tráng, cơ bắp lộ ra những vết chém minh chứng của những cuộc khổ chiến, mắt hơi hơi xếch lộ vẻ trầm tư, mặt nóng hồng cho thấy ông ta là người dễ nổi nóng, cũng là kẻ có cái gan làm việc lớn. Ông ta đang thảo luận việc gì đó với một vị đạo sĩ bên người, gã này hơi khòm lưng, khuôn mặt già nua híp mắt, mặc quan phục màu tím khác xa với các đạo sĩ khác, là tư tế của nhà vua, dưới một người trên vạn người.

“Thưa đại vương, lão thần vừa nhận được tin tức từ thám tử, Việt quốc phía bắc đã đổi chủ, Khai Minh hoàng đế tiếng ác vô số đã bị lật đổ, tân đế mang họ Lý, lên ngôi cửu ngũ đặc xá cho tử tù, miễn thuế hai năm, quân đội được nghỉ phép hai năm, rút lui chục dặm khỏi nơi đóng quân, sẵn sàng giao thương với chúng ta và các bộ tộc khác.” Tư tế vừa báo cáo vừa quan sát sắc mặt của đại vương mình.

Xà Lời nghe được tin nhíu mi lộ vẻ kinh ngạc thoáng qua, ông ta cầm li rượu lớn bên cạnh đưa lên miệng, ực một ngụm ngon lành rồi hờ hững nói: “Hừ, Thân Vệ Lí Công Uẩn, là kẻ này?” Giọng nói hơi khó nghe nhưng mạnh mẽ, dứt khoát.

“Vâng.” Lão tư tế gật đầu.

“Ta đã từng gặp qua hắn, một kẻ tài năng đức cao vọng trọng, võ an bang, văn có thể trị quốc, một kẻ có bản lĩnh lần tầm nhìn lớn như vậy không sớm thì muộn cũng sẽ trở thành một truyền kỳ... Chỉ là không ngờ cái tên kia lại có thể bại trước tay hắn.” Xà Lời đại vương đang suy tư về một người nào đó.

“Ý ngài là Khai Minh hoàng đế, theo lão thần thấy thì tên bạo quân đó phẩm hạnh thất đức, chém giết người dân để lấy làm vui, hà hiếp dân nữ, hoang dâm vô độ, một kẻ như thế sao có thể là người đứng đầu một quốc gia, nước mất chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi.” Lão tư tế không sợ đại vương mình mà nói ra suy nghĩ trong lòng, nơi đây khác với Đại Cồ Việt, tư tế quan lại có thể cùng ăn cùng uống với vua chúa, tự do nói ra suy nghĩ của mình, miễn đó không phải là lời đại nghịch bất đạo.

Xà Lời đại vương lắc đầu bảo: “Cái này chắc ngươi nghe từ những binh lính kia nhỉ, đó chỉ là lời đồn thổi mà thôi.”

Lão tư tế không cho là đúng, nói: “Một lời đồn thì có thể là giả, nhưng nhiều lời đồn như thế truyền xuống quân đội mà không hề có dấu hiệu dập tắt thì thần không nghĩ đó còn là lời đồn nữa.”

Xà Lời không tranh cãi thêm, ông ta đặt tay lên vết nám ở bên ngực phải của mình, ánh mắt nhiều ý vị: “Phải, cái tên đó không thể là người đứng đầu một quốc gia được, hắn được sinh ra là để chiến đấu.”

“Về điểm này lão thần không dị nghị.” Tư tế gạt đầu đồng ý. Tộc ta chạm trán bao nhiêu lần với Khai Minh hoàng đế nên biết rất rõ khả năng quân sự của hắn, nhưng điều đó không có nghĩa là ông công nhận con người rách nát đó.

Còn một điều mà Xà Lời đại vương đã không nói ra, đàn ông hiểu đàn bà trên giường, đàn ông hiểu nhau bởi nắm đấm. Tên đó xuất kiếm, vung quyền ra không vì bất cứ ích lợi nào, không bị điều gì trói buộc, là một kẻ vô cùng hào sảng, tiêu diêu tự tại. So với vị tân đế kia thì ánh mắt Khai Minh hoàng đế vô cùng sạch sẽ, không mưu tính sâu xa, thích hợp làm chiến tướng hơn là một đế vương chuyên quyền.

Chỉ là ông ta không rõ, Khai Minh hoàng đế có thực lực pháp sư nhị giai tiệm cận tam giai mạnh mẽ như ông ta tại sao lại có thể bị giết dễ dàng đến vậy, chẳng lẽ vị tân đế kia còn mạnh hơn cả hắn?

Xà Lời ngồi ở vị trí này phải suy nghĩ rất nhiều điều, ở dưới ông ta còn con dân của mình, không thể không cảnh giác. Nếu vậy thì việc mở cửa giao thương đó, quân đội lui chục dặm chẳng lẽ là để củng cố binh lực, chinh phạt xuống phía nam này? Càng nghĩ ông ta càng cảm thấy có lí, bèn nói với tư tế: “Nếu hắn đã muốn mở cửa thì chúng ta cũng mở cửa để tránh hiềm khích, chỉ là phái thêm người nhìn vào bọn họ cho ta.”

