Sau khi đã no bụng, Hồ Mẫn bắt đầu giở thái độ nghênh ngang chọc tức Ma Kim.
-Này, tên khốn nạn, ngươi cũng tu ma sao lại hại bọn ta?
-Nhất giai đúng lý thì chưa phân loại đâu, ta đây đang định thử tu tiên đấy.
-Haha, nực cười, ở nơi linh khí ít ỏi thế này, nếu tu tiên thì sao mà tu vi của ngươi tăng nhanh thế.
-À thì, ta có chút thiên phú đặc biệt. Này, hôm qua quên nói, sau bảy ngày, ta sẽ giao hợp với ngươi, giúp ngươi thăng lên hậu kỳ viên mãn, lúc đó thì ngươi có thể dùng số nguyên liệu cất trong kia để thăng lên nhị giai rồi. Lúc đó thương tích của ngươi cũng sẽ chữa khỏi nhờ vào vũ hồn.
-Làm sao mà ngươi biết nơi ta giấu nó?
-Do ngươi nói cho ta mà.
-Ta không hề.
-À nhầm, là ngươi nhưng không phải là ngươi.
-Xàm ngôn. Thứ đó quý giá đến vậy, ngươi không cướp đoạt sao?
-Không, thứ đó tệ lắm, ta cần nguyên liệu tốt hơn, linh cảm mách bảo rằng, nguyên liệu thăng lên nhị giai ảnh hưởng rất lớn tới phẩm chất của vũ hồn, con mèo của ngươi kém cỏi, trong Địa Ngục còn không thể xuất ra.
-Con mèo, Địa Ngục?
-Vũ hồn của ngươi là một con mèo ấy. Còn Địa Ngục thì khi nào ngươi lên Thượng Giới sẽ biết thôi, nó nổi tiếng lắm.
-Sao ngươi có thể biết được vũ hồn của ta. Còn cái gì mà Thượng Giới, ngươi không phải nghịch thiên thì sao mà biết về nó.
-Chuyện này, ta đã bảo gặp ngươi ở tương lai. Mà thôi, không nói nữa, nào ngươi đồng ý theo ta thì ta giải thích kĩ hơn.
-Ngươi, mau giải thích cho rõ ràng!
-Không, ngươi làm gì được ta.
Hồ Mẫn lao tới cắn hắn chảy máu, hằn nguyên dấu răng lên cổ.
-Ể, dì Như mà thấy sẽ ghen đó.
-Thì sao, không phải việc của ta.
Ma Kim lao tới dùng miệng áp chế nàng, nàng ta không thừa cơ hội cắn đứt lưỡi hắn, mà ngược lại rất nhiệt tình phối hợp. Hắn thậm chí còn trêu ghẹo bằng cách liếm vô hai cái lỗ tròn trên má. Nàng nắm lấy vòi tiểu tiện của hắn phản công.
Cảm xúc dâng trào, cả hai không kiềm được nữa, Ma Kim cũng lột bỏ bộ đồ ra mà tiếp xúc da thịt với nàng. Thân hình của nàng trông như một thiếu nữ, khiến hắn vô cùng hứng thú.
Hắn đè nàng ra, đút cái thứ đấy vào cái nơi hôm qua hắn nhẫn tâm trêu ghẹo. Vì là lần đầu, không như tưởng tượng, nó khá là đau, nhưng đối với nàng chính cảm giác này mới thực sự sung sướng. Nàng rên rỉ thống khoái, cả cơ thể nhỏ nhắn lắc lư theo từng nhịp nấc.
Nhưng mà, mười lăm phút cũng chỉ mười lăm phút, không hơn không kém. Hắn bắn hết những tinh hoa vào cơ thể của nàng, giúp nàng lên tới mức hậu kỳ viên mãn.
-Này, lời ngươi nói thật sao? Ta cảm thấy linh khí trong người đã đến mức bão hòa.
-Ta có nói dối ai bao giờ đâu.
