Vào đêm hôm trước, Ma Kim đã dự tính được việc mẫu thân mình sẽ từ chối học bí tịch. Thậm chí hắn biết rõ trước giờ nàng hấp thụ huyết tinh thể cũng chỉ qua loa, trừ lần hắn chuẩn bị làm lễ huyết tẩy, nàng phải nhanh chóng tăng cường thực lực vì sử dụng chung vũ hồn. Ngoài lần đó ra, hầu như Ly Ly hấp thụ huyết khí chỉ với mục đích truyền ma lực lại cho thằng bé.
Chính vì biết được tính cách của mẫu thân, Ma Kim đã sớm bày Tử Nguyệt cách thuyết phục Ly Ly vào đêm hôm qua:
-Này, muốn ta ở lại thì có một điều kiện.
-Đệ nói đi, chuyện gì cũng được.
-Ngày mai khi vào Tàng Thư Các, có thể mẹ ta sẽ chẳng chịu chọn bí tịch đâu.
-Với tính cách của tỷ ấy thì đúng là thế thật.
-Vậy nên Nguyệt tỷ xinh đẹp phải biết cách gài mẹ ta!
-Như nào cơ?
-Biết là tỷ tò mò về các loại công pháp và võ kỹ, nhưng mà khi ta ra hiệu ráng đứng ở ngoài đợi, lúc đó mẹ ta cũng sẽ đứng chung. Hai người cứ tâm sự chuyện trên đời dưới đất sao ta mặc kệ, miễn sao lúc ta quay lại thì phải cá cược với rằng vòi tiểu tiện của ta ở trong dạng thanh niên sẽ lớn hơn dạng thiếu niên, lúc đó mẹ ta sẽ ngại ngùng nên sẽ không nghĩ rằng cái đó của ta sẽ lớn hơn. Lúc đó chỉ cần tỷ chêm vào phần thưởng đánh cược là đi theo ta chọn bí tịch là được.
-Nghe hơi vô lý nhưng rất thuyết phục. Nhưng lỡ tỷ ấy cược ngược lại thì sao.
-Thì nháy mắt với ta một cái là được rồi.
-Được thôi. Nhưng quan trọng hơn là cho tỷ thấy cái vòi kia của đệ có thật sự lớn hơn không đã!
-Bí mật, mau đi ngủ đi.
-Hứ, không thèm.
.
Thế là Ma Kim nhanh chóng dắt hai cô nương đi theo trong sự bỡ ngỡ của Mộng Dao. Nàng nghĩ hắn có thể thuyết phục nhưng không đến nỗi nhanh như thế "Chả nhẽ lại có thủ thuật nào chăng?"
Bọn họ đi một mạch xuống tầng bốn, nơi này trưng bày khá ít sách công pháp và võ kỹ, sách tri thức thì nhiều vô kể, đơn giản là vì bí tịch từ cực phẩm trở lên đâu hề dễ kiếm, nếu ở Trung Giới sở hữu được thì là thiên hạ vô địch rồi.
Mộng Dao thấy thế thì vô cùng hứng thú, vì đại đa số cuốn sách ở hai tầng đầu nàng đã đọc qua cả rồi. Mọi người cùng chia ra lựa chọn, Tử Nguyệt và Lisa đi theo nhưng chỉ đành giương mắt thèm thuồng, thậm chí Lisa còn chả được góp ý.
Ma Kim lần này tới đây cốt không chọn bí tịch cho bản thân bởi lẽ đơn giản là hắn lười học, suy cho cùng với thiên phú sao chép của hắn thì hắn có thể tiết kiệm kha khá thời gian, dùng số đó để tích ma lực dự trữ thì có ích hơn nhiều, nếu không thì cũng đi trải nghiệm thế giới rộng lớn này chứ hơi đâu nhồi nhét kiến thức cho nặng đầu.
Về phía Ly Ly, nàng vớ bừa một cuốn công pháp mà chẳng thèm đọc qua bìa. Tử Nguyệt tò mò mượn sách của Ly Ly, mở ra xem thử thì biết được tên của nó là Tử Thần Ma Pháp. Mạc Kình bất ngờ liền nói:
-Đây là loại công pháp thuộc hàng siêu phẩm, tuy nhiên mấy ngàn năm không ai học được. Nó là một bí tịch cổ đại cách đây chục vạn năm. Cuốn này chỉ là phục chế lại từ nguyên bản một phần nhưng đã đủ để xếp vào hàng cực phẩm.
Tử Nguyệt thắc mắc:
-Thế ngài có biết công pháp này có đặc điểm gì không?
-Thậm chí ma vương có thử qua nhưng cũng không thể thấu, chỉ đoán được ý nghĩa của nó liên quan tới thuật luyện hồn bị thất truyền. Nếu Ly tiểu thư chọn cuốn này thì có vẻ như đã lãng phí thời gian.
