Chương 84: Hành xác

Tiến vào căn hầm quen thuộc, ngửi thấy mùi hương của con mồi, thần trí Ma Kim không còn tỉnh táo. Sau khi giết hết gần cả ngàn con thú, chính hắn cũng nổi lên thú tính.

Hồ Mẫn đang ngồi trong tư thế thiền định, cơ thể có đầy vết thương lớn nhỏ, Ma Kim không giữ được bình tĩnh, liền lao thẳng tới cắn xé.

"Xin lỗi, là ta thất hứa!" trong tiềm thức, hắn ta cảm thấy vô cùng có lỗi.

Thăng giai là quá trình vô cùng quan trọng, giữa chừng nếu như bị gián đoạn gây ra hậu quả khôn lường, nhẹ thì thất bại, suy giảm tu vi, nặng thì ảnh hưởng hồn trí, tẩu hỏa nhập ma hay thậm chí phát bạo tử vong.

Mà đằng này, Ma Kim không chỉ là gây nhiễu đơn thuần, hắn là đang ăn tươi nuốt sống đối phương.

Cảnh tượng cực kì ghê rợn, cơ thể trần trụi Hồ Mẫn toàn là máu, có những bộ phận lòi ra cả xương, hai lỗ tai nàng cũng bị nhai mất quả nữa, hai nụ hoa hồng hào xinh xắn cũng không còn.

Ma Kim từ sâu trong tâm trí vô vọng chứng kiến bản thân trở thành một kẻ man rợ, không bằng cầm thú.

So với những lần trước tra tấn bẻ tay bẻ chân rạch bụng, thì lần này đáng sợ hơn nhiều. Hắn đành cố nghĩ về việc dâm dục, ít nhất còn điều đó có thể làm dịu đi sự khát máu lúc bấy giờ. Có vẻ cơ thể của hắn cũng chiều chuộng tâm hồn, dùng cái thứ đang cương mãnh đấy để cưỡng bức. Nhưng có một điều hắn không ngờ là, bản thân hắn quá ác độc đi, phía dưới đang dập liên hồi, nhưng tay và miệng hắn vẫn cứ ngấu nghiến phía trên.

"Đừng đừng làm như thế, không, dừng lại mau!" Ma Kim cố trấn tĩnh đầu óc vì hắn thấy ngón tay đang lần mò tới đôi mắt đang nhắm chặt của Hồ Mẫn.

"Nàng ấy đang tỉnh? Không thể nào? Ta không nhìn nhầm chứ?" hắn ta tuyệt vọng khi thấy một chút biểu cảm đau đớn trên gương mặt của Hồ Mẫn, trước đó hắn cứ nghĩ nàng đã chết hoặc bất tỉnh vì không hề chống cự, nhưng khi chạm tới cửa sổ tâm hồn thì đôi lông mày có chút co giật.

"Con mẹ nó! Không thể kiềm chế được! Ta phải tự sát, ta phải tự sát. Ta muốn chết!"

.

-Aaaaaaa!

Tiếng gào thét vang lên, nhưng không phải của Hồ Mẫn, mà là của Ma Kim. Hắn vừa móc đi đôi mắt của chính mình để có thể giảm đi ham muốn.

"Ta không thể cắn lưỡi tự sát trong lúc này, nhưng mà ít, có thể chia sẻ cơn đau đớn cùng nàng ấy!" Ma Kim cố chuyển hành động giày xéo đó lên bản thân thay vì cơ thể Hồ Mẫn đã sắp tới giới hạn.

Hắn không lường trước việc này, cứ nghĩ chỉ cần tra tấn nàng một hồi sẽ bình phục lại tâm tính, nhưng mà lần này đã vượt quá giới hạn đạo đức rồi. Hắn sớm đã có cảm tình với nàng, lúc hắn muốn nàng rời đi cũng vì khi thể xác nàng bị dày vò, trái tim hắn cũng đau nhói.

Sự tổn thương của Hồ Mẫn về cả thể xác lẫn tinh thần, hắn nào có thể bù đắp nổi. Nếu như để nàng chết, hắn chỉ còn cách chết theo để trả lại ở kiếp sau.

