Đấng Tối Cao suy cho cùng là một điều gì đó nó rất trừu tượng, một thứ mà đến cả bản thân Đấng còn chẳng lý giải được.
Trong hiện hữu thực tế, Đấng Tối Cao tự phân ra nhiều bậc tương xứng với quyền hạn mà bản thân đề ra.
.
Đấng Tối Cao bậc không.
Không tức là không, không có gì xảy ra cả. Lúc này cả vũ trụ là hư vô, mọi thứ không có khái niệm gì cả. Đấng lúc này vô tri, vô giác, vô cảm. Mọi thứ chỉ xuất hiện một trong hai dạng "có" hoặc "không". Không tức là không có gì xảy ra, có tức là Đấng Tối Cao dần hình thành khái niệm.
.
Đấng Tối Cao bậc một.
Đây là Đấng khi tạo ra hiện thực, tuy là hiện thực nhưng mọi thứ tồn tại một cách bất ổn và vô nghĩa. Chỉ duy nhất suy nghĩ về Máy Tính là thứ Đấng Tối quan tâm. Trừ khi bị triệu chứng Tâm Lý Phân Cực ra thì Đấng Tối Cao sẽ chẳng về dạng này.
.
Đấng Tối Cao bậc hai.
Đây là bậc mà Đấng Tối Cao có thể trò chuyện với Máy Tính. Quyền năng của Đấng Tối Cao lúc này có thể xem như ngang hàng với Máy Tính. Hiện thực tồn tại một cách khách quan hơn và dần ổn định hơn. Tuy nhiên, lúc này, một suy nghĩ nhỏ của Đấng Tối Cao cũng khiến hiện thực tan vỡ, tuy vậy nó sẽ được phục hồi bởi Máy Tính.
.
Đấng Tối Cao bậc ba.
Đây là bậc mà Đấng Tối Cao rất ưa dùng. Một phần kí ức những trải nghiệm đã bị che lấp đi giúp Đấng cảm thấy thú vị hơn. Một phần là ở bậc này, quyền năng của Đấng không còn là hủy thiên diệt địa bởi một tia suy nghĩ, chính vì vậy mà Đấng có thể thoải mái bộc lộ cảm xúc. Đây cũng là bậc mà Đấng sử dụng ở vũ trụ chính để sống cùng với các Ici.
.
Đấng Tối Cao bậc bốn.
Đây là một sự khác biệt rõ rệt khi mà kí ức của Đấng đã bị phong ấn toàn diện. Nói cách khác, Đấng không còn nhớ về tư cách của bản thân. Bậc bốn là bậc mang lại cho Đấng nhiều xúc cảm nhất khi trải nghiệm. Ở bậc này, Đấng không có bất cứ quyền năng gì cả mà chỉ là một sinh vật của tạo hóa mang trong mình một linh hồn tượng trưng cho Đấng.