Chương 155: Chương 154: Có ta ở đây

Cuồng phong rần trời, sấm chớp, mây mù phủ lên tất cả...

Những con thuyền lớn bị sóng đẩy chao đảo, trong khi thuyền con xấu số bị vùi lật dưới cơn sóng dữ, mảnh gỗ, huyết nhục trôi nổi trên biển...

“Hải thần... Hải thần nổi giận...” Tiếng hết thất thanh của một ngư dân đang chèo lái con thuyền ra xa hải phận này.

Không chỉ có ông ta mà những ngư dân ở đây ai cũng thấy rõ thân ảnh khổng lồ vươn xa mưa mù, chạm đến đỉnh trời mây kia kinh thiên thế nào. Sự hùng vĩ của nó như đang lột hết tất cả nỗi sợ hãi của con người, gây cho không trung này một cỗ u ám khó chịu, một sự chết chóc...

“Chạy nhanh...”

“Mẹ ơi... Cha ơi...” Những đứa trẻ trên thuyền nỉ non trong lòng cha mẹ chúng, sợ hãi không dám nhìn ra kia...

“Chạy nhanh...”

“Bà con chạy mau...”

“Trời phạt, trời phạt...”

Thứ đó chỉ mới ở xa xa thôi mà đã gây nên áp lực không hề nhỏ như thế này rồi, huống gì là ở gần đây.

Quả đúng như trong tâm niệm của các ngư dân kia, cuồng phong gào thét, thiên địa dị tượng đều bị tám khối đá ngăn chặn bên trong, cả vùng biển này như sắp trở thành một mảnh thiên địa riêng biệt với bên ngoài.

Dưới đại dương sâu thẳm cuồng loạn, sóng ngầm huỷ diệt chẳng kém gì trên mặt biển. Chỉ còn lại bốn năm sợi tiên xích càng làm hung thú ra sức dãy giụa, khuất động biển sâu...

Bà lão cắn răng nhìn ra cuộc hỗn chiến ngoài khơi xa, chỉ mãi tập trung chuẩn bị hiến tế nên bây giờ bà ta mới nhận ra một sự bất thường không hề nhẹ mà mình cũng bị cuốn vào đó.

“Lần này bọn chúng thức tỉnh quá sớm rồi.” Bà lão bây giờ đã nghĩ tới điều này.

Theo tính toán thì phải tầm hai ngày nữa tà nhiễm trong chúng mới thoát khỏi kiểm soát, mỗi lần như thế bà ta liền bỏ lại tất cả việc mà tập trung tế đàn hiến tế giam hãm chúng. Nhưng lần này không biết vì cái gì đã kích thích sự thức tỉnh này đến nhanh như vậy.

“Là do linh lực sao...” Bà ta lắc đầu phủ nhận điều này, đã có rất nhiều tu sĩ tới từ đất liền, dù mạnh dù yếu thì cùng lắm chỉ là hấp dẫn thân xác của Linh mà thôi, không có khả năng thức tỉnh tà linh trong chúng. Linh khí của mảng vị diện này đã bị ngăn cách bởi đại trận này, càng không có khả năng để thức tỉnh, thế là vì cái gì...

Bà ta trong lúc đang suy nghĩ thì bõng dưng liếc mắt về nơi mà Thiên Tuệ vừa đứng dậy kia, một vệt máu nhỏ từ chân ấy trên nền đất, không hiểu sao có điều gì đó thôi thúc bà ta chạm vào vết máu đó.

Máu đỏ tươi không tạp chất, càng gần chạm vào càng có một cảm giác quen thuộc vô hình như dòng điện xẹt qua cơ thể. Bà ta nhìn kỹ vết máu trên đầu ngón tay mình, ánh mắt mở to, hô hấp dồn dập, miệng kinh hãi lẩm bẩm: “Long Huyết, cảm giác quen thuộc này... Không sai được, cô nương ấy là... Hậu nhân của Thần Vương sao.”

Nếu như thế thì tất cả đã quá rõ ràng rồi, chính thứ huyết mạch này đã kích thích cưỡng ép bọn chúng thức tỉnh...

