Chương 13: Hồ Viên Ngoại

Xuân về chốn Thịnh Kinh, những gánh hàng rong bán đồ ăn vặt cũng dần xuất hiện nhiều hơn.

Thiếu nữ khuê các rủ nhau du xuân, lên chùa thắp hương, dọc đường buồn miệng, không khỏi mua ít kẹo mè bánh cam. Bánh quy xốp của Phùng ba bà bán chạy nhất, mỏng như cánh tuyết, vừa thơm vừa ngọt.

Trong "Y quán Nhân Tâm", trước quầy thuốc, Đỗ Trường Khanh ngậm nửa miếng bánh xốp, đang nhìn ra đường với vẻ mặt chán chường.

Đỗ gia ở phường Nam Vượng kinh thành, vốn xuất thân từ nghề bán thuốc, sau này tiệm thuốc ngày càng làm ăn phát đạt, bèn mở hẳn một y quán. Danh tiếng y quán ngày càng vang xa, Đỗ gia cũng theo đó mà giàu lên trông thấy.

Đỗ lão gia lúc trẻ bận rộn gây dựng cơ nghiệp, đến khi gần tuổi trung niên mới cưới vợ.

Người vợ trẻ trung xinh đẹp, dịu dàng như hoa, một năm sau thì mang thai. Được con trai ở tuổi xế chiều, Đỗ lão gia vui mừng khôn xiết, nâng niu chiều chuộng vợ hết mực.

Tiếc là Đỗ phu nhân lại không có phúc phận, sinh con trai được một năm thì qua đời. Đỗ lão gia thương con trai nhỏ mất mẹ từ sớm, lại thêm đứa bé này quả thực thông minh lanh lợi, càng thêm cưng chiều. Thế là chiều chuộng mãi, chiều chuộng mãi, rốt cuộc biến con trai thành một kẻ tay trói gà không chặt, suốt ngày chỉ biết nghe hát uống rượu, chẳng làm nên trò trống gì.

Đỗ Trường Khanh chính là kẻ vô dụng ấy.

Lúc Đỗ lão gia còn sống, gia sản đồ sộ, nhưng sau khi ông qua đời, Đỗ gia không còn ai gánh vác.

Đỗ Trường Khanh được nuông chiều từ bé, học hành chẳng đến đâu, suốt ngày chỉ biết rong chơi lêu lổng, không có dáng vẻ của một trang nam tử. Hắn lại hào phóng, thích kết giao bạn bè, đám bạn xấu xa kia chỉ coi hắn như con gà đẻ trứng vàng, hôm nay Trương Tam than vãn mẹ già bệnh nặng vay hắn ba trăm lượng, ngày mai Lý Tứ bỗng dưng muốn lên kinh thành buôn bán mượn hắn năm trăm quan, cứ thế, lâu dần, ruộng vườn cửa hiệu đều đội nón ra đi, cuối cùng chỉ còn lại một y quán xiêu vẹo ở đầu phố Tây.

Y quán nhỏ này là nơi Đỗ lão gia mua lại lúc mới gây dựng cơ nghiệp, Đỗ Trường Khanh không nỡ bán, bèn nhờ thầy đồ đầu phố viết cho một tấm biển treo lên, tự mình làm ông chủ "y quán Nhân Tâm".

Lương y trước kia của y quán đã bị hiệu thuốc "Hạnh Lâm Đường" dùng giá cao mời đi, nhất thời cũng không tìm được lương y nào khác thay thế. Hơn nữa, y quán làm ăn thua lỗ, có hay không có lương y cũng chẳng khác gì nhau. Ngày thường thi thoảng có người dân xung quanh ghé qua mua vài thang thuốc, lay lắt sống qua ngày, có lẽ không bao lâu nữa, y quán này cũng phải bán đi.

Một chiếc xe ngựa từ xa đi tới, bánh xe lăn trên mặt đất, cuốn theo những bông liễu bay bay.

Một người bước xuống từ trên xe ngựa.

Mắt Đỗ Trường Khanh sáng lên, nuốt vội miếng bánh xốp trong miệng, quét sạch vẻ uể oải ban nãy, vội vàng chạy ra đón, lớn tiếng gọi một cách thân thiết: "Thúc thúc!"

Người vừa đến là một người đàn ông đội khăn vuông, khoảng chừng năm mươi tuổi, mặc trường sam bằng lụa màu trầm hương, tay cầm quạt giấy. Tay còn lại ông ta cầm khăn tay, đưa lên che miệng ho khan.

Đỗ Trường Khanh ân cần mời ông ta vào trong y quán ngồi xuống, vừa gọi cậu bé đang lau bàn: "A Thành, còn không mau pha trà cho thúc thúc ngươi!", vừa giả vờ trách mắng: "Đứa nhỏ này thật là vô lễ, thúc đừng chấp nhặt với nó!"

Hồ viên ngoại bỏ khăn tay xuống, xua tay, lấy từ trong ngực áo ra một tờ đơn thuốc, nói: "Trường Khanh à..."

"Thuốc tháng này phải không ạ?" Đỗ Trường Khanh cầm lấy đơn thuốc đi về phía quầy, "Cháu đi bốc thuốc cho thúc ngay đây!"

A Thành đặt chén trà vừa pha xong trước mặt Hồ viên ngoại, nhìn ông ta với ánh mắt có chút thương hại. Trên đời này không thiếu kẻ ngốc nghếch, nhưng ngốc nghếch mà còn tự cho mình là thông minh, thì Hồ viên ngoại là người duy nhất hắn từng thấy.

Hồ viên ngoại là bạn tốt của Đỗ lão gia, hai người gia cảnh tương đương, quen biết nhau từ nhỏ, bề ngoài thì hòa thuận vui vẻ, nhưng bên trong lại âm thầm ganh đua. Từ dung mạo của vợ con cho đến chuyện học hành của con cái, từ chiều cao cân nặng cho đến cách ăn mặc, cái gì cũng phải so sánh hơn thua.

Sau khi Đỗ lão gia qua đời, Hồ viên ngoại không còn ai để so bì, trong lòng có chút nhạt nhẽo, bèn chuyển mục tiêu sang Đỗ Trường Khanh, con trai của Đỗ lão gia. Cứ cách hai tháng ông ta lại đến bốc thuốc một lần, nhân tiện lấy danh nghĩa bậc trưởng bối mà dạy bảo con cháu, tìm kiếm chút an ủi tinh thần.

Đỗ Trường Khanh mỗi lần đều bày ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời, khiến Hồ viên ngoại rất hài lòng. Dù sao hàng tháng ông ta cũng phải mua một ít thuốc bổ, số tiền ấy đối với Hồ viên ngoại chẳng đáng là bao, nhưng đối với cậu ấm Đỗ gia sa cơ lỡ vận thì có thể giúp Nhân Tâm y quán cầm cự thêm được một thời gian.

Có thể nói, sau khi Đỗ lão gia qua đời, Hồ viên ngoại chính là ân nhân của Đỗ Trường Khanh.

Đối với ân nhân, thái độ đương nhiên phải cung kính một chút.