Sau khi lau chùi, vệ sinh cho Hồ Mẫn cẩn thận, Ma Kim cũng quay người rời đi. Ả ta vẫy tay theo, nói:
-Tối nay ngươi đến thì nhớ đem nước trái cây gì đó nhé!
-Đã rõ! Ngoan ngoãn ở yên đây nhé. Nếu bỏ trốn thì ta lại tra tấn ngươi đấy.
Ma Kim thắc mắc: "Tại sao con bé gợi đòn thế nhỉ? Lúc nãy trong lúc lên đỉnh, mém bóp cổ chết nó luôn. Vô lý, đợt cưỡng hiếp Lisa cũng không có suy nghĩ biến thái đến vậy. Sao giờ này lại như thế!"
Vào trong thành, hắn đi dạo phố, thấy dân chúng đang xôn xao bàn tán gì đó. Hắn cũng tò mò đi tới xem. Thì ra bọn họ đang tranh luận sôi nổi về một buổi diễu hành:
-Đấy chắc là của một thế gia nào đó mới tới Hoàng Hà Thành.
-Thấy đám người đó tất cả đều đeo mặt nạ rất dễ thương. Dường như là giống với loại của công tử đạt giải nhất trong buổi giao lưu thi sĩ.
-Hay là người của triều đình nhỉ, binh lính xung quanh thấy họ đều nhường đường.
-Triều đình làm gì có hoạt động kinh doanh nào chứ.
-Lỡ đây là sản phẩm đầu tiên thì sao?
Ma Kim chen vào đám người, lên tiếng hỏi:
-Có chuyện gì thế?
-Ngươi không biết sao? Nãy có một đoàn người đi qua đây, phát miễn phí nước uống.
-Ngon không?
-Còn phải nói sao? Đó là thứ nước ngon nhất ta từng uống, cái cảm giác đó vẫn còn đọng lại trong vị giác của ta. Tiếc là ngày mai họ mới mở bán. À khoan, mặt nạ này, chẳng phải là giống với đám người khi nãy sao?
Hắn ta nghe thế cười lớn, cởi mặt nạ ra và nói:
-Là ta, Nguyễn Kim. Mọi người nhớ ủng hộ sản phẩm của Kim phủ bọn ta nhé!
Đám đông như vỡ òa lên, tin tức về nước trái cây của Kim phủ đã nổi tiếng khắp thành. Người này truyền tai người kia, cường điệu đến độ đồn rằng thứ nước đó chính là chìa khóa giúp hắn thoát khỏi những cám dỗ bụi trần để trở lại là một hảo hán.
Ma Kim cẩn trọng, ngó qua ngó lại rồi bẽn lẽn bước về phòng
-Này, đứng lại đó, lén la lén lút cái gì đấy.
Ái Như bắt gặp, liền hét lớn. Ma Kim chỉ có thể cười xuề xòa:
-Hì hì, không có gì.
-Không có gì? Lại đây mau!
-Thôi, ta đang bận, nàng biết đấy, nhà bao việc.
-Mau!
-Dạ...
Thế là Ái Như phát hiện ra dấu cắn trên cổ Ma Kim:
-Giải thích đi. Cho ngươi năm giây.
-À thì, nãy ta đi truy quét ma nhân, bị một tên cắn.
Ái Như mạnh bạo nhéo đỏ tai hắn ta, vì nàng đã lên nhất giai trung kỳ nên sức lực không hề nhỏ. Nàng chất vấn:
-Ai mà có thể cắn chàng chứ!
-Chứ nàng nghĩ ai cắn ngoài ma nhân đây, Hân tiểu thư à?
-Ta không có ý đó, nhưng mà rõ ràng là chàng đi lén phén với nữ nhân, vết cắn nhỏ thế này.
-Huhu, ta nói thật mà, ma nhân cũng có thể là nữ chứ bộ.
-Nhưng mà rõ ràng là chàng làm chuyện bậy bạ. Khai mau, đã làm những gì với ma nữ đó.
