Bóng tối trong không gian trải dài vô tận, không có điểm kết thúc...
Gào... Tiếng thét kinh hoàng làm chấn động không gian, ánh mắt đỏ huyết tà ác nhìn vào vô định, bàn tay như thái sơn đè xuống trên đỉnh đầu như muốn nghiền nát thế gian, nó há cái miệng rộng đầy răng nanh, hòng nuốt chửng ông...
“Hơ... Hộc hộc... Là mơ sao?” Huyền Vũ thở phì, kinh hãi về thứ vừa xuất hiện thoáng qua trong tâm trí mình. Ông đổ mồ hôi lạnh trong lòng, cảm giác vừa rồi quá chân thực, cảm giác như thứ đó có một sự liên kết kỳ lạ với mình.
“Đây là đâu?” Thần thức của ông không thể vươn tới bên ngoài, chỉ có thể ở trong căn phòng tăm tối này nên không thể biết được đây là nơi nào. Ông định cử động tay chân thì mới để ý rằng cả tứ chi lẫn cơ thể mình đang bị trói vào một cột trụ lớn đầy hoa văn. Muốn phát động tiên lực để phá xích thì kinh ngạc với cơ thể hiện tại của mình. Ông không thể sử dụng tiên lực.
“Trói Tiên Xích! Khỉ thật.” Huyền Vũ chửi thầm, nhưng tay chân ông truyền đến một cảm giác khá khó chịu, không phải đến từ Trói Tiên Xích bình thường. Có ánh lục quang lóe qua trong mắt, ông ngẩn đầu thì thấy mình như đang ở trong một tế đàn, một tế đàn ông chưa từng biết tới. Hơn nữa ba người trước mặt Huyền Vũ...
“Bạch Hổ, Thanh Long, Chu Tước...” ông quát lớn lên kinh ngạc. Không ngờ tam Thủ Hộ của tiên giới mất tích đã lâu lại bị nhốt ở nơi này. Cả ba người như như cái xác không hồn, tuy nhiên ông vẫn cảm nhận được sinh mệnh của họ nhưng rất yếu ớt, Huyền Vũ có quát to đến cơ nào thì cũng không thể thức tỉnh họ.
“Chết tiệt, đây rốt cuộc là nơi nào chứ?” Không hiểu sao khi nhìn vào tế đàn ông lại có một cảm giác bất an cực độ, cảm giác này còn mãnh liệt hơn trước cả trận chiến Tiên – Ma mà ông tham gia năm xưa, cảm giác như thiên địa sắp đến ngày tàn vậy...
Rặc rặc rặc rặc... Dù ông có sử dụng bao nhiêu sức hay cơ bắp của mình cũng không thể làm lay động được cá sợi xích rắn chắc.
“Gừ, ta không tin không phá được ngươi. Ra đi, Huyền Vũ.” Tay chân bị trói, tiên lực bị phong bế nhưng cường giả cấp bậc như ông luôn có một thứ. Nguyên hồn.
Lam vụ từ trong hư không xuất hiện, thân ảnh một con hắc linh xà quấn vào kim thiên quy, tỏa ra tiên khí mạnh mẽ.
Ông hiệu triệu cho nguyên hồn Huyền Vũ dùng lực lượng của mình hòng phá tan sợi xích ra. Tiên lực quy tụ, một đòn công kích cực mạnh nhắm thẳng vào hai sợi xích ở cổ tay trước nhưng... chẳng có gì xảy ra cả.
“Cái gì, sao lại không nát chứ? Tiếp tục...” Được lệnh nguyên hồn Huyền Vũ liền tung ra một loạt công kích về phía sợi xích. Ông không tin sợi xích này có thể chịu nổi một loạt công kích liên hoàn.
Nhưng có vẻ như đều là vô ích.
“Hừ, đã vậy ta sẽ mạo hiểm một phen.” Ánh mắt Huyền Vũ trở nên lạnh lẽo, đồng thời có hơi quan ngại về sự việc vượt quá tầm kiếm soát. Hắc linh xà há rộng hàm, tập trung uy lực vào một đòn này còn mạnh hơn các đợt công kích vừa rồi.
Huyền Vũ mở to mắt ra, tập trung nhìn vào nguyên hồn trước mặt, khi đã cảm thấy thích hợp, ông quát: “Ra...”
Gào... Hắc linh xà phun ra một tràng sóng xung kích đủ để thổi bay cả một toán quân vào người Huyền Vũ, ông cùng sợi xích phải chịu đựng sức mạnh khủng bố ấy. Cơ thể hắn chịu rát bỏng nặng nề. Còn một đợt cuối nhưng vẻ mặt ông có hơi đau đớn, lúc tưởng chừng như quá giới hạn thì Huyền Vũ nhắm mắt lại cười nhẹ. Vì 'ngự' được khai mở, bảo mệnh cho Huyền Vũ khỏi đòn chí mạng qua đi.
