Hồi ức kết thúc, song ông vẫn còn ở trong đây. Không gian bỗng dưng bị xáo trộn, hình ảnh căn phòng, bốn cột trụ lẫn Ma Đế U Minh đều không còn, thay vào đó là một không gian bao bọc bởi màu sắc của tử vong.
“Đây là...” Khi Long Vương đang suy nghĩ thì hình ảnh trước mắt lần nữa hiện lên. Cả bốn người bọn họ đang bị lôi vào trong huyết cầu tại giữa tâm của không gian này.
Chứng kiến Huyền Vũ vẫn đang giãy dụa khỏi cái chết nhưng ông lại không thể làm gì được, bởi dù có lòng đi chăng nữa thì đây cũng chỉ là một đoạn hồi ức. Cả ba Thủ Hộ giả còn lại chỉ nằm bất động, mặc cho huyết cầu thôn phệ. Chu Tước bị nó thôn phệ đầu tiên, nhưng nó nhả ra Trói Tiên Xích, tiếp đến là Bạch Hổ, như cũ nhả ra Trói Tiên Xích.
Cảnh tượng tàn nhẫn như thế này khiến ông chỉ muốn nhắm tịt mắt lại, nhưng dường như không gian hồi ức này đã kết nối với tâm trí ông, ông không nhìn bằng mắt mà đang chứng kiến tất cả bằng ý thức, nên ý nghĩ nhắm mắt lại đã trở nên vô dụng.
Thanh Long đang bị huyết cầu thôn phệ, còn Huyền Vũ thì vẫn tuyệt vọng giãy dụa khỏi Trói Tiên Xích. Lúc tưởng chừng như chấm dứt thì một tia sáng nhỏ từ bàn tay Thanh Long truyền đến tầm mắt của Huyền Vũ, Long Vương cũng thấy rõ nó.
“Truyền tống ấn.” Long Vương thốt lên. Các không gian cường giả của Long tộc vì để thuận tiện di chuyển vào những tình huống nguy cấp nên đã viết nên một ấn ký truyền tống vào tay mình, truyền lực lượng của bản thân vào đó. Mỗi khi hết tiên lực cũng có thể sử dụng truyền tống để chạy trốn, rất thuận tiện, nhưng phải luôn để ý nạp lại tiên lực cho nó.
Tia sáng lóe lên này như hi vọng lóe lên trong Huyền Vũ, Long Vương có thể cảm nhận sự vui sướng nhè nhẹ do kết nối ký ức này. Huyền Vũ giơ tay, bắt lấy bàn tay Thanh Long trước khi hắn bị thôn phệ, cùng lúc đó cầm lên ba cái Trói Tiên Xích kia.
Truyền tống ấn này đã bị đánh nát, chứng tỏ đã có kẻ tấn công Thanh Long, hơn nữa kẻ đó nhằm thẳng truyền tống ấn này mà đánh, không cho Thanh Long chạy trốn. Bởi ông đã từng luận bàn, được Long Vương ông chỉ dạy nên Huyền Vũ ra sức vẽ lại truyền tống ấn này, trong khi đó quá trình thôn phệ vẫn không dừng lại, đã thôn phệ đến cánh tay tay chứa ấn ký rồi.
Long Vương có thể thấy rõ khuôn mặt của Huyền Vũ dần trở nên tuyệt vọng, ông ta cắn răng, miệng lẩm bẩm gì đó. Từ trong hư không, một sinh linh dần hiện ra, nguyên hồn Huyền Vũ, nhưng trông vô cùng thê thảm, cả thân thể nó như bị gặm nhấm.
Nguyên hồn Huyền Vũ nghe lệnh hiệu triệu, dùng toàn bộ sức mình chặn lấy sự thôn phệ, tranh thủ cho Huyền Vũ thêm chút thời gian hoàn thành truyền tống ấn. Nhưng trước lực lượng mạnh mẽ kia, dường như cả nguyên hồn Huyền Vũ cũng đang bị kéo theo. Ông ấy đang chạy đua với tử thần, từ giây từng giây một. Cả Long Vương cũng bị cuốn theo sự vội vã ấy, ông chỉ có thể lẩm bẩm 'cố lên, cố lên' mà thôi.
Cả nguyên hồn Huyền Vũ đang bị thôn phệ cùng với Thanh Long, cả hai như đang tách ra khỏi nhau làm cho Huyền Vũ vô cùng đau đớn, linh hồn ông chảy máu từng giọt, ông phải cắn răng không cho máu chảy ra nữa. Mỗi nơi mà nguyên hồn Huyền Vũ bị rút đi thì trên thân thể ấy trở nên đen lại.