-Đầu tiên là đánh ngất cô ta, trói cô ta lại, sau đó khoét lỗ trên mặt cô ấy, sau đó kích dục, hôm nay thì có hơi tàn nhẫn hơn, rạch da ở vai, chân, tay cô ấy, sau đó còn cắn nát một lỗ tai của cổ. Sau đó thì tạm thời chữa trị, rồi lại giao hợp với cô ấy.
-Chàng, kể lại mà không một chút biểu cảm nào sao? Chàng có còn là con người không?
-Hả, ả ta là ma nữ giết gần mười binh lính hôm nọ đấy, thậm chí hàng trăm người đã chết để hiến tế cho ả. Ta trừng trị như thế là còn nhẹ mà.
-Nhưng dù sao hành vi man rợ đấy chàng không được phép làm.
-Ta đâu muốn, không biết tại sao nhìn mặt ả khiến ta bứt rứt lắm, không động tay động chân thì không được.
-Thế sao không giao lại cho quan phủ.
-Ta chịu trọng trách truy quét ma nhân mà.
-Hết nói nổi. Có ngưng ngay trò đó không?
-Không được, lỡ hứa với người ta là bảy ngày tra tấn rồi, hôm nay mới là ngày thứ hai.
-Rốt cuộc chàng làm sao thế hả. Kêu ta cùng tu tiên mà lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn để bức cung nữ nhi thế.
-Không, nhìn mặt ả ta gợi đòn lắm.
-Ta ghét chàng!!!
Tối đến, Ma Kim xuống bếp pha một bình nước cam rồi đem tới chỗ của Hồ Mẫn. Lúc thắp ngọn đèn dầu lên thì không thấy cô ta đâu, thế là hắn đi vòng quanh các phòng trong tầng hầm tìm kiếm. Lúc này bỗng tiếng của Ái Như hét lên.
Ma Kim lập tức tiến tới chỗ phát ra động tĩnh thì thấy dì ấy đang ngồi bệt ra đất, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, y phục có vết cào xé. Ma Kim quăng cây lưỡi hái xuống đất cho Ái Như, căn dặn:
-Ở nguyên đây đừng đi lung tung.
Ma Kim dựa theo dấu chân mà lần mò lần ra vị trí của Hồ Mẫn ở gần đó. Hắn túm lấy tóc của nàng, nắm đầu đập xuống đất, sau đó liền bẻ gãy cặp giò trắng trẻo. Nàng ấy la lên van xin:
-Làm ơn tha cho ta, ta xin lỗi!
Hắn đang tức điên lên, chẳng màng tới điều gì nữa, bóp cổ nhấc cơ thể nàng lên cao, Hồ Mẫn cố giãy dụa.
-Đụng vào nữ nhân của ta, ra là ngươi chọn cái chết.
-Ta... không... có.
Ái Như lúc đó đi tới ngăn cản:
-Này, dừng lại đi!
Ma Kim quay đầu sang nói với cái giọng tràn ngập sát khí:
-Không phải việc của ngươi.
Mặc dù chính Ái Như bây giờ cũng khá là sợ bộ dạng này của Ma Kim, nhưng nàng vấn cố giữ bình tĩnh để cứu lấy cô bé đang hấp hối, vội giải thích:
-Khi nãy có một con thú lao tới cào ta, là tiểu cô nương này đuổi hung thú đi.
Hắn nghe vậy đắn đo một lúc rồi quyết định thả Hồ Mẫn ra, ả ta ho sặc sụa, khụy dưới đất.
Ma Kim bước tới bên Ái Như, sờ lên gương mặt nàng, vén lọn tóc vắt sau tai rồi nói nhỏ nhẹ:
-Ta xử lý nàng sau, giờ ta bận việc với cô nương này.
-Chàng sẽ không làm hại cô ấy chứ.
-Nàng muốn thay thế vị trí với cô ta à?