Nhưng điều mà bà ta vẫn chưa hiểu là tại sao Thiên Tuệ lại có thể đến được đây, đến được vị diện này? Từng ấy năm, bà ta đã tìm mọi cách nhưng chẳng thể trở lại thế giới kia.

Mà lúc này không phải lúc để tìm hiểu, vì hòn đảo này càng ngày càng run lắc dữ hơn. Là do huyết sát pháp trận càng kích động thêm sự cuồng loạn này. Bà ta đưa tay kết ấn, chưởng xuống đất phá huỷ pháp trận đồng thời viết lên trận pháp khác chế ngự thân xác yêu rùa này, hỗ trợ bọn họ bớt một phần gánh nặng.

Gào... Yêu rùa đang kịch liệt giằng co với bà lão...

“Nếu là hậu nhân của Thần Vương có lẽ sẽ có cách chăng?” Bà ta lẩm bẩm mà nhìn ra ngoài khơi xa.

Gào... Hắc xà tụ tà lực, phóng ra sóng huỷ diệt giáng xuống người Chí Trung và Thiên Tuệ. Hai người đồng loạt tránh đi, nơi bị nó quét qua khiến biển sâu bị cắt ra hai phần, mọi sinh vật dưới biển tuyệt khí bỏ mình, những con may mắn sống sót qua bị tà khí lây nhiễm, cả người tỏa ra huyết tinh, trong ý thức chỉ chứa đựng sự giết chóc.

Từ những sinh vật nhỏ, bọn chúng gia trì kích thước cơ thể, điên cuồng công kích tất cả sinh vật lọt vào tầm mắt chúng.

Trong đó có một con cá lớn như gấu phóng lên khỏi mặt nước tấn công Thiên Tuệ. Đợt tấn công bất ngờ khiến Thiên Tuệ không phản ứng kịp, cơ thể đứng trước sinh tử theo bản năng hiệu triệu băng tinh giết chết con cá, thoát hiểm trong giây lát.

Bà lão truyền âm từ xa cho hai người: “Đừng để nó dùng lại đòn đó, cũng đừng để trúng phải nếu không tà lực sẽ xâm nhập vào tâm thức của các ngươi.”

Chí Trung và Thiên Tuệ lập tức áp sát nó, vừa tránh đòn dễ dàng cũng như có thể ngăn chặn nó. Gai nhọn mọc ra dọc khắp người hắc xà, hai người đạp lên chúng mà đi. Chí Trung giơ tay kết ấn, vừa lúc tung quyền đầy uy lực phá huỷ hết lớp gai nhọn vào thân con rắn làm cơ thể sừng sững như trời của nó run lắc, như muốn đổ sụp.

Pháp ấn này là hắn sáng tạo ra dựa trên Cửu kinh, tập trung toàn bộ yếu điểm trên thân thể của mục tiêu lại một chỗ, tấn công điểm này sẽ tạo thành thương tổn rất lớn dù cho kích thước cơ thể ra sao.

Thiên Tuệ phối hợp cực kỳ ăn ý với Chí Trung, liên tục tạo băng trụ nâng đỡ hắn, phóng băng tinh đâm vào cơ thể nó như phát tiết hết tất cả tâm tình mình, đồng thời phòng bị gai nhọn bất ngờ mọc ra.

Chí Trung liên tiếp tấn công vào yếu điểm làm nó vô cùng đau đớn, đồng thời hai đấm của hắn cũng cảm thấy nhức nhói, dù cho có pháp khí bảo bọc.

Chí Trung cũng chẳng màng đến điều này mà vẫn liên tục tung quyền, mỗi quyền sau ra lực càng mạnh, càng nhanh hơn quyền trước vì thế nên trên pháp khí đã có một vết nức nhỏ, từ vết nức đó một tia máu nhỏ ra bên ngoài...

Gào... Hắc xà gầm thét đau đớn nhưng nhiều hơn là phẫn nộ, có kẻ có thể đã thương nó, có kẻ lại dám đã thương nó. Nó lao toàn bộ đầu xuống nơi mà Chí Trung và Thiên Tuệ đang ra sức tấn công.

