Trương Thanh nhìn lướt qua:
【 Phổ Tam: 264/264! 】 (Hổ tộc)
【 Đa Nha: 235/235! 】 (Khỉ tộc)
【 Phong Trạch: 255/255! 】 (Mã tộc)
【 Thiên Phạt: 2470/2470! 】 (Cẩu tộc)
Hửm?
Đại ca 2000 máu?
Tinh Thiểm cảnh?
Không thể nào, Tinh Thiểm cảnh không thể xuất hiện trong đội ngũ nhỏ này.
Vậy thì...
Quỷ!
Mẹ ơi!
Quan Vũ Điền, Quan tổng, ngươi xem ngươi làm cái trò gì vậy.
“Trương Thanh, lại đây!”
Quan Vũ Điền nhìn thấy Trương Thanh, lập tức gọi.
Sau đó, chờ Trương Thanh đến gần, hắn cũng phát hiện:
“Tốt lắm, vậy mà đã đột phá, trở thành võ giả Vi Quang cảnh, không tệ!”
Thấy Xuyên Phạt đã đi xa, Trương Thanh cười nói:
“Vốn dĩ ta chỉ thiếu một chút nữa là đột phá, hôm qua bị kích thích một hồi, sau khi về nhà vừa ăn chút gì đó đã đột phá!”
Quan Vũ Điền gật đầu.
Sau khi Trương Thanh tấn thăng Vi Quang cảnh, hắn hơi nhiệt tình hơn một chút.
Đãi ngộ hoàn toàn khác biệt, còn kéo Trương Thanh đi giới thiệu cho các đội viên khác:
“Đây là Phổ Tam ngươi đã gặp rồi, còn đây là Đa Nha, Phong Trạch, Thiên Phạt.”
Lần lượt chỉ qua.
“Sau này bọn họ sẽ là đội viên của chúng ta.”
“Bái kiến các vị đại nhân!” Biểu cảm của Trương Thanh không có gì khác thường.
Cho dù trong đội ngũ này ẩn giấu một con quỷ 2000 máu, Trương Thanh vẫn coi như không thấy.
Nhưng.
Lúc đứng.
Trương Thanh vẫn đứng cách Thiên Phạt một chút.
Dùng máu để phán đoán thực lực của quỷ là không chính xác.
Nhưng, máu càng cao, tuyệt đối càng mạnh!
Có thể nói rõ ràng hơn một chút.
Trước mặt Thiên Phạt 2470 máu này, chưa chắc đội ngũ đã có thể chống đỡ nổi!
“Đi thôi, đi tuần tra!”
“Hôm nay có nhiệm vụ, mọi người tập trung tinh thần.”
Quan Vũ Điền dẫn đội trực tiếp xuất phát.
Sau đó, bọn họ trực tiếp đi đến cổng thành Tử Thành.
Ra khỏi thành? Hoang dã?
Trương Thanh hơi nhíu mày.
Tuần tra bên ngoài thành trì, bảo vệ thương lộ lân cận, là chuyện bình thường.
Nhưng.
Đội ngũ có thể ra khỏi thành tuần tra đều là đội ngũ cấp cao.
Ví dụ như đội ngũ cấp Chúc Hỏa, thậm chí là đội ngũ cấp Tinh Thiểm.
Chỉ là tiểu đội Vi Quang như bọn họ?
Ra ngoài chẳng phải là đi chịu chết hay sao?
Chuyện gì đây?
Chẳng lẽ là...
Thu lưới?!
Trương Thanh thầm kinh hãi.
Tổ chức Thế Đao.
Đội ngũ càng mạnh càng chặt chẽ, đội ngũ càng yếu càng dễ dàng tan rã.
Mà những đội ngũ có thực lực cực mạnh sẽ âm thầm điều tra quỷ.
Sau đó.
Lợi dụng một lần hành động liên hợp để tìm ra toàn bộ, từ đó một lưới bắt hết.
Những kẻ bị xác nhận là sẽ bị loại bỏ, trên cơ bản tới tám chín phần mười bọn họ là quỷ thật.
Vẫn là câu nói kia, nhân thiết!
Cho dù quỷ có khoác được lớp da người lên, nhưng bọn chúng lại không hay biết gì về quan hệ xã hội của nguyên chủ.
Bọn chúng không thể kế thừa ký ức của người bị ăn, chỉ kế thừa túi da.
Cho nên.
Việc điều tra cũng vô cùng dễ dàng.
Một người đi công tác, sau khi trở về đột nhiên không quen biết người nhà, vậy gần như 100% là bị quỷ thay thế.
Hoặc là, hành vi của kẻ sống một mình hoàn toàn khác với trước đây.
Đội ngũ cấp cao chỉ cần âm thầm hỏi thăm hàng xóm là có thể dễ dàng tìm ra quỷ ẩn nấp.
Đương nhiên, đây cũng là quỷ ẩn nấp tương đối kém.
Có một số quỷ đã ẩn nấp mấy chục năm, muốn tìm ra gần như là không có khả năng, chỉ có thể chờ nó tự lộ sơ hở.
Dù sao thì kiểu gì bọn chúng cũng sẽ nhịn không được mà muốn ăn thịt người!
“Lần này, rất có thể là hành động thu lưới.” Trương Thanh thầm nghĩ:
“Vậy thì... khả năng ta có thể đục nước béo cò là rất lớn!”
Vừa nghĩ tới một đám quỷ tàn huyết.
Trương Thanh liền kích động.
Nhưng mà trên mặt vẫn không lộ ra biểu cảm gì.
Vẫn giữ nguyên dáng vẻ co rúm đi theo sau lưng Quan Vũ Điền.
Quan Vũ Điền cũng không còn thấy kỳ quái nữa.
Trong ấn tượng của hắn, Trương Thanh thuộc loại người thiếu can đảm, nhưng một khi máu huyết dâng trào, hắn lại dám xông pha tiến về phía trước.
Cho nên, bình thường Trương Thanh có rụt rè một chút cũng có thể hiểu được.
Nhưng mà.
Trương Thanh đứng sau lưng Quan Vũ Điền lại phát hiện.
Tên này thỉnh thoảng lại liếc nhìn Thiên Phạt.
Hừ hừ.
Tên này có tin tức nội bộ.
Có lẽ Thiên Phạt đã bại lộ.
Nhưng mà...
Quan tổng, ngươi phải giả bộ đi chứ.
Thỉnh thoảng ngươi lại liếc nhìn nó, rõ ràng là không đúng lắm.
Lỡ như bị nó phát hiện ra, trực tiếp biến thân.
Vậy thì chúng ta tiêu đời!
Cũng may.
Thiên Phạt cũng không cảm nhận được điểm gì khác thường.
Có lẽ nó cảm thấy mình có thể ẩn nấp trong Thế Đao là rất ngầu.
Trực tiếp đi Vô Gian Đạo, rất biết chơi.
Rất nhanh, đội ngũ đã ra khỏi cổng Tử Thành.
Sau đó đi lên thương lộ, Trương Thanh dùng đuôi mắt liếc nhìn xung quanh, thỉnh thoảng lại phát hiện ra cột máu lóe lên.
Cầu phú quý trong nguy hiểm!
Sóng gió càng lớn cá lại càng ngon!
Bình tĩnh!
Dã ngoại nhiều quỷ.
Thực sự rất nhiều!
Tiểu đội vừa ra khỏi cổng thành đã bị theo dõi.