Hắn nắm đầu Hồ Mẫn, kéo lê cô ta quay lại căn hầm. Ái Như cũng không còn cách nào khác ngoài việc đứng đợi hắn bên ngoài.
-Aaaaaa!
Ma Kim quấn quanh bụng Hồ Mẫn một sợi dây xích rồi treo lên cao, khắc dấu lên khắp các bộ phận bằng lưỡi hái đã được nung nóng khiến nàng ta đau đớn khôn xiết.
-Làm ơn, nghe ta giải thích.
-Chưa đến lúc.
Hắn áp thứ kim loại đang cháy nóng đó vô nhị hoa của nàng.
-Aaaaa!
Hắn cúi người, cắn mạnh vào đấy.
-Aaaa!
-Ngươi thích cắn lắm nhỉ? Nếu không có dấu răng của ngươi trên cổ ta, thì Ái Như cũng không tò mò đi đến đây. Dù rằng dấu vết trên người của nàng ấy, phải là do ngươi gây ra hay không, thì ngươi cũng phải có trách nhiệm.
Nói xong hắn thả nàng xuống, vì chân nàng đã bị bẻ gãy, nên chỉ còn cách nằm vật ra.
-Ta...
-Không cần giải thích, ta thỏa mãn rồi. Lần sau ta sẽ tới tra tấn ngươi tiếp.
.
Thì ra ban nãy trong bóng tối, Hồ Mẫn núp sẵn sau cửa, đợi Ma Kim bước vào liền lợi dụng lúc đó để chạy ra ngoài chọc tức hắn, mà thực tế thì hắn cũng biết được điều này nhưng vẫn cố giả vờ để có cớ trừng phạt.
Chỉ là Ma Kim không ngờ ban nãy Ái Như vậy mà đi theo sau hắn, vì mùi hương của nàng ấy đã quá quen thuộc nên hắn không phát hiện ra. Còn vụ xô xát ban nãy thì Hồ Mẫn chỉ vì động lòng trắc ẩn muốn cứu người thôi, nhưng mà Ái Như hét to quá nên ả cũng hoảng hồn tháo chạy.
Ma Kim dẫn Ái Như trở về Kim phủ, trên đường đi, nàng ấy trách móc hắn:
-Chàng tại sao lại độc ác đến thế.
-Ta ác với kẻ ác, tốt với người tốt. Như thế có gì sai sao?
-Chỉ là ta đây không thể chấp nhận hành vi man rợ đó.
-Dù sao vài ngày nữa, ả ta lên nhị giai, cơ thể cũng sẽ tái tạo lại mà.
-Thế thì sao chứ, hiện tại con bé chịu đau đớn, không phải tương lai, với cả ta không ngờ chàng lại nhẫn tâm với trẻ em như vậy, lại còn cưỡng hiếp, so với những tên độc ác khác, chàng còn ác hơn.
-Con bé mà nàng nói nó hơn ta hai tuổi đấy. Sau vài ngày nữa, nếu có cơ hội thì nàng sẽ thấy cái thân hình căng mọng của ả.
-Ta không cần biết, chàng có thể hứa với ta, không tra tấn cô nương ấy nữa không?
-Không, ta rất tiếc. Hiếm khi có lý do để tra tấn phụ nữ, ta phải tận hưởng cảm giác này. Với cả, có một sự thật nàng sẽ khó tin, nhưng ta thấy ả có vẻ như rất sung sướng khi bị ta tra tấn.
-Là do chàng tự dối lòng thôi.
-Thật đó, ta cũng không tin lắm, mai tới thử nghiệm tiếp.
-Ta không cho.
-Đang ghen phải không?
-Không thèm.
-Rõ là có.
-Không!
Hắn bế nàng về phủ, sau đó thì nàng cũng được thăng lên nhất giai hậu kỳ.
"Như vậy cho chắc, cơ thể hậu kì khác hẳn với trung kì, ta có thể yên tâm phần nào." Ma Kim xoa đầu Ái Như, lúc này nàng ấy đã kiệt sức mà ngủ thiếp đi.