Khi những chấn động qua đi ông mới mở mắt ra thì...
“Khốn khiếp, vẫn không thể được. Thứ này... Không phải xích trói tiên bình thường, nó có thể kháng lại công kích của nguyên hồn Huyền Vũ.” Trong đầu Huyền Vũ đang lục lọi những thông tin cần thiết nhất, hình ảnh trong dầu dừng lại một nơi...
“Phải rồi, chỉ có những thứ đó mới có lực phòng ngự siêu cường đến vậy...” Tất cả những vật liệu bình thường tạo thành pháp bảo trong thiên địa này đều không thể chống lại công kích từ nguyên hồn của ông, vậy thứ vật liệu tạo nên Trói Tiên Xích này chắc chắn siêu việt thần khí.
“Siêu thần khí.” Ông cắn răng, hóa ra ma giới thật sự có nhúng ta vào chuyện này, hóa ra cảm giác khó chịu ban đầu là xuất phát từ cảm ứng với Nỏ Liên Châu, vũ khí của Huyền Vũ. Hai siêu thần khí Ô Thiết Mã và Nỏ Liên Châu này đã biến mất nhiều năm qua. Nhưng bọn chúng bằng cách nào có thể làm biến dạng hai pháp bảo này thành Trói Tiên Xích cơ chứ, ông chưa từng nghe nói qua việc siêu thần khí có thể bị biến dạng.
Cộp cộp... Tiếng bước chân chạy truyền đến làm ông cảnh giác. Tiếng động quá lớn ban nãy có lẽ đã ảnh hưởng tới những kẻ canh gác bên ngoài. Thu lại nguyên hồn, phong bế hơi thở giả bộ ngất đi.
Kẻ bước vào là một tên ma binh Ma tộc, hắn lập tức kiểm tra xung quanh, không thấy có gì bất thường hết.
“Kỳ quái, rõ ràng vừa có tiếng động mà, chẳng lẽ ta nghe nhầm sao?”
Cánh cửa mở ra lần nữa, đôi mắt tà ác ngạo nghễ chúng sinh quét ngang qua căng phòng làm cho không khí trở nên căng thẳng, tên ma binh kia run rẫy chốc lát nhưng ngay lập tức nghiêm trang mở miệng: “Hạ thần tham kiến bệ hạ.”
Ma đế U Minh ánh mắt băng hàn không cảm xúc nhìn hắn, giọng nói trầm lạnh thốt ra: “Tại sao ngươi lại ở trong này?”
Nghe tới đây tên lính bỗng sợ hãi, bệ hạ trước giờ chỉ ra lệnh họ canh gác bên ngoài, cấm không cho kẻ nào vào đây, kể cả là Ma hậu. Hắn cảm thấy như hôm nay sẽ là tử kỳ của mình rồi, run rẫy nói: “Bẩm... bẩm bệ...” chưa kịp nói hết lời thì...
Rắc... Cái đầu của hắn bị bóp nát thành từng mảnh, cả cơ thể đổ xuống nền đất lạnh, cứ thế mà chết đi.
“Hừ dạo này lũ Tiên tộc không chịu ngồi yên, chớ trách ta giết lầm còn hơn bỏ xót.” Hắn lau đi những vết máu bắn lên tay.
Thả bước chân chầm chậm đi tới giữa tế đàn, đưa hai tay lên niệm chú ngữ, đặt bàn tay vào tâm tế đàn, kết ấn.
Hắc vụ từ mọi kẽ hở ngóc ngách tụ lại nơi đây, hắc vụ tạo thành khối cầu mang tử sắc tỏa ra khí tức chí tà làm cho Huyền Vũ gần đó cũng phải lạnh xương, sinh mệnh như gặp phải tử vong.
Ma đế nhìn chằm chằm khối cầu một lúc thì hắn giơ bàn tay lên, ánh sáng chiếc nhẫn lóe lên, một cuốn sách cũ kỹ xuất hiện trên bàn tay. Không gian yên tĩnh tới mức có thể nghe rõ cả tiếng lật sách ở mọi ngóc ngách.
Ở nơi Huyền Vũ bị trói ánh sáng không chiếu tới được, với ánh mắt của cường giả thượng tiên ông có thể thấy rất rõ ràng nội dung trong sách.
“Đó là... tứ linh.” Hình ảnh của bốn linh thú Thủ Hộ thần của tiên giới mà bất kỳ một cá thể nào sinh ra đều biết đến. Mà ông còn là một Thủ Hộ thần được lựa chọn nên chỉ cần liếc qua đã biết ngay.
Ma đế lật đến đâu ông nhìn nhanh đến đó, càng đọc ông càng kinh hãi...