“Thần tuân lệnh.” Tư tế chắp tay hành lễ.

“Khai Minh hoàng đế chỉ có chém chém và chém, làm các việc lặt vặt như dẹp thổ phỉ, bình định khu vực bạo loạn, không có mưu đồ bá nghiệp, không đáng lo ngại. Còn vị tân đế này, không hiểu sao ta lại có cảm giác rất không tốt, bây giờ không tốt, tương lai càng không. Tốt nhất quân đội ta phải luôn sẵn sàng trước họ, không thể coi thường.” Xà Lời nói, ông ta không hề che giấu sự e ngại trong mắt mình.

Bỗng nhiên một vị đạo sĩ ngước nhìn trời, cảm giác được gì đó rồi kinh hãi thốt ra: “Oán khí... Nhiều, nhiều quá...”

Không chỉ ông ta, những người khác cũng bắt đầu thốt ra những câu tương tự:

“Tà... Tà thần...”

“Sự phẫn nộ...”

“Chết chóc...”

“Ác ma...”

“...”

“Đại vương, mau chạy khỏi đây...” Lão tư tế sợ hãi quát to. Lão cảm thấy có một luồng sức mạnh vô cùng hắc ám đang nhắm thẳng đến nơi này, đến kinh thành của họ.

Xà Lời chưa kịp hiểu ra tình hình thì một đoàn hỏa diễm rực lửa tựa như thái sơn từ trời cao giáng thẳng xuống nơi này. Các đạo sĩ, lão tư tế, Xà Lời Cảm nhận rõ tử vong rực cháy kia, tâm thần họ đang bị chấn nhiếp khiến thân thể không di động nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn sự huỷ diệt giáng xuống.

Bỗng bức tượng thần bên trái của tam thần phát ra ra lam quang, một vòng tròn phòng hộ được tạo ra lập tức bao lấy toàn bộ kinh thành, bảo vệ tất cả dưới hỏa diễm huỷ diệt ấy.

Bức tượng ở giữa phát ra sóng kim quang xóa bỏ đi sự sợ hãi của tất cả, lấy lại nhận thức của bản thân.

Bức tượng bên phải phát ra huyết quang phóng xuất lực lượng diệt sát kẻ đã giáng xuống hỏa diễm huỷ diệt kia.

Sự kiện chỉ xảy ra nhanh như một cái chớp mắt khiến tất cả còn bàng hoàng, một tiếng nổ “bùm” rất lớn từ trời cao vọng xuống làm bọn họ hoảng loạn chạy, giẫm đạp lên nhau mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tạo thành một mớ hỗn độn.

“Đại vương... Trimurti, Trimurti giáng lâm.” Lão tư tế hô hấp không thông vội nói, mắt không che nổi vẻ sùng bái hướng về ba bức tượng thần.

Bị tấn công vô cớ, còn là chính diện tấn công làm cho Xà Lời phẫn nộ, quát lớn với kẻ đang đằng không: “Ngươi là kẻ nào, tại sao lại dám xâm phạm chúng ta?”

Luồng khói mờ mờ tan đi, lực lượng diệt sát từ bức tượng kia không hề gây cho nó chút thương tổn nào. Thân ảnh khổng lồ lộ diện trên không trung.

“Rồng...” Xà Lời kinh ngạc thốt ra. Một con rồng lửa lớn khủng khiếp đang hiện diện trước mắt ông, sinh vật lớn nhất mà ông ta từng chứng kiến.

“Bệ hạ, ta cảm thấy lực lượng tà ác từ nó quá mãnh liệt.” Ánh mắt lão tư tế lộ rõ sự sợ hãi, không phải kiên dè mà thật sự sợ hãi, như đang đứng trước cánh cổng dẫn vào âm giới địa ngục. Không chỉ lão mà giờ phút này ngoài người dân ra thì các đạo sĩ, Xà Lời nhìn về thân ảnh trên cao vô cùng cảnh giác.

“Thần... Thần rồng hạ thế...” Một bà lão dân vẻ mặt vui mừng nói, không che giấu vẻ sùng kính.

“Thần rồng ban phước...”

“Thần hiện, xin hãy che chở chúng con...”

“...”

Đầy những lời cầu nguyện liên tiếp được dâng lên, không khí hoảng loạn trở nên nhu hòa một cách kỳ lạ, mỗi người cầu nguyện sinh ra những dòng khí mờ ảo vô hình và nó khiến cho con rồng cảm giác bị uy hiếp, nó phẫn nộ.

Gào... Tiếng long tru phát ra muốn xé rách trời cao, khiến con người phía dưới giật mình, rời khỏi trạng thái thỉnh cầu thiếng liêng. Đạo hỏa diễm lần nữa tập trung trước miệng, hỏa diễm huỷ diệt lần nữa giáng xuống, tượng thần bên trái lần nữa khởi động lớp bảo vệ cho tất cả.