Nhưng, trời đã không cô phụ ông. Ngay lúc nguyên hồn Huyền Vũ bị rút đi, Thanh Long bị thôn phệ thì truyền tống ấn ký hoàn thành. Chỉ trong một tít tắc ấy, Huyền Vũ đã biến mất cùng với Trói Tiên Xích, còn nguyên hồn Huyền Vũ lẫn Thanh Long đã mãi mãi chìm vào bóng tối.
Đến đây hồi ức này mới thật sự chấm dứt, vì Long Vương đã có thể tự do điều khiến ý chí của mình lần nữa, cảm nhận rất rõ ràng hơi nhiệt xung quanh, cảm nhận không gian khép kín, cảm nhận sự chật chội.
Long Vương chợt mở to đôi mắt ra, trước mặt ông là Phượng Hoàng, đôi mắt bà ấy nhìn ông vô cùng lo lắng, vội vàng bắt lấy tay ông, bảo: “Minh ca, huynh tỉnh rồi.” Ngay khi Phượng Hoàng dứt lời thì dường như bên ngoài nghe thấy động tĩnh, mọi người đều hối hả bước vào.
“Gia gia,” thấy Long Vương tỉnh, Lạc Trần đã thốt lên vì mừng rỡ, có chút nhẹ nhõm.
“Minh gia gia...” Công chúa Tư Mẫn có quan hệ rất tốt với Long Vương, nàng liền nhảy vào ôm lấy cánh tay ông hỏi han.
“Minh tiền bối, thật tốt quá rồi, ngài đã hôn mê tận một ngày hai đêm...” Cả Thiên Đế, Thiên Hậu cùng Hiên Viên Chấn Thiên, An Dương, Sóc Thiên và các trưởng lão đều có mặt tại đây, bọn họ thở ra một hơi, trút đi gánh nặng trong lòng.
Long Vương không nói gì, chỉ nhìn qua những gương mặt đang tề tựu nơi đây, một lần nữa ông liên tưởng tới đoạn hồi ức vừa qua. Ánh mắt ông bỗng trở nên thâm trầm một cách khó hiểu. Giọng nói phát ra cũng đầy vẻ nghiêm trang, lạnh hơn bình thường: “Mọi người, hãy đánh đuổi ma chúng ra khỏi đây nào.”
Tất cả bọn họ đều sững sờ trước lời tuyên bố này của Long Vương khi ông vừa mới tỉnh dậy, song trong bọn họ đều hiện lên tia mong chờ, nhiều hơn là phần nhiệt huyết chiến ý.
“Phải, ma giới đã ở tiên giới này quá lâu rồi.” Phượng Hoàng mở lời.
“Lần trước bọn chúng thắng vì dùng mưu hèn kế bẩn, lần này chúng ta sẽ cho chúng biết sức mạnh của đội quân tiên giới.” Hòa vào bầu không khí nhiệt huyết này, lời nói của Sóc Thiên tướng quân cũng trở nên ngạo mạn.
“Chúng ta đã rời xa cố hương hai mươi năm rồi.” Trong ánh mắt của Thiên Đế đầy vẻ hoài niệm, Thiên Hậu bên cạnh níu tay an ủi ông.
“Chúng thần nguyện ra sức vì tiên giới, ra sức vì Tiên tộc.” Các Trưởng lão tam tộc đồng loạt quỳ một chân xuống, dõng dạc tuyên thệ.
“Điều này... nghĩa là chúng ta sắp được về nhà rồi, đại ca...” Tư Mẫn vui mừng ôm lấy Chấn Thiên, cậu cũng xoa đầu con bé, chỉ 'ừ' nhẹ một tiếng.
Lúc này tất cả bọn họ đều hận không thể lập tức lên đường ngay, sẵn sàng săn giết bọn chúng, đuổi khỏi tiên giới tươi đẹp này.
...
Tất cả đều chìm trong không khí nhiệt huyết tràn trề, khuôn mặt bọn họ nhìn rõ đều có một tia vui sướng lóe lên, nhưng riêng một người thì lại không. Long Vương, từ lúc tỉnh lại vẫn là vẻ mặt lãnh đạm ấy, ông cắn nhẹ răng, ánh mắt bần thần lo lắng như nhìn về vô định. Chấn Thiên có một giây lướt qua Long Vương, trái với sự nhiệt huyết chiến đấu tràn trề của bọn họ, cậu hơi kinh ngạc vì bộ diện ông trông rất lo lắng, xen lẫn nỗi bất an.
- Phải nhanh lên, ngăn Ma Đế lại. Tứ hung giam thể, tứ linh giam lực. Ma Đế hiến tế tứ linh chắc chắn hắn ta đang nhắm tới lực lượng khủng bố ấy.
...