Chi Hương không quá bất ngờ khi Lisa lên tiếng, cơ mà lão bà đây cũng muốn dò hỏi thử:
-Khí linh của Ly tiểu thư đó sao? Trông cũng ương ngạnh như là Ma công tử.
Ly Ly cũng chẳng có gì phải giấu diếm, cười đáp:
-Phải, hai đứa trẻ này cứ gây gổ với nhau thôi.
Ma Kim máu cà khịa không chừa một ai, liền chen ngang vào:
-Vậy là Chi tiền bối hỏi một câu rồi nhá.
Chi Hương tỏa ra sát khí và dùng ánh mắt chết chóc liếc Ma Kim và nói bằng cái giọng ghê rợn:
-Ngươi vừa nói gì cơ?
Ma Kim vẫn hồn nhiên đáp:
-Thế là hai câu.
Bất lực trong việc dọa nạt đứa nhóc này, lão bà chỉ đành thở dài.
.
Dọc đường đi, Ma Kim không quên kể cho Chi trưởng lão nghe về một số đặc điểm của ba nữ nhân, cốt là để lão bà đây lựa đúng thứ phù hợp.
Bọn họ đang men theo cầu thang đi xuống dưới, giữa các tầng không có tấm màn linh lực ngăn cản nên tấm thẻ bài Nhị phẩm của Ly Ly cũng chả có tác dụng gì cả.
Tàng Khí Các cứ như là một kho báu, thi thoảng giáo phái cũng bán bớt để lấy linh thạch.
Số vũ trang ở đây đại đa số là được các luyện khí sư trong giáo phái luyện... cho vui, vì nguồn nguyên liệu mà giáo đồ đem về từ các cuộc thám hiểm ở ngoài Hoang Địa. Tuy nhiên vẫn có một số là được thu thập từ nhiều nguồn khác, đó có thể là cướp bóc, đào bảo, lễ vật,...
.
Đi tới tầng ba, Chi trưởng lão dừng lại ở một góc tường phía cuối, nơi đó có chất một đống binh khí ngổn ngang, trông cứ như là phế liệu chưa được đem vứt, ấy vậy mà lão bà cúi người xuống tìm kiếm thứ gì đó trông rất nhiệt tình.
-À, ngươi đây rồi!
Nhóm người Ma Kim hồi hộp chờ đợi để xem báu vật khiến Chi trưởng réo lên đó là gì.
Nhưng bọn họ sớm lộ rõ vẻ thất vọng khi mà lão bà giơ lên một cây trâm cài cũ kĩ màu đỏ.
Tử Nguyệt là người nhận lấy món trang sức này rồi cất vào nhẫn trữ vật. Vì trong lòng nàng hơi run trước uy phong của vị tiền bối nên cũng không dám chủ động thắc mắc như cái lần được Ma Kim dẫn đi dưới Địa Ngục.
Cơ mà Chi Hương nhìn cái bộ dạng ngu ngơ của Tử Nguyệt cũng thấy tội tội nên đành nói sơ qua công dụng:
-Đây là Huyết Ngân Trâm, có tác dụng chuyển hóa huyết khí làm lành vết thương trên cơ thể, nó chẳng có phân giai đâu không cần đến ma lực để sử dụng.
Tử Nguyệt chỉ biết gật đầu lia lịa và cảm ơn rối rít, gì chứ nghe đến huyết này huyết nọ là nàng vui rồi.
.
Họ tiếp tục đi xuống tầng bốn, Chi Hương lại vẫn là cắm cúi lục tung đống "phế liệu". Sau một hồi thì lấy ra được một cái găng tay mỏng manh màu hồng và một cái áo choàng lông màu xanh lam, khỏi cần nói cũng biết món nào của người nào luôn.
Lão bà ôn tồn giải thích:
-Găng tay này có khả năng phù hợp với người chuyên dùng vải lụa để tấn công như Mộng Dao cô nương đây. Còn áo choàng này thì nó hợp với màu tóc của Ly tiểu thư.
Cả hai vẫn là phản ứng như người tiền nhiệm, chỉ biết nhận lấy và cảm ơn mà thôi chứ lòng vẫn có chút rối bời.
Ma Kim đành phải thay lời muốn nói, kết nối yêu thương:
-Trưởng lão xinh đẹp à, người có thể nói thêm cho tiểu bối hiểu thêm về đặc điểm hai món đồ này không?
Chi Hương đáp:
-Găng tay này là trang bị tứ giai, tăng cường tốc độ của dòng chảy ma lực, giúp công kích không chỉ mạnh mẽ mà còn uyển chuyển hơn. Áo choàng này thì ta cũng không rõ lắm, chỉ biết nó rất quý hiếm, làm từ lông vũ của một ma thú bát giai hay sao ấy, đừng nói người khác biết nhé.