Cứ thế hắn tiếp tục chuyển hướng hành hạ bản thân. Mặc dù thể xác đau đớn nhưng lương tâm của hắn lại cảm nhận được sự thanh thản. Thứ duy nhất hắn hối hận chỉ là sao không làm việc này sớm hơn.

Không chỉ mất đi thị giác, cả gương mặt cũng bị cào rách nát. Tuy vậy nhưng phía dưới của hắn vẫn nhấp liên hồi, dù sao thì hai cảm giác kích thích không liên quan gì đến nhau.

Một tiếng nói xuất hiện:

-Ngài dừng lại đi, hãy tra tấn em này!

Là Hồ Mẫn cố thều thào sau khi chứng kiến hành động của hắn.

"Giọng nói này, quen thuộc quá!" Hắn dường như cảm nhận một động lực nào đấy thôi thúc bản ngã tà ác bên trong, nhưng hắn vẫn mặc kệ mà quyết định tự nhận trách nhiệm trước cơn điên của bản thân, tất nhiên cơ thể của chính hắn cũng không phải bất hoại...

.

.

Hắn bỗng dưng mơ hồ lấy lại được ý thức, nhưng mà toàn thân tê liệt, bất động, cả mắt cũng không mở được.

"À mà ta còn đôi mắt đâu, hèn gì cố mãi không hé ra, vậy là vẫn chưa tự sát thành công sao? Chắc dùng biện pháp nín thở thôi."

Đang nín thở vài chục giây, thì xúc giác của hắn cảm nhận được gì đó, hắn lờ đi, nhưng may mắn thính giác vẫn còn hoạt động.

-Kim công tử, ngài là người tốt mà cứ phải chịu cảnh bất hạnh, thật bất công mà.

"Là giọng của Tuyết Hân, tại sao chứ, ta đang ở trong căn hầm mà?" Hắn không thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Hân tiểu thư nhân cơ hội riêng tư, liền chiếm một tí tiện nghi. Ngực hắn giờ đây có thể cảm nhận được hơi thở của nàng, có vẻ nàng đang áp mặt vào và tâm sự những gì đã giấu kín trong lòng.

-Tiểu nữ không biết từ bao giờ đã yêu công tử, nhưng dù sao thì cũng phải biết thân biết phận, chẳng có tư cách để ngỏ lời. Ta không biết đây có phải là yêu không nữa, lần đầu ta để ý đến chàng là cái ngày chàng mất đi tất cả nhưng chẳng oán trách ta dù nửa lời, ta vừa thấy thương xót cho chàng, vừa thấy hổ thẹn với lương tâm, rồi cái lần chàng đánh bại vị hôn phu của ta, làm rõ bộ mặt độc ác của hắn trước tất cả mọi người, nếu không có chàng thì không biết giờ đây ta đã thê thảm đến cỡ nào. Chàng cũng đã cứu mạng hàng trăm mạng người vô tội ở Phạm gia, dù giữa hai nhà có mối thù không đội trời chung. Và còn nhiều thứ khác nữa, chàng có vẻ đã thay đổi, cũng không còn yêu ta như xưa, nhưng đó cũng coi như là quả báo, ta không cần gì hơn ngoài việc mong chàng có thể bình phục, nếu được, ta sẵn sàng đánh đổi cả tính mạng.

Dòng lệ của nàng tiểu thư xinh đẹp cứ thế tuôn trào ra, ướt đẫm, hắn nhớ lại cái lần đầu hắn rời khỏi căn phòng ở Địa Ngục, mẹ Ly cũng từng khóc lóc nhiều đến như vậy.

Nay gặp nạn, một người dưng như Tuyết Hân đã xúc động đến thế, hắn tự hỏi "Không biết Ái Như ra sao, còn có cả Hồ Mẫn nữa, liệu nàng ấy có thể sống sót được không, liệu ta có thể bù đắp lại cho nàng ấy không? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Ta ghét nhất là việc khiến nữ nhân xung quanh phải đau lòng."

