Chương 104: Chương 103: Cửu Kinh đại trận

Những táng cây nhọn liên tiếp mọc lên nhưng bị băng tiễn của Thiên Tuệ băng hóa, đông cứng tại chỗ, các đoàn binh thay phiên nhau chặt đứt. Binh lính đông đảo cùng các chú tiểu giằng co với lũ quỷ đỏ được bà ta triệu hồi.

Thiên Tuệ liên tiếp phóng thích băng tiễn vào thân thể đá khổng lồ ấy. Thiên Đường Hỏa tác dụng áp tà cùng với băng tinh áp chế nguyên tố khiến cho sức mạnh của bà ta phát ra bị hạn chế.

“Thật khó chịu mà, gừ gừ...” khe nứt ở giữa tâm ngực mở rộng, hấp thụ nguyên khí đất trời, bà ta phát động công kích huỷ diệt còn khủng khiếp hơn cả lũ quỷ đỏ vào Thiên Tuệ.

“Chế Tà,” Long Việt hô to.

“Phật Liên,” Vạn Hạnh đại sư niệm chú.

Hai người đứng trước Thiên Tuệ, đồng thời kết ấn tạo thành hai nguồn hộ thuẫn tràn đầy phật lực tinh khiết đối kháng cùng làn sóng hủy thiên diệt địa kia. Cảm giác như chưa đủ bà ta liền tăng thêm uy lực khiến cho bọn họ cùng chùn một bước.

“Hự... hự...” Khiến chắn của hai người dù chứa đựng phật khí dồi dào cũng không thể nào đối kháng lại sức mạnh đó, đã có dấu hiệu nứt mẻ.

Vụt!!! Một tiếng xé gió phóng vào không trung, băng tiễn cắm ngay vào đầu người đá khiến cho mọi hành động bị dừng lại.

“Gừ gừ, con khốn này...” bà ta bực tức lấy tay quét xuống lớp băng trước mặt.

Thiên Tuệ cầm chắc nỏ thần trong tay, nhìn thẳng vào bà ta, bước lên phía trước Long Việt và đại sư, nói: “Hai người hãy trợ giúp bọn họ giết lũ quái vật kia đi, ta sẽ lo bà ta.”

“Cô nương không cần phải miễn cưỡng đâu, quá nguy hiểm...” Long Việt quan tâm nói. Đây là thê tử của tên nhóc kia, cô mà có chuyện gì hắn làm sao mà ăn nói được.

Thiên Tuệ vẫn nhìn thẳng không đáp, mái tóc khẽ lay trong gió với ánh mắt đầy tự tin. Điều đó khiến cho bọn họ sinh ra cảm giác tin tưởng.

“Vậy cầm lấy.” Sau một hồi đắng đo thì Long Việt đưa cho Thiên Tuệ lá bùa xanh rồi quay đầu đi.

Cả đại sư Vạn Hạnh và hắn đều hiểu rằng phật lực của mình chỉ có công dụng phòng thủ, tên băng của Thiên Tuệ so với bọn họ có ích hơn trong tình huống này rất nhiều, ở lại chỉ tổ làm vướng chân mà thôi.

“Dám làm hại ta suýt chút nữa mất đi mh, thù này ta sẽ trả cho bà gấp trăm lần.” Thiên Tuệ lạnh nhạt mở miệng, đối mắt cùng bà ta, linh lực được đẩy lên đầu nỏ.

“Thật gan dạ, ngươi không định chạy à, ngươi và hai bọn chúng kết hợp đã không làm gì được ta, huống gì bây giờ chỉ có mỗi ngươi.” Bà ta khàn khàn mở miệng, không hiểu tại sao Thiên Tuệ lại lấy đâu ra sự tự tin đó mà dám ở lại đây.

"Đời này ta sẽ không chạy một lần nào nữa." Thiên Tuệ lẩm bẩm với chính mình, chỉ một lần đó là quá đủ rồi.

Bà ta nhìn Thiên Tuệ như nhìn đống báu vật, tiếp tục nói: “Tốt thôi, dù gì ta cũng sẽ giết ngươi, sau đó ta sẽ moi hết đống bí mật đó.