Lisa cũng có một tí tò mò bèn hỏi:
-Tại sao găng tay này chỉ có một chiếc thế?
Chi Hương cười nói khiến người khác chẳng biết là nói thật hay đùa nữa:
-Do chiếc còn lại bị đánh rơi rồi.
.
Đã nhận được đồ thì Ma Kim cũng giữ lời hứa, hắn nói:
-Trưởng lão xinh đẹp có quyền hỏi bốn câu hỏi đó, hỏi đi nào.
Chi Hương chả ngần ngại gì mà chỉ vô Lisa và hỏi:
-Cây lưỡi hái này, ngươi lấy từ dưới Địa Ngục phải không? Ta thật sự muốn xem hình dạng còn lại của nó...
-Đúng rồi, lão tiền bối Đồ Cốt Thiên tặng cho mẫu thân của ta hồi ở dưới Địa Ngục. Còn về yêu cầu còn lại thì hỏi muội ấy đấy, cơ thể của muội ấy mà.
Lisa nghe thế liền cảm thấy rất vui vẻ, kiểu như càng ngày càng được Ma Kim trân trọng, do đó nàng cũng thoải mái chuyển dạng cho Chi Hương chiêm ngưỡng.
Lão bà này thế mà lại hớn hở đến độ dùng ngón tay chọc chọc thử khắp cơ thể của Lisa để xem độ đàn hồi, không khỏi cảm thán:
-Quao, khí linh hình dạng bán xà này, lại còn có chất lượng tốt như thế, bảo sao khắp Thượng Giới đều bàn tán về nó.
Lisa mặc dù bị người lạ đụng chạm khá khó chịu, cơ mà vì được khen ngợi không ngớt nên tạm thời tha thứ.
Ma Kim biết ý, liền nhắc nhở:
-Hỏi câu tiếp theo nhanh nào, ta còn bận về bú sữa.
Chi Hương lại chỉ vào Mộng Dao và hỏi:
-Cái hồn cốt của vị cô nương này đeo ở ngón tay út, có thể nói về nó không?
Thấy Tử Nguyệt đang tập trung tìm hiểu về Huyết Ngân Trâm nên Ma Kim thừa cơ hội vụng trộm với đại mỹ nhân. Hắn bất ngờ nắm lấy bàn tay nõn nà của Mộng Dao giơ lên trước cho trưởng lão xem rồi nói:
-Nó không phải là đeo ở ngón út, mà nó là ngón út luôn, tuy nhiên đã dung hợp làm một với cơ thể, nó là từ hồ ly tinh ngàn năm. Chức năng chuyển đổi dục khí thành ma lực
Chi Hương không khỏi hứng thú với thứ đồ quý giá này:
-Ma thú ngàn tuổi sao, làm sao ngươi có nó thế? Cơ mà nói trước, đây không phải câu thứ ba đâu, nó chỉ bổ sung cho câu thứ hai thôi.
-Biết rồi, ta làm gì keo kiệt thế. Cái này ấy à, Hồ Mẫn tiền bối cho ấy, nhắc tới lại nhớ đến vị tỷ tỷ ấy.
-Người đàn bà của Đồ Cốt Thiên ấy à, hào phóng thế.
Ma Kim hạ giọng trầm xuống, trông khá nghiêm túc:
-Sau này mong ngài đừng gọi Hồ tỷ với chức danh ấy nữa. Tỷ ấy tên là Hồ Mẫn.
Chi Hương có chút sượng sùng nên đành tiếp tục hỏi câu thứ ba, về một vấn đề khá nhạy cảm:
-Ly Ly tiểu thư vẫn là xử nữ sao? À không, ta lại vô duyên rồi, để ta đổi câu khác.
Ma Kim hồn nhiên cười nói:
-Không cần đâu, mẫu thân của ta bị ta lấy mất cái ngàn vàng rồi!
Ly Ly và Mộng Dao vội chặn họng nhưng không kịp nữa rồi.
Chi Hương đứng hình vài giây để tiêu thụ nguồn kiến thức kì lạ này.
Sau khi đã giác ngộ, lão bà liền nổi lên sát khí cuồn cuộn, chỉa ngón trỏ thẳng sát gần yết hầu của Ma Kim và hỏi:
-Ngươi có muốn sau này sẽ là một ma vương đứng đầu tam giới, vạn vật đều quy phục hay không?
Ma Kim vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, điềm tĩnh trả lời:
-Không biết, miễn sao làm mẫu thân và các tỷ tỷ vui vẻ là được.
Chi trưởng lão vẫn chưa dừng cơn phẫn nộ lại, vẫn còn xem xét thái độ của tên nhóc trước mặt.
Các nữ nhân xung quanh không hề nao núng khi đứng trước luồng áp lực này, trong thâm tâm họ đã sẵn sàng tử chiến để bảo vệ tiểu ma vương.
