Chương 131: Chương 130: Sóc Thiên quyết chiến Ân, Thương (2)

Hắc thiết cầu của Ác Ân mỗi lần vung lên đều khiến cho những cường giả ma binh nát cả cơ thể, với thứ vũ khí này, mặc dù hắn ta chỉ có tu vi thiên ma trung kì nhưng chưa từng e ngại đối thủ cùng cảnh giới thiên ma, thậm chí hắn đã đánh bại biết bao nhiêu thiên ma hậu kỳ, đối chiến ngang với một cường giả thiên ma đỉnh phong.

Ác Ân tung hoành nhiều năm trong quân ngũ, khiêu chiến bao nhiêu cường giả, chết không dưới vài trăm, kẻ trước mắt hắn ăn trọn cả hắc cầu với một cú đấm trời giáng của hắn mà vẫn có thể đứng vững vàng như thế, thậm chí còn cười vô cùng khoái chí thì đây là lần đầu tiên. Ác Ân bẻ lại các đốt ngón tay mình, nhìn qua bên Ác Thương gật đầu một cái, bọn chúng thừa biết rằng kẻ trước mắt này, có lẽ sẽ là đối thủ khó nhằn nhất mình từng gặp.

“Hi vọng các ngươi...” Sóc Thiên vừa nói vừa bẻ các ngón tay mình, bỗng hắn đột nhiên tăng tốc, phi thẳng đến trước Ác Ân, đáp trả cú đấm vừa rồi, nói: “Sẽ không làm ta thất vọng.”

Tình thế rất bất ngờ, phản ứng của cơ thể đi trước cả suy nghĩ, Ác Ân đưa hai cánh tay như da thép của mình lên đỡ lấy nắm đấm, uy lực mạnh mẽ đến nỗi khiến hắn xà cả người ra sau, đôi chân lún xuống cả đất, để lại một đường lằng dài. Vừa ra đòn Sóc Thiên liền né liên tiếp hai lần tránh đi công kích của Ác Thương, nhưng tốc độ của đối phương rất nhanh đã để lại một vết chém ngay vai, vì né tránh kịp nên khá nông.

- Chà, nguy hiểm đấy. Nếu ta ỷ lại vào cơ thể chắc chắn phải ăn ngay hai phát chí mạng. Tên nhỏ con này... Sóc Thiên chưa kịp nghĩ thêm thì hai quả thiết cầu từ trên giáng xuống, hắn liền tránh đi, thiết cầu bổ xuống phá nát cả miếng đất vừa rồi.

- Không chỉ có sức mạnh bá đạo, đến cả khả năng phòng thủ cũng rất sắc bén, công thủ đồng đều. Đây là đánh giá của Ác Thương về Sóc Thiên.

- Nhưng nói về sức mạnh và thể lực bản tướng vẫn đánh giá Ác Ân cao hơn, ta nhỉnh hơn hắn về mặt kỹ thuật lẫn tốc độ. Chúng ta vừa hay hợp lại có thể chế ngự hắn. Vì Ác Ân che giấu đi thông tin quan trọng nên gã đã có cái nhìn phân tích chưa triệt để.

Ác Ân sang quát: “Cùng lên.” Hai gã tung ra đòn tấn công liên hoàn hợp kích, một cầu một chém chèn ép Sóc Thiên. Sóc Thiên không thể cùng lúc né tránh tất cả, hắn lựa chọn đối mặt với hai quả thiết cầu, né tránh những cú chém sắc bén nguy hiểm của Ác Thương vào chỗ yếu hại.

Sóc Thiên dùng tay không đỡ lấy xích cầu nặng nề, đá quả xích cầu về phía Ác Ân, nhưng Ác Ân kinh nghiệm cầm vũ khí này nhiều năm, xích cầu này bị đá thì xích cầu kia tiến lên, cứ như thế xích cầu va chạm làm cánh tay, cẳng chân sóc đã in hằng lên những vết bầm tím. Trên da thịt thì ứa ra từng vết máu do hai lưỡi kiếm sắc bén để lại, nó sắc đến nỗi cả da thịt rắn thép của Sóc Thiên cũng bị chém qua.

Bỗng nhiên Sóc Thiên bắt được sơ hở, hắn tay không chụp lấy hắc cầu dọng chúng về phía đỉnh đầu Ác Ân, tình thế phát sinh bất ngờ khiến Ác Ân vô thức đưa hắc cầu lên chống đỡ, lộ ra sơ hở mất tầm nhìn, Sóc Thiên liền bồi một cước vào giữa tâm bụng khiến cả cơ thể hắn bay xa.