Ma Kim tức bản thân, cố sức động đậy. Bàn tay Tuyết Hân đan xen với hắn, dường như cảm nhận được động tĩnh.

-Ta không nhầm chứ, công tử đã tỉnh rồi sao?

Nàng ấy hốt hoảng, vội ngồi dậy kiểm tra, lay thử cơ thể của hắn. Nhưng dường như hắn lại lần nữa bất động rồi.

Tuyết Hân thất vọng tràn trề, lại ôm chầm lấy hắn mà khóc lóc:

-Khi nào chàng mới tỉnh đây chứ! Mọi người rất là lo lắng đó, Như tỉ tỉ đã mấy đêm liền không ngủ rồi. Nếu chàng còn không tỉnh, thì... huhu... Kim gia ai sẽ lo liệu đây...

Biết được sự lo lắng của Tuyết Hân. Hắn ta quyết định... tự sát.

Nín thở một, hai, ba,... giây.

Nhưng thói đời trớ trêu, dường như luôn muốn chống lại hắn. Cái vòi tiểu tiện của hắn lại lần nữa báo hại. Tuyết Hân vừa cảm nhận được cái gì đó đang động đậy ở thân dưới của hắn.

Nàng định hô hoán mọi người, nhưng dường như có điều gì đó khiến nàng dừng ngay ý định đó lại.

"Hình như đây là, chỗ ấy của nam nhi."

Tuyết Hân nhớ lại cái đêm rình trộm, lần đó nàng chỉ thấy bóng lưng của hắn, vẫn luôn thắc mắc trong đầu thứ gì có thể khiến cho Như tỉ thống khoái đến vậy.

Nàng cố lay người Ma Kim để kiếm tra nhưng mà hắn đang cố tập trung nín thở, há lại để tâm. Thế là suy nghĩ đen tối bắt đầu lấn át, nàng không kìm nén được sự tò mò.

"Éc, cái gì thế này?" Ma Kim cảm ứng ở vùng nhạy cảm.

Ý chí của hắn đương nhiên bị lung lay, đắc ý cười thầm: "Hehe, để chút nữa tự sát sau vậy. Bớ làng nước có người cưỡng hiếp dân nam!"

Tuyết Hân ngượng đỏ cả mặt chầm chậm dùng tay luồn vào trong quần của Ma Kim, lại càng hoảng hốt khi chạm trúng cái thứ hình trụ bên trong "À không là hình nấm. Ấm quá đi."

Ma Kim cũng tận dụng khả năng phân tích siêu phàm dựa vào xúc giác "Ta nhớ không nhầm, lúc đó ta đã phá nát toàn thân, thậm chí bẻ gãy luôn cái vòi tiểu tiện khi nó có ý định đút lỗ khác. Cơ sao nó bây giờ lại hoạt động như thế. Xét theo độ lớn bàn tay của Tuyết Hân, đáng nhẽ khi nắm chặt lại phải vừa, thậm chí là dư chứ, chẳng lẽ cái vòi lại tiến hóa lên, à phải nói là trở về như thời huy hoàng."

Hân tiểu thư vẫn chưa thỏa được sự tò mò, đành liều kéo quần hắn xuống để có thể nhìn bằng mắt.

"Nó thật vĩ đại." Mặc dù đây là lần đầu thiếu nữ đây nhìn thấy thứ này, nhưng mà một cảm xúc tôn sùng bỗng thôi thúc nàng.

Đúng như những gì hắn phân tích, cái thứ mà hắn luôn tự hào đã trở về với hắn. Nó không phải bộ phận tầm thường, xét cho cùng cũng là thứ Bạch Tử Thần thiết kế riêng, khiến cho bất cứ ai ở thế giới này nhìn qua đều phải rung động, nó được tái xuất giang hồ, liệu có phải là sự trùng hợp.

.

Chỉ mới nhìn và sờ được cái vật hình nấm kia, tim của nàng đã đập liên hồi, hơi thở có chút gấp gáp hơn. Tuyết Hân lấy ngón tay xoa xoa theo dọc những đường gân guốc đang co giật.