“Vishnu, Vishnu đang bảo vệ chúng ta...” Lão tư tế không thể che giấu sự bất ngờ cùng sùng kính trong mắt, không chỉ lão mà đây là lần đầu tiên tất cả bọn họ được tận mắt chứng kiến thần uy của ba bức tượng này. Đây không phải là phàm vật, đây là vị thần của bọn họ.

Xà Lời quát to với tất cả, truyền vào giọng mình linh lực đẩy âm thanh đi xa: “Vishnu đang bảo vệ chúng ta, tất cả các ngươi không phải sợ, hãi dâng cho thần lời cầu nguyện.”

Quả nhiên dân tộc họ kỷ luật nghiêm minh, một lời của Xà Lời vừa ban ra đã chấn nhiếp tâm lý khủng hoản, muốn bạo động của bọn họ. Tất cả vội vàng ngồi xuống cầu nguyện, trên mặt bọn họ đều lộ vẻ lo lắng tột cùng.

Tượng thần Shiva bên phải liên tiếp phóng xuất lực lượng diệt sát càng ngày càng mạnh hơn vào thân thể rực lửa ấy. Mỗi một lời nguyện thành tâm càng làm đòn tấn công của thần mạnh hơn.

Gào... Con rồng tru lên đau đớn, da thịt nó bị tượng thần Shiva cắt từng lớp ra. Toàn thân nó hóa thành đạo lôi quang lao xuống xuyên qua tầng tầng lớp lớp công kích của Shiva.

Rầm! Rầm! Nó liên tục công kích vòng tròn tròn bảo hộ, thế công mãnh liệt đã tác động tới ý chí của một vài người, lời cầu nguyện bắt đầu có dấu hiệu giảm sút, các vết nứt bắt đầu hiện ra.

“Không được sợ, kẻ nào dám sợ hãi ta chém chết kẻ đó.” Xà Lời giận dữ quát, trong đó có phần hơi sợ hãi. Nếu con rồng đó xuyên qua được lớp phòng hộ này bọn họ xong đời, khí tức nó tỏa ra quá mạnh, vượt xa lực lượng của những đạo sĩ đỉnh cấp mà ông biết.

Ông quay sang bảo lão tư tế cùng các đạo sĩ: “Hãy khởi động [cây cầu] mau.”

Lão tư tế cắn răng một giây, chứng kiến sức mạnh của con rồng thì ngoài [cây cầu] ra lúc này họ không còn cách nào khác nữa. Lão nhìn đến những đạo sĩ khác, bọn họ đều gật đầu đồng thuận bèn chắp tay nói: “Thần tuân lệnh.”

Lão tư tế và các đạo sĩ cùng nhau tập trung vẽ truyền tống pháp trận, bắt đầu đốt cháy linh lực cực nhanh. Trong khi đó Xà Lời đại vương cầm rìu chiến chỉ huy những binh lính cho người dân lui dần đến nơi này, mỗi giây trôi qua tâm tình của ông ta lạnh dần.

Răng rắc! Răng rắc! Các vết nứt đã lan ra toàn bộ vòng tròn phòng hộ.

“Khỉ thật, còn nhiều người quá.” Xà lời vừa nhìn lên không trung vừa siết chặc tay rìu, bắt đầu vận chuyển linh lực, sẵn sàng liều mạng với nó.

Lôi quang tắt đi, thân ảnh con rồng khổng lồ lần nữa hiện ra, từng đạo thiên thạch đỏ lửa từ trên tận trời cao giáng xuống, huỷ thiên diệt địa.

Bang... Bang... Phòng hộ vỡ nát, nhân loại phía dưới sẽ phải hứng chịu hàng trăm quả thiên thạch, truyền tống pháp trận mới chỉ hoàn thành nửa chặn đường, không một cơ hội sống sót nào.

Càng đứng trước ngưỡng tử thần con người cầu khẩn càng cấp thiết, thành tâm hơn. Khí tức vô hình tỏa ra càng mãnh liệt làm cho tượng thần ở giữa mở ra hoàng kim nhãn, phát ra kim quang. Tượng Shiva phát ra huyết quang, tượng Vishnu phát ra lam quang, ba thân ảnh dần dần dung hợp lại.

Một lực lượng mờ ảo bùng phát, đánh tan nát thân thể rồng lửa, phá tan thiên thạch đại trận nó bày ra, xung lực dư âm như thổi bay tất cả, những con người phía dưới phải bám chắc nếu không muốn bị thổi bay, Xà Lời cầm rìu chắn dư lực trước các đạo sĩ, không làm giáng đoạn quá trình.

Khói bụi mịt mù xua tan đi, một thân ảnh khổng lồ hiện ra trên tất cả. Thân ảnh đó có bốn cánh tay, bốn đầu, thân quấn kim sa đỏ chói tỏa ra thánh lực xoa dịu tâm trí con người, như tiếp thêm niềm tin cho tất cả.

“Brahma...” Xà Lời không khỏi sững sờ trước sự hiện hữu ấy, đó không phải là tượng vàng gì hết, người có da thịt rõ ràng, là một tồn tại thật sự.

Không chỉ ông, tất cả con dân phía dưới đều ngơ ngác nhìn về thân ảnh trên không, ánh mắt không che nổi sự tôn kính, không nói nên lời...