“Thì ra... Thì ra đây mới là trọng trách của Thủ Hộ thần.” Trong dòng chữ ông thấy được, thì khi cả bốn nguyên hồn tứ linh hợp lực lại để phong ấn sức mạnh khủng khiếp nhất ma giới. Nhưng sức mạnh của họ vẫn không đủ, vì vậy mỗi một Thủ Hộ thần được chọn ra phải hiến tế linh hồn mình để duy trì phong ấn.
Đây chính là lí do tại sao mọi người vừa kính nể Thủ Hộ thần vừa không muốn mình phải trở thành Thủ Hộ thần, kính nể lực lượng hơn người, sợ cái chết đến với mình quá sớm.
“Nhưng nếu trong đó đều là sự thật thì... Rốt cuộc bọn họ phong ấn thứ gì, thứ gì mà đến cả tứ linh hợp sức cũng phải miễn cưỡng đối phó?” Đột nhiên ông hơi rùng mình khi liên tưởng đến thân ảnh khổng lồ đã nuốt trọn mình.
Mải nghĩ ngợi thì hành động tiếp theo của Ma đế đã hấp dẫn ông. Hắn ta đóng sách lại, giơ tay ra phía trước khối cầu và nhắm mắt, miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Ngay lúc đó Huyền Vũ cảm thấy như có hàng vạn con kiến đang cắn xé bên trong cơ thể mình, cảm giác như có một bàn tay vô hình đang bóp lấy sinh mệnh ông. Cảm giác ngày càng đau đớn đến nổi ông xuýt gào lên, nhưng lí trí mạnh mẽ đã ép cơn đau xuống.
Không chỉ ông, dường như cả ba Thủ Hộ thần bọn họ trên mặt đều hiện lên vẻ đau đớn cực độ dù đang hôn mê. Tử quang phát ra từ khối cầu càng đậm bao nhiêu thì ông càng đau đớn bấy nhiêu. Bỗng bốn phía khối cầu phát ra tia sáng, đâm thẳng đến chỗ của bốn người bọn họ.
Cảm giác cả cơ thể bị chấn động, cảm giác như trái tim bị bóp nát, cảm giác như có thứ gì đó của bản thân đang bị lôi ra ngoài. Huyền Vũ không biết đó là gì, giờ phút này chỉ có sự đau đớn thấu xương, như bị hàng ngàn chiếc móc câu móc vào nội tạng mà lôi ra, đem theo cả Xích Trói Tiên.
Huyền Vũ đã muốn gào lên thật to lớn lí trí không cho phép, ông ngậm chặt miệng lại, máu huyết trong miệng cứ trào ra. Không chỉ mình ông mà cả ba người còn lại cũng gặp phải, nhưng là giãy dụa trong vô thức. Đã sống hơn trăm năm rồi, đây lần đầu tiên ông thấy tử lộ gần mình đến thế.
Đột nhiên mọi thứ trong tầm mắt ông như thoát ra, ông có thể thấy rõ cánh tay mình như không khí lỏng, có thể nhìn xuyên qua thân thể chằng chịt vết thương kia... Là linh hồn của ông. Sợi quang cuống vào cổ cả bốn linh hồn, đồng loạt lôi họ vào trong khối cầu, đến cả một cơ hội phản kháng cũng không hề có. Bốn thân xác của bốn vị Thủ Hộ thần bị thạch hóa, bể nát rơi xuống từ trên cột trần.
“À há ha ha ha ha, ăn đi, cắn nuốt hết đi,” trong căn phòng tối đêm vang vọng tiếng cười man rợ của Ma đế. Nụ cười tà ác, dã tâm đầy tham vọng báo hiệu cho tai kiếp của tiên giới.
“Chỉ cần nguyên hồn tứ linh tề tựu nơi đây, phong ấn sẽ giải khai, với sức mạnh kia thì ta còn cần gì đến hắn nữa, một mình U Minh ta đây cũng đủ xưng bá tam giới. Ha ha ha ha ha.”
Căn phòng tràn ngập tà khí lạnh lẽo, ngay cả ánh trăng đêm cũng không thể chiếu rọi đến. U Minh không biết rằng vì tham vọng của mình mà tam giới sắp phải đón nhận đại họa, sinh linh lầm than...
...
Ở bên trong không gian tăm tối, không có điểm khởi đầu, không có điểm kết thúc càng không có bất kỳ âm thanh nào, chỉ có sự lạnh lẽo vô tận. Có một cái đầu ngự tại nơi đó, không hề có dấu hiệu sinh mệnh nào.
Đột nhiên...
Phì phì phì... Từng hơi thở nhẹ nhàng phà ra từ cái mồm man rợ với nhiều răng nanh. Ánh mắt đỏ hoe mở ra, nó mang trong mình sự tàn ác tinh túy, ý niệm huỷ thiên diệt địa. Đôi con ngươi ngước lên nhìn về vô định.
“Ngày này, cũng đã tới...” Khoảng không tịch mịch vang vọng tiếng nói âm u tà ác...