Vừa dứt lời, chỗ đất dưới chân Thiên Tuệ có âm thanh. Một cành cây nhọn đâm lên từ dưới, đằng trước bà ta nhảy sổ vào, giơ vuốt nhọn hòng vồ lấy nàng.

Thiên Tuệ nhanh chóng ngả người tránh đi, đồng thời băng tiễn phóng ra nhắm thẳng người bà ta. Dưới hình hài người đá bà ta cười một cách ghê rợn, dùng tay gạt tên băng đi, đuổi theo Thiên Tuệ.

Thiên Tuệ vừa thi triển công kích vừa phải bảo trì khoản cách, quan sát xung quanh. Xung quanh toàn là một đống đổ nát, địa hình bằng phẳng này quá bất lợi với nàng.

Bất chợt người đá gia tốc, xuất hiện ngay phía trước Thiên Tuệ, bà ta tung một nắm đấm ở khoảng cách cực gần. Trong chớp mắt đó Thiên Tuệ liền phản xạ.

Một lớp băng thuẫn xuất hiện nghênh đón công kích đó, nhưng xung lực cùng quán tính làm cho cả người nàng văng ra. Thêm một lớp băng hiện ra đón lấy nàng.

“Chậc, hơi rát rát.” Đôi chân va đập vào thành băng làm nàng rát nhẹ. Nhưng nó cho nàng một ý nghĩ: “Phải rồi, nếu không có địa hình thì ta có thể tự tạo ra mà.”

Bà ta phá đi lớp băng thuẫn thì Thiên Tuệ nhảy ra xa, bắn một loạt băng tiễn về phía cánh tay phải. Trúng phải loạt tiễn uy lực khiến cho cách tay bị đứt lìa.

“A... A... Ủa ủa ủa!?” Bà ta gào thét lên nhưng chợt cảm thấy có gì đó sai sai. Phải rồi, bây giờ bà ta là người đá mà, làm sao có cảm giác được.

“Hừ, thật mất mặt.” Đống đất đá khác tạo thành cánh tay mới. Với cơ thể bất tử này bà ta chẳng có gì phải sợ cả.

Thiên Tuệ liên tục tạo ra băng phiến, bước chân nhẹ nhàng linh hoạt di chuyển trên không khiến bà ta khó lòng bắt được, đồng thời băng tiễn của nàng cũng chỉ đánh nát được cơ thể đó mà thôi, nó có thể phục sinh liên tục.

“Hự...” Thiên Tuệ bị trúng một kích, may mắn có băng thuẫn che chở. Nàng cảm giác được rằng hình như tốc độ của mình kém hơn bà ta, chỉ dựa vào việc vừa di chuyển vừa tung đòn như thế này là không thể kéo dài khoản cách ra được.

Bàn tay to lớn đó lại xông tới nữa, Thiên Tuệ kéo cung ra, vào lúc này đột nhiên trong đầu nhớ lại một số chuyện xưa: “Phải rồi, là nó...” cung tên xịu xuống, nàng đang đặt mình vào tình thế nguy hiểm.

Lúc bàn tay to lớn chộp lên đỉnh đầu nàng thì một trụ băng lớn từ đất nhô lên đâm nát người đá làm hai.

“Cái gì...” Bà ta không thể ngờ được rằng nàng đổi cách thức tấn công nên dễ dàng bị trúng đòn.

Thiên Tuệ không nhìn bà ta mà nhìn vào nỏ thần trong tay, suy ngẫm. Có lẽ... nàng đã quá phụ thuộc vào nó rồi, vì thế nên cách thức tấn công cũng bớt đi một phần linh hoạt, không hề đa biến như Minh Hoa. Lúc nàng nạp linh lực kéo cung chính là lúc tốc độ bị chậm lại, khoản cách bị san bằng nên cách thức này không hề hữu dụng khi đối đầu bà ta mà còn tiêu tốn thể lực nữa.

Nàng cất nỏ, cánh tay cảm giác nhẹ nhõm đi phần nào. Hít một hơi thật sâu lưu thông khí tức, vận chuyển linh lực lưu chuyển khắp các đường kinh mạch. Nàng không biết mình phải kéo dài bao nhiêu thời gian nữa, chỉ có thể cố gắng hết mình thôi.