Nhân lúc Sóc Thiên đối phó với Ác Ân, trong khoảnh khắc đó Ác Thương liền bồi hai cú đâm từ phía sau. Nhưng Sóc Thiên đâu có dễ chịu trận, hắn quay lại dùng tay không bắt lấy hai thanh kiếm của Ác Thương, lưỡi kiếm cứa vào lòng bàn tay nhưng Sóc Thiên có vẻ chẳng có cảm giác đau đớn nào. Hai kiếm bị giữ lại khiến cho Ác Thương không chuẩn bị kịp, ăn trọn một cước ngay sau đó, văng ra xa làm vươn vải những chiếc răng, vết nước bọt bắn lên trên không.

Sóc Thiên quăng hai kiếm về phía Ác Thương, nói với hai gã: “Chậc, cũng chỉ như bao tướng lĩnh khác.” Lúc bắt đầu Sóc Thiên bị cuốn vào nhịp đánh của bọn chúng khiến hắn có hơi chật vật nhưng khi đã lấy lại nhịp của mình rồi thì lại khiến chúng trở tay không kịp làm hắn có một sự thất vọng nhè nhẹ.

Ác Thương té xuống lập tứ phóng dậy, chụp lấy hai kiếm, hắn móc tay vô miệng mình phun ra nốt một cái răng, nhìn Sóc Thiên bằng ánh mắt phẫn nộ.

Ác Ân nhìn đến khối hắc cầu, vũ khí đi theo mình chinh qua bao nhiêu cuộc chiến bị Sóc Thiên dễ dàng bóp nát vụn, hắn không chần chừ nhiều mà vứt bỏ hai dây xích sắt ra, vì hắn cảm thấy thứ này đã trở nên vô dụng rồi.

“Tu la cương thể.” Cả Ác Ân lẫn Ác Thương đều hét to lên, ma khí cuồng cuộng bao quanh bọn chúng. Cả cơ thể của Ác Ân tràn ngập trong ma khí, được chúng cường hóa khiến kích thước như hắn như lớn hơn, trong khi đó tên Ác Thương chỉ có hai tay cầm kiếm và chân của mình được cường hóa.

Ma tộc tu kỹ, Quỷ tộc tu thể, Yêu tộc tu pháp. Tu kỹ thực ra là do Ma tổ xáo trộn từ tu thể và tu pháp mà thành, vừa khiến cho cường giả có một cơ thể tương đối săn chắc, nhưng kém xa thuần tu thể của Quỷ tộc. Sử dụng linh hoạt các bí pháp của Yêu tộc nhưng không đạt đến mức sâu sắc như chúng. Nhưng nhìn chung cường giả ma tộc lại có thể linh hoạt đối chiến với hai chủng tộc còn lại này.

Trong ba tộc Quỷ tộc có sức mạnh mạnh nhất, độ chịu đựng của cơ thể cũng rất cao vượt xa cả hai tộc kia, những pháp quyết tu luyện của họ đều nhằm mục đích phát huy tiềm năng của Quỷ tộc, đó là cường hóa cơ thể.

Và một trong các thiên tướng chinh chiến nhiều năm Sóc Thiên cũng thừa hiểu điều đó, ánh mắt hắn ta nhìn hai gã rất mong chờ, mang theo chút kỳ vọng.

“Tiểu Phong, ra đây cho ta.” Ác Thương hét lên, luồng khí tử sắc bốc lên, từ trong hư không xuất hiện một con bạch kim ma phong(con ong).

“Hử, nguyên hồn sao.” Ác Thương gọi ra nguyên hồn khiến cho Sóc Thiên càn tập trung hơn. Nguyên hồn có khí tức tử sắc, là nguyên hồn Nguy Cơ, thiên về khống chế, cái này vừa hay là đối trọng của cả nguyên hồn Đấu Tranh, Thủ Hộ. Hai mươi năm trước nguyên hồn của Sóc Thiên đã bị quốc trượng Ngô Ngụy làm bị thương, triệu hồi nguyên hồn lần nữa sinh mệnh hắn sẽ vô cùng suy yếu.

“Phong Bế,” theo mệnh lệnh của chủ nhân, nguyên hồn bạch kim ma phong phát ra tiếng kêu in ỏi làm Sóc Thiên đau đầu, ngay sau đó mắt hắn tối sầm lại không nhìn thấy gì cả, tai không thể chạm đến bất cứ âm thanh nào, mũi cũng không còn ngửi thấy huyết khí trên chiến trường, có thể nói giờ đây Sóc Thiên đang chìm trong bóng tối, không cảm nhận được bất cứ thứ gì ngoài bản thân.

Cả Ác Ân lẫn Ác Thương đều xông lên, cùng lúc tấn công Sóc Thiên. Ác Ân tung ra một quyền mang theo ma lực nồng đậm, giáng vào người Sóc Thiên nặng đến mức khiến cả máu mũi chảy ra, Ác Thương một kiếm chém thần tốc xuống người Sóc Thiên. Vì mất đi thăng bằng nên Sóc Thiên chỉ kịp thời tránh né được một kiếm theo bản năng của mình, kiếm còn lại xẹt qua lấy mất một bên tai.

Sóc Thiên lấy tay che tai mình lại, bị Ác Ân nhân cơ hội đá mạnh một cước vào tâm ngực, bị Ác Thương hai kiếm đâm xuyên qua lớp giáp trước ngực làm cả cơ thể va vào đá tảng, không dừng lại, Ác Ân bồi thêm một cước làm cả tảng đá sau lưng Sóc Thiên vỡ nát, lực đạo cú đá này đủ sức làm cho những cường giả trong cảnh giới thiên ma trọng thương, dưới cảnh giới ấy chỉ có nát cơ thể mà chết.

Cả người Sóc Thiên bị lấp đầy bởi đống đá vỡ ra ấy, như thể đó là mồ chôn của hắn vậy.

“Nhiệm vụ hoàn thành.” Ác Thương vừa nhìn vào một bên thanh kiếm đã gãy cả lưỡi, vừa thở phào nói. Để không xảy ra những tình huống bất ngờ, hắn đã không ngại triệu hồi cả nguyên hồn của mình hòng tốc chiến tốc thắng và kết quả này đã như trong dự liệu của hắn.

Cả hai gã quay lưng đi, về bẩm báo với Ma Hậu thì một tiếng đá vụn rơi ra làm chúng cảnh giác, quay lưng lại.

Sóc Thiên từ trong đống đổ nát chật vật đứng dậy, mặt hắn chảy đầy máu, máu trào ra từ các khẽ răng trong miệng, máu chảy từ bên tai bị chém đứt, máu chảy từ mũi. Trên áo giáp có găm một lưỡi kiếm ứa ra máu nơi ngực. Sóc Thiên đưa tay lên, từ từ dùng bàn tay không rút ra lưỡi kiếm ném đi, nhe hàm răng đầy máu, cười nói: “Khà khà, phải thế chứ, thế này mới gọi là giải trí chứ.”

Nói xong Sóc Thiên cởi bỏ lớp áo giáp trên cơ thể ra, cái đầu quay xung quanh vì không thấy được bọn chúng, Sóc Thiên cười khoái chí bảo: “Chẳng lẽ kẻ đòi giết được ta chỉ có bản lĩnh nhiêu đó thôi sao?”

“Tên này...” Ác Ân bị khiêu khích đánh mất lí trí, hắn phi thân tới, tung một loạt liên hoàn vào ngay mặt Sóc Thiên, vào ngực, đá mạnh ngang hông nhằm muốn phế nát cả cơ thể Sóc Thiên, nhưng Sóc Thiên lại mặc cho hắn đấm đá mà chỉ cười không cùng khoái chí, máu chảy ra từ miệng vẫn không làm giảm nụ cười ấy, thậm chí nó khiến cho đối phương có chút gì đó sợ hãi rồi.

“Chết tiệt, lí nào lại vậy chứ.” Ác Ân đấm vào người Sóc Thiên, dù cho có tu la cương thể rồi nhưng cảm giác tê dại vẫn truyền đến, nhưng hắn không quan tâm, chỉ muốn đập nát Sóc Thiên ra.

Quyền thứ tám giáng xuống mặt Sóc Thiên thì bỗng hắn tung ra một nắm đấm đầy uy lực, dọng ngược về phía Ác Ân làm hắn bị choáng váng cả đầu. Sóc Thiên bắt được cánh tay của Ác Ân, lập tức đáp trả bằng hàng loạt liên hoàn quyền làm Ác Ân liên tiếp lùi ra sau.

“Không thể thế được.” đau nhức khiến cho Ác Ân gầm lên một tiếng, định trả đòn thì bị Sóc Thiên phán đoán hướng công, bắt được nắm đấm, Sóc Thiên đấm mạnh vào ngực hắn làm cả bên trong khung xương ngực như vỡ nứt ra, kéo cánh tay Ác Ân tung một quyền ngay mặt làm cả sọ bên trong đầu hắn “răng rắc” từng tiếng, sau đó tung một cước ngay hông làm Ác Ân như muốn gãy cả xương chậu, té văng ra xa.