Ấy vậy mà Ma Kim chả hề lo lắng gì cả, ung dung bước tới ép cho Chi Hương phải lùi lại. Hắn ta cười nói:
-Ở ẩn thế này chắc là mặc cảm tội ác trong quá khứ chứ gì. Lão bà bà đây sao mà dám giết người nữa. Sợ rằng một con côn trùng cũng không nỡ xuống tay.
Lúc này Chi Hương mới bỏ tay xuống đầu hàng cái tên nhóc không biết sợ là gì này, nói bằng cái giọng quở trách:
-Tên nhóc như ngươi chẳng hề biết kính trọng lão nương đây. Ta đã già cả rồi nên không muốn màng tới thế sự thôi.
-Ta gọi hai tiếng lão bà chỉ vì khi nãy Hạ trưởng lão đã kính cẩn với người thôi. Chứ ngoại hình của người trông còn trẻ chán.
Chi Hương vẫn có chút không cam tâm nên hỏi thêm:
-Ngươi không sợ ta tí nào à?
-Không hề.
Chẳng còn cách nào để tác động tiểu tử đầy bí ẩn này, trưởng lão câm nín quay người bước đi một mạch.
Trên đường lên trên, Ma Kim chạy lại gần thăm hỏi Chi Hương:
-À phải rồi, sao bữa yến tiệc không thấy tiền bối xuất hiện?
-Yến tiệc nào cơ?
-Tiệc tân gia... à không, lễ ra mắt cháu trai của ma vương, ta đã kêu người phát thiệp cho những vị cao nhân ở toàn cõi Thượng Giới rồi mà. Người khinh thường ta nên không tới phải không?
-Không, ta không thấy tấm thiệp mời nào đâu. Chắc là khi xưa ta xua đuổi nhiều quá nên bọn thuộc hạ cũng chả dám tới gửi thiệp mời nữa.
-Uầy, làm ta nãy giờ ta hiểu lầm tiền bối nên cố tình chọc người. Chắc xinh đẹp như người đây sẽ không để bụng đâu nhỉ?
-Thì ra từ lúc mới gặp thì ngươi đã vì chuyện này mà chọc tức ta sao?
-Tiểu bối đâu dám, chỉ là bản năng mà thôi.
-Ngươi!
-He he, nào có đám tiệc khác thì tiểu bối sẽ đích thân tới gửi cho trưởng lão.
-Xùy xùy. Cút lẹ cho ta nhờ.
.
Hạ Xuân Chí vẫn đứng trên thuyền bay chờ sẵn. Đám người Ma Kim lần lượt vẫy tay chào Chi Hương rồi lên thuyền.
Dù gì cũng là con người, Hạ Xuân Chí hiếu kỳ muốn biết những món đồ mà Ma Kim cũng hai nữ nhân kia chọn lựa.
Y mon men tới hỏi mới phát hiện việc tiểu ma vương dùng cơ hội quý báu này để tặng một cái áo lông vũ cho mẫu thân.
Hạ trưởng lão bèn kéo Ma Kim sang chỗ khác và nói nhỏ:
-Công tử không tính sau này sẽ cần tới tứ giai binh khí sao? Vì người giành quán quân lần đầu tiên nên mới được thưởng nhiều như vậy.
Ma Kim lấy mấy cây kim châm từ trong nhẫn trữ vật ra khoe:
-Dạo nay ta toàn dùng thứ này của tiền bối, mấy cái món tứ giai thì sau này lớn rồi tính tiếp.
-Cơ mà mấy cây kim này cũng là tứ giai mà? Bữa ta nói rồi đó thôi.
Ma Kim vô cùng sửng sốt:
-Hể?
-Đừng nói công tử luyện ném ám khí bằng thứ này nhé.
-Hể?
-Chênh giai thì không truyền ma lực vào để ném đi được đâu, công tử không biết sao.
Ma Kim lật đật lấy cái cuốn bí tịch Khiển Xạ Kỹ ra xem, đúng là ở trang cuối cùng có vài dòng lưu ý tương tự lời của Hạ trưởng lão.
Hắn lúc này mới bần thần nhận ra lí do khoảng thời gian trước cực khổ luyện tập ngày đêm mà vẫn không thể tiến vào sơ nhập.
Hắn nhìn lại hai bàn tay chai sờn, những đường hằn ngấn máu do ném đi ném lại, những lần cử tạ đau mình tróc vảy, những lúc tức tối do ném trật hồng tâm, những tiếng đùa cợt chế giễu của nữ nhân.
Tất cả như tua lại trong đầu của hắn một lần nữa, hắn cay lắm nhưng mà cũng chỉ đành cười trừ và chợt nghĩ về nô lệ: "Em đâu rồi? Mau về đây để mà an ủi anh nào!"