Tử Nguyệt và Ly Ly khẽ nhìn nhau với chung một suy nghĩ "Trùng hợp thế sao, chẳng phải Ma Kim đã dạy thuật luyện hồn rồi à."
Ly Ly cười trừ tính bỏ cuốn này lại, Tử Nguyệt chặn tay nói khích:
-Sao thế, cứ tưởng tỷ tỷ đây không muốn học công pháp. Sự thật là sợ không học được à?
-Gì chứ, tỷ có gì mà không học được. Thằng bé dặn muội đi theo tỷ phải không?
Tử Nguyệt cúi đầu xấu hổ:
-Ra là tỷ đoán được rồi à?
-Tỷ là người sinh ra tên nhóc ranh ma đó mà, tỷ không hiểu nó thì là ai có thể hiểu chứ. Nhưng mà nếu muội và Mạc lão đây khinh thường ta như thế thì ta sẽ thử luyện cho mọi người trố mắt xem.
Mạc Kình không rõ họ đang nói về điều gì, chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm "Mong ma vương không trách ta nếu như Ly tiểu thư không tiến bộ."
Về phần Ma Kim, hắn lần mò mãi mới kiếm ra được cuốn võ kỹ như ý, đó là Phân Thân Kỹ.
Võ kỹ này giúp tu chân giả tạo ra bản sao của cơ thể, nó khá là thông dụng vì tương thích với tất cả công pháp tu luyện, thậm chí không phân biệt người hay yêu.
Tuy nhiên cuốn Ma Kim đang cầm là loại cực phẩm cho nên nó có những điểm ưu việt về cả thời gian và số lượng duy trì hơn những cuốn tương tự ở cấp thấp. Đặc biệt hơn, những phân thân mà võ kỹ này thi triển ra có tư duy và mang một phần đặc tính của chủ thể.
Ma Kim thì không nghĩ nhiều đến thế vì hắn đâu có rành đâu, miễn là có dòng ghi chú thỏa mãn mục đích của hắn thì hắn lấy thôi.
Chọn xong võ kỹ, hắn không quên lựa thêm cuốn sách kiến thức tặng cho Tử Nguyệt, vì ở đây có quy định bí tịch thì mỗi người lấy một quyển, còn sách kiến thức lấy bao nhiêu cũng được. Chỉ có điều đọc xong phải tiêu hủy, không được để truyền ra ngoài giáo phái. Đó cũng là lí do Tàng Thư Các phân tầng, không phải vì để ưu ái cho kẻ có thực lực, mà đơn giản là vì kẻ có thực lực sẽ giữ kín chuyện hơn.
Sau vài canh giờ mày mò ở trong kho tàng tầng hai, mọi người cuối cùng cũng tập hợp lại. Mộng Dao ôm một chồng sách trong đó có một cuốn võ kỹ tên là Mị Ảnh Phá Hồn, dùng mị lực để công kích linh hồn đối phương, nếu xét ra thì nó chỉ thuộc hàng cực phẩm. Nhưng mà khi kết hợp với Mị Cốt Thiên Thể của Mộng Dao, nó lại nâng tầm lên siêu phẩm, kỹ năng này có thể sát thương bất cứ thứ gì trên đời miễn là nó có linh hồn
Theo con mắt quan sát có thâm niên của Mạc Kình thì lão chỉ đánh giá cao sự lựa chọn thông minh của Mộng Dao.
Về phần tiểu ma vương, lão thấy cậu ta chọn một loại võ kỹ thông dụng, chí ít với tu vi nhị giai sơ kỳ, có phân thân ra cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều, thậm chí tự gây rối cho chính bản thân, người khác sẽ dễ dàng nhận ra bản thể thật và nhanh chóng khắc chế nó, với cả đây cũng là một trong những loại võ kỹ khó có thể thành thạo.
Còn về Ly tiểu thư thì khỏi bàn, lão nghĩ nàng chắc chắn sẽ không bao giờ luyện thành công Tử Thần Ma Pháp.
Trong lúc chờ cho Mạc Kình sao bản, mọi người tranh thủ luận bàn với nhau.
Sao bản là việc người thủ thư đem sách đi chép ra một bản tương tự, đồng thời bù đắp vào những trang giấy hoặc nội dung còn khiếm khuyết. Bởi nếu trưng bày bí tịch hoàn chỉnh, chẳng phải một người có trí nhớ bất phàm lướt qua một lượt đã học được hết sao.
Mộng Dao thì rất tò mò về quyết định của Ly Ly, bèn hỏi:
-Muội chọn cuốn công pháp trông có vẻ kì lạ nhỉ? Nếu liên quan tới luyện hồn thì...
Nàng chợt thấy Lisa đang bay bay bên cạnh liền hiểu ra và mừng thầm trong bụng.
Ly Ly thấy Mộng Dao hớn hở như thế thì cũng vui lây:
-Chúc mừng tỷ tỷ có được dịp đọc sách thỏa thích.