Nhìn thấy cái miệng khổng lồ sâu thẳm từ trên lao xuống, Chí Trung nhếch môi, mục đích đã đạt được. Chí Trung và Thiên Tuệ đồng thời né tránh sự càn quét của nó trong gan tấc, nó đã lộ ra vùng cổ. Chí Trung lần nữa kết ấn, lần này tập trung gần như tất cả linh lực, hắn tung mạnh về phía cổ hắc xà.

Pháp khí vỡ nức, máu từ các đốt tay tóe ra, cái đầu hắc xà bị cắt đứt, huyết nhục rơi xuống biển sâu. Thế nhưng hắn chưa kịp mừng thì điều sau đó khiến cả Chí Trung lẫn Thiên Tuệ kinh hãi...

Từ chỗ huyết nhục, một cái đầu mới mọc ra với tốc độ chỉ khoản một cái chớp mắt, nó quay ngược lại tấn công hai người. Vì còn bất ngờ với sự tái tạo này nên họ phản ứng không kịp, bị nó tông trúng khiến cả hai rơi khỏi thân hắc xà.

Hai người rơi tự do trên không, Thiên Tuệ cũng cuống cuồng rối loạn mà quên cả sử dụng băng thuật. Lúc bọn họ sắp va phải cạnh gai kia Chí Trung bỗng dưng tỉnh táo vô cùng, hắn phóng xuống bắt lấy tay Thiên Tuệ, ôm nàng vào lòng, sau lưng sử dụng ám lực hộ thân.

Cả hai người họ va vào thân gai nhọn, Chí Trung ôm Thiên Tuệ trong lòng, bảo hộ nàng không vết xước. Thiên Tuệ sững sờ trong vòng tay ấm áp hắn, từng lời muốn nói cứ kẹt mãi ở họng, chẳng thốt ra, nàng chỉ biết nhìn hắn như thế... Mỗi cú va đập làm Chí Trung vô cùng đau đớn, đồng dạng tâm can nàng cũng thế, mỗi cú va đập làm nàng rơi lệ càng nhiều hơn.

“Chí Trung...” Thiên Tuệ hít thở không thông thều thào nói, nàng không thể khống chế tuyến lệ rơi, cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể gọi tên hắn như thế.

Chí Trung càng ôm chặt nàng hơn nữa, không cho nàng thấy vẻ chật vật của hắn, va đập mạnh khiến máu rỉ ra nơi khóe miệng, hắn cười trấn an bằng giọng nói dịu êm trầm thấp: “Có ta ở đây”.

Một câu “Có ta ở đây” thốt ra tự tin, như một điểm tựa vững chãi cho nàng dựa vào. Suốt hành trình qua, nàng luôn thúc ép bản thân trở nên mạnh mẽ, làm điểm tựa cho con bé, bảo vệ con bé, trong thâm tâm nàng như có một áp lực khủng hoảng nào đó tràn vào, thầm lặng thầm lặng. Rồi đến lúc Minh Hoa hi sinh, hai người lặn lội đường xa đến đây đến lúc chứng kiến cô bé biến mất trước mặt nàng đã như giọt nước tràn li. Hóa ra nàng vẫn mềm yếu đến vậy.

Trách sao? Trách lỗi lầm của Chí Trung sao? Không, nàng chỉ trách bản thân mình quá yếu kém, trách bản thân không đủ hiểu biết để bảo vệ thứ quan trọng, thất vọng về chính mình. Sự khủng hoảng đó nàng không thể chịu đựng được nữa, cho tới lúc này, khi nằm trong lòng hắn những cảm giác khủng hoảng đó như mây bay, trôi nhẹ khỏi tâm trí nàng. Cảm giác như cơ thể mệt mỏi tìm về mái nhà thân thuộc, ngả lưng, ngủ một giấc quên đi phong ba.

Gai nhọn từ trong thân hắc xà đâm ra bất ngờ làm Chí Trung bị va đập mạnh vào đầu, từng sợi thần kinh mẫn cảm như tắt liệm làm mọi thứ trong mắt hắn mờ đi. Hắn đã ngất rồi.