"Rốt cuộc là nó làm cách nào khiến tỉ ấy sung sướng đến thế?" Nàng ấy dường như chưa hề có ý định dừng lại.

Nàng cúi vén tóc lên rồi hạ đầu sát lại, dùng khứu giác để ngửi lấy nó. Nhưng mà giờ đây, không chỉ có vòi tiểu tiện quay trở lại với Ma Kim, mà còn có cả hai thứ bá đạo khác, đó chính là dục khí lĩnh vực, mà trong tình cảnh đặc biệt này, dâm khí đã sớm rò rỉ ra ngoài.

Nó khiến cho cơ thể trong trắng của Tuyết Hân thấy nóng ran lên, nó thôi thúc nàng dùng lưỡi để trải nghiệm.

Vì nó quá to, mà nàng lại không có kinh nghiệm cho nên nàng chỉ có thể nhẹ nhàng nếm thử vòng quanh, từ trên xuống dưới rồi lại tự dưới lên trên. Rồi bằng bản năng, nàng thử kết hợp với tay để kích thích nó. Đầu óc của Tuyết Hân đã trống rỗng, nàng đã sẵn sàng để thực hiện đến bước cuối cùng, mặc kệ luân thường đạo lý, miễn là được hạnh phúc sung sướng giây phút này, nàng chấp nhận tất cả.

Ma Kim đang lâng lâng tận hưởng cảm giác tuyệt vời này thì thiên đạo lại chống đối hắn.

Tiếng mở cửa xé tan bầu không khí lãng mạn, Ái Như bước vào phòng.

"Xong, xong, xong, cho ta chết mau, ta không muốn sống nữa, thế giới này quá rác rưởi." Ma Kim tức không thể nói nên lời.

Tuyết Hân như chết trong lòng một tí, lấp bấp nói:

-Tỉ...muội...

Ái Như thấy cảnh này nhưng lại không ghen tuông, ngược lại vô cùng mừng rỡ chạy lại với vẻ hớn hở:

-Cái này, nó bình phục rồi sao?

"Ủa là sao?" Ma Kim và Tuyết Hân bất ngờ trước phản ứng đó.

Ái Như lại tiếp tục nói lớn:

-Chàng ấy có cơ hội tỉnh lại rồi. May quá đi!

-Ý tỉ là sao?

-À thì...thì do mấy nay cơ thể chàng bất động, nay cái này cương lên thì coi như là biến chuyển lớn. Nhưng sao muội lại nghĩ tới cách này thế?

-Muội...muội...

Ái Như nhìn kĩ lại thì mới phát hiện ra sự thay đổi của cái thứ đó.

-Ể, sao nó to thế này?

-Muội chưa có làm gì hết.

-Ý ta không phải thế, mà là so với hồi trước thì nó có to hơn, hình dáng cũng khác nữa.

Ái Như không biết là do vô tư hay là do quá mong muốn tìm cách để Ma Kim tỉnh lại mà lại tự nhiên trước mặt Hân tiểu thư nắn bóp cái thứ ấy. Động tác hơi vụng về một tí nhưng mà khá quyết đoán. Tuyết Hân lúc này giả vờ che mắt lại, chắc nhờ có tỉ tỉ ở đây thì nàng mới chú ý đến việc giữ ý tứ, tuy vậy ngón tay vẫn hé ra vừa đủ để nhìn.

Tâm hồn của Ma Kim được xoa dịu phần nào, hắn vừa biết được Ái Như vẫn ổn, vừa được nằm không hưởng phước.

Nhưng mà mười lăm phút trôi qua, vẫn chưa hề có động tĩnh, Ái Như theo thói quen liền dừng lại "Sao mà lâu thế nhỉ, tu vi của chàng lại tăng lên sao? Hay là có vấn đề gì khác, tốt nhất vẫn không nên làm gì đó liều lĩnh."

-Muội đợi tí để ta ra gọi đại phu, trông chừng chàng ấy cẩn thận.