Đất đá tự tập quanh người bà ta, người đá đứng dậy lần nữa, ngạc nhiên vì Thiên Tuệ đã cất nỏ thần đi, bà ta nói: “Sao, ngươi định tay không tất sắt đánh với ta à.”

Thiên Tuệ không bận tâm đến lời nói khích ấy, ánh mắt sắc bén nghiêm túc vẫn luôn nhìn bà ta. Gió đêm quét qua tóc mái, từng đạo băng thiểm công kích về phía bà ta.

“Mạt tướng Cái Tiên ra mắt vương gia, ra mắt đại sư.” Một người đàn ông trung niên mặc binh phục chuẩn tướng cúi đầu hành lễ. Ngay lúc nhận được thư khẩn của vương gia ông ta liền hành quân cấp tốc hơn một ngày một đêm về kinh thành bất chấp lệnh của hoàng đế.

“Miễn lễ, ngài hãy nhanh chóng cho đội cung thủ bắn tên vào vị trí, trợ giúp bọn ta giết hết lũ quỷ này.” Long Việt ra lệnh.

“Thần tuân lệnh.” Ông không do dự phất tay ra hiệu chia binh làm hai, đội cung binh vào vị trí, hỗ trợ kỵ binh xông tới đánh giết lũ quỷ.

“Giết giết giết...” từng tiếng nói oanh liệt hô to trong không trung, đẩy sĩ khí của họ lên rất cao.

Mưa tên phóng ra giăng đầy cả một vùng trời, giết chết đi bao nhiêu con quỷ đỏ ở hậu tuyến, kỵ binh cứu viện cùng với các chú tiểu đã ra sức triệt hạ phần lớn lũ quỷ ở tiền tuyến.

Những binh lính bị thương được quân y hỗ trợ băng bó, đội kỵ binh thay thế vị trí của họ, toàn bộ binh lính triều đình lui về sau, các chiến binh tinh nhuệ xông ra trước.

“Thân vệ, đây là lực lượng của ngài sao? Đại binh Bắc thành?” Đại tướng Nguyên Lê vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ hỏi.

Công Uẩn lắc đầu, bảo: “Không phải ta, là ngài.” Nói rồi ánh mắt hắn nhìn về phía thân ảnh một người.

“Ngài?” Nguyên Lê khó hiểu.

“Vương gia thông thiên văn, tường địa lí có lẽ hết thảy đã nằm trong tính toán của ngài rồi.” Công Uẩn như có như không trả lời, vừa nhìn về những thân cây khổng lồ bị băng hóa kia. Hắn cũng không quản xuất thân của hoàng hậu nữa, thêm một người thì chỉ có lợi hơn. Huống hồ người có pháp lực cao cường đến thế.

Những thứ quái vật không phải là thứ mà con người có thể đương đầu được, cũng may là có các lá bùa của tiên đế để lại mới có thể áp chế được chúng. Giờ phút này hắn mới cảm thấy năng lực của tiên đế vô cùng thâm ảo, làm hắn sinh ra một sùng kính qui phục vô đối với ngài.

Các chú tiểu có kinh nghiệm trước đó rồi nên đối kháng với lũ quỷ trở nên dễ dàng hơn, chỉ cần bọn chúng có ý định triệu tập sóng huỷ diệt sẽ bị dán bùa áp chế ngay lập tức.

“Đại sư, ngài là người từng trải, chắc chắn cũng rõ ràng là pháp trận triệu hồi này còn một đợt quái triều nữa nhỉ.” Long Việt vừa đánh chết một con quỷ vừa hói Vạn Hạnh đại sư.

“Không giấu gì ngài,” ông thở dài rồi tiếp tục: “Thạch nhân bất tử, là thứ cuối cùng mà pháp trận này triệu hồi, tới lúc đó chúng ta hoàn toàn không có cơ hội thắng. Trừ phi...” nói tới đây ông ngộ ra điều gì đó, nhìn thẳng vào Long Việt.

Long Việt chỉ cười trừ gật đầu nhẹ.

“Cửu Kinh đại trận, quốc độ đế vương.” Cả hai người cùng đồng thanh.