Bỗng nhiên một tiếng xẹt qua, Sóc Thiên bị đâm tứ phía sau, xuyên lên trước ngực, ngay lập tức Sóc Thiên quay lại, chụp được cánh tay của Ác Thương khiến hắn kinh hãi. Sóc Thiên phả ra một hơi: “Hà hà, bắt được ngươi rồi.”

Sóc Thiên tung một cước khiến cả người gầy nhỏ của Ác Thương bay ra xa, hắn đau đớn ôm bụng nhìn Sóc Thiên, miệng chảy đầy máu nói: “Không thể nào, rõ ràng ta đã đâm rất sâu vào tim ngươi, ngươi không thể nào sống được.”

Nghe câu này Sóc Thiên chỉ có cười trừ, giải đáp thắc mắc cho kẻ sắp chết: “Để ta nói nghe này, nếu kiếp sau có muốn khiêu chiến vượt cấp thì hãy tìm hiểu kỹ đối phương đã. Ta là gốc trúc tiên tu luyện nghìn năm mà thành, dù ngươi có đâm bao nhiêu nhát vào tim ta cũng như thế, chỉ có thể phá huỷ ta hoàn toàn. Kiếm chém ra còn chả có chút uy lực lẫn kiếm ý nào, còn thua xa thằng nhóc Chấn Thiên nữa.”

“Còn bây giờ thì... Chết đi.” Nói rồi Sóc Thiên triệu hồi một khô mộc đâu xuyên qua người Ác Thương, hắn tuyệt khí bỏ mình.

“Không...” Nhìn thấy cảnh đệ đệ chết trước mặt mình như thế, Ác Ân gào thét phẫn nộ. Hắn ôm vết thương, nằm nhìn Sóc Thiên bằng ánh mắt đầy bi phẫn, nộ khí trong cái nhìn đủ sức làm tan chảy cả tinh thần của những chiến binh. Nhưng Sóc Thiên là ai chứ, ánh mắt như vậy hắn đã thấy qua rất nhiều lần rồi.

Sóc Thiên từ từ bước tới trước Ác Ân, tiếng bàn chân va chạm với đá như tiếng nhịp tim của cơ thể đang đập liên hồi khi đi về phía tử thần rơi vào tai Ác Ân. Tuy rất căm hận nhưng nhiều hơn là hắn cảm thấy sợ hãi, một cảm giác đã mất mấy trăm năm rồi không xuất hiện đến nỗi hắn cảm thấy mình như quái vật, nhưng hôm nay hắn đã biết cái gì mới gọi là quái vật thật sự.

“Ngươi chớ vội mừng, Ma Đế một khi xuất kích sẽ huỷ diệt tiên quân của các ngươi.” Ác Ân vừa dứt lời thì một bàn chân giẫm lên mặt hắn, làm hắn đau đớn, hai tay loạn quạng sờ lên chân Sóc Thiên, nghe thấy Sóc Thiên nói: “Phải, Ma Đế sẽ xuất lực, nhưng lúc đó ngươi đã chết rồi.”

Sóc Thiên dồn lực vào bàn chân mình, kẻ phía dưới ấy bị giẫm nát đầu, cơ thể tắt mệnh.

Sóc Thiên vừa đưa bàn tay lên sờ sờ nơi tai bị chém, sờ sờ nơi vết ngực bị đâm. Trước đó Long Vương Lạc Liên Minh đã bàn với hắn cùng Chấn Thiên là sẽ tách ra một toán quân đi vào sâu trong trung tâm Tiên thổ, cùng với việc những đoàn quân ma giới từ các chiến tuyến chậm chạp rút lui như thể đang cố gắng cầm cự câu kéo thời gian, kinh nghiệm nhiều năm làm cho Sóc Thiên ẩn ẩn cảm thấy có âm mưu nào đó vô cùng không tốt của Ma Đế.

“Phải trị thương lẹ rồi còn hội họp với ngài ấy chứ.” Sóc Thiên buộc phải chạy về nơi chỉ huy, được những quân y trị thương sơ bộ. Nhân lúc đó hắn bàn giao lại kế hoạch tác chiến cho cấp dưới rồi lấy ra trong người phù lục truyền tống của Long tộc, niệm một hơi khiến cả cơ thể hắn như biến mất khỏi tiền tuyến ấy.