-Hay tỉ cứ ở lại đi, muội kêu người gọi đại phu cho.

-Ta chạy đi cho nhanh.

.

Ma Kim lại quay ra hận thói đời trớ trêu, lại tính tự sát lần nữa, nín thở được vài chục giây, sắp được tái sinh thì lại có biến. Thì ra Tuyết Hân thấy cái vòi kia vẫn đứng thẳng uy phong, đành bắt chước Ái Như thư giản cho nó.

Kĩ thuật của nàng khiến cho Ma Kim rung động, bàn tay của nàng mềm mại hơn Ái Như, lại tinh thông nhạc cụ nên cử động rất uyển chuyển, tập trung kích thích vào những gân xanh chằn chịt, dù là lần đầu nhưng đã khiến cho hắn ta đạt tới ngưỡng cảm xúc.

Bắn ra vô số tinh hoa lên mặt Tuyết Hân, vừa nồng nàn lại đậm đặc. Nàng luống cuống lau đi nhưng mà nó cứ dính chặt, một số đã chảy vô miệng nàng "Mùi vị này, thật lạ!".

Chỉ mới nếm thử nhưng nàng đã nghiện, vội vơ vét tất cả dưỡng chất một lần nuốt trọn vào bụng

Ái Như chứng kiến tất cả qua khe cửa, khi nãy nàng đã cố ý bỏ Tuyết Hân ở lại, để muội ấy có cơ hội giúp đỡ Ma Kim. Mấy ngày trước Ái Như đã từng suy nghĩ đến việc kích thích chỗ này của hắn nhưng hoàn toàn vô dụng, nàng nghĩ rằng nếu như Tuyết Hân làm được bước đầu, thì chắc chắn làm được bước sau, nàng tạo điều kiện cho muội ấy hoàn tất phần việc quan trọng.

Mặc dù có chút chạnh lòng vì nghĩ Ma Kim không hứng thú với mình, nhưng mà so với việc hắn ta bình phục thì đối với Ái Như, chút suy nghĩ ích kỷ kia thật chẳng đáng là bao.

.

Sau khi giải phóng khỏi dâm khí, Tuyết Hân mới bắt đầu nhận ra tính chất của sự việc lần này. Nàng lo lắng đến nỗi chỉ muốn bỏ trốn ở một nơi thật xa, nhưng ít nhất thì phải đợi Ái Như gọi đại phu trở về đã, nàng muốn xem Kim công tử có cơ may bình phục không, chứ trước đó mười lần gọi đại phu thì hết chín người bảo vô phương cứu chữa, một người thì hối thúc nhập thổ kẻo trễ ngày tháng phong thủy.

Cái vòi kia mặc dù xuất kha khá nhưng vẫn cứ đứng hiên ngang ở đấy như đang mời gọi đối phương bước vào cuộc chiến thực sự.

Tuy nhiên lúc này nàng ta đã vội quay đầu sang hướng khác, bịt mắt bịt tai lại để tránh khỏi cảm dỗ.

Cả Ma Kim lần Ái Như chờ đợi chút động tĩnh từ Tuyết Hân nhưng không hề có chuyện gì xảy ra nữa. Thêm mười phút trôi qua, Ái Như đành bước vô phòng.

-Như tỉ, sao rồi, đại phu đâu?

-À mấy lão già đó từ chối rồi, cơ mà nãy giờ chàng ấy có tí biến chuyển nào không?

-Dạ không.

-Muội có làm gì hắn không đây?

-Muội... (Tuyết Hân xấu hổ, cúi mặt xuống)

-Ta đùa đó, để ta lại xem thử cơ thể chàng ấy.

Ái Như tiến tới bên giường, lại đưa tay lên sờ thử cái thứ ấm áp kia.

"Ái chà chà, lại tiếp tục rồi sao?" Ma Kim hí hửng.

Ai mà ngờ đâu, vì ghen tuông, Ái Như thử bóp mạnh hạ bộ của hắn.

-Aaaaa!

Ma Kim bật người dậy la hét.

Cả ba người đều ngạc nhiên.