Mộng Dao ôm chầm lấy Ly Ly, nói bằng cái giọng ấm áp nhất có thể:
-Còn chẳng phải tất cả là nhờ có muội sao. Tỷ thật lòng cảm ơn muội.
Ly Ly rơm rớm nước mắt:
-Nhiêu đây là có gì so với ân tình tỉ đã dành cho muội chứ. Muội thật lòng xin lỗi tỷ chuyện khi nãy.
Mộng Dao cũng sướt mướt:
-Là lỗi của tỉ. Đáng lẽ tỷ không nên can thiệp vào chuyện riêng của muội.
Ly Ly không kiềm được nước mắt, liền òa lên nức nở:
-Hai tỷ muội chúng có gì là chuyện riêng chứ. Tỷ lo lắng cho muội thế mà muội đây lại quá đáng như thế.
-Dù quyết định của muội có ra sao thì tỉ vẫn sẽ luôn ủng hộ muội. Nín đi, lem hết lớp trang điểm bây giờ.
Tử Nguyệt nhìn bọn họ với đôi mắt long lanh ghen tị, Ma Kim lúc này cũng bắt chước úp mặt vào bụng nàng. Tử Nguyệt tỏ vẻ dỗi hờn hắn:
-Thấy tỷ muội người ta thắm thiết chưa. Nhìn lại đệ xem. Thế mà luôn mồm bảo ta là nương tử.
-Nương tử nói sao vậy, ta có mang quà cho nương tử mà?
-Có đâu.
-Cuốn sách về thuật luyện huyết hình nhân. Một trong những thuật pháp hiếm hoi tỷ đây có thể sử dụng được á. Ráng luyện cái này thành thạo trong thời gian chờ ta tìm được người chữa trị cho tỷ nhé.
-Thật sao???
-Làm gì bất ngờ vậy, sao nãy đi chung với hai người kia không đòi mấy cuốn đọc chơi đi.
-Có đi theo lựa giùm Mộng tỷ trong lúc Ly tỷ chọn xong đứng chờ ở ngoài. Ta không nghĩ là ta được phép chọn.
-Ngốc chưa. Thích cuốn nào thì lấy cuốn đó mượn danh nghĩa của Mộng Dao là được mà. Tỷ ngốc chẳng đành, sao Mộng Dao tỷ tỷ không nhắc tỷ. Để ta đòi lại công bằng cho nương tử của ta!
Tử Nguyệt cười mãn nguyện xoa đầu Ma Kim:
-Mộng tỷ lúc đấy đang say mê tìm sách, có nói về sẽ cho ta đọc chung. Mà thật ra thì ta chỉ cần có nhóc đã quan tâm ta là quá đủ rồi.
Ma Kim đang dụi mặt vô bụng Tử Nguyệt, bỗng nghiêng đầu cắn một cái. Nàng phản xạ kêu "Á" một tiếng rồi xách nách nhấc bổng Ma Kim lên quát mắng:
-Này cái tên kia, lãng mạn một xíu không được à?
-Hì hì, lúc tỷ tức giận trông dễ thương lắm.
Vừa nói, hắn vừa dùng tay bẹo má nàng khiến nàng ngượng tới đỏ mặt.
Mạc Kình quay lại đưa sách. Mọi người cúi đầu cảm ơn lão rồi ra về. Mộng Dao tâm trạng phấn khích quyết định đãi mọi người một chầu lớn:
-Nào, cùng tới Trung Tâm Thượng Giới chơi thôi!
.
Thượng Giới chia rõ ba khu vực rộng lớn do tu tiên, tu yêu và tu ma cai quản riêng biệt. Cho nên nhìn chung Thượng Giới an toàn hơn Trung Giới và Hạ Giới vì dưới đó địa bàn lãnh thổ khá là phức tạp. Ngoại trừ các cuộc đại chiến xé toạc bầu trời ngàn năm có một ra thì còn lại cuộc sống trên đây khá yên ổn.
Trung Tâm là nơi giao lưu giữa ba đại thế lực, là nơi vô cùng sầm uất và phồn thịnh. Trái với Ngoài Rìa là khu vực nhiều ma thú nguy hiểm, đồng thời là nơi không chịu bất cứ ràng buộc nào của tam đại thế lực.
Nếu xuất phát từ Ma Sát Giáo để bay tới Trung Tâm thì với tốc độ của bọn họ sẽ mất gần cả tuần. Tất nhiên là Mộng Dao chọn cách nhanh hơn nhiều là sử dụng cổng dịch chuyển của giáo phái. Nó có thể liên kết hai không gian cách xa ngàn vạn dặm với nhau, tất nhiên với điều kiện điểm đến và điểm đi mỗi nơi phải xây dựng một cái cổng tương thích rồi.
Không phải giáo phái hay tông môn nào cũng có thể sử dụng cổng dịch chuyển đi tới Trung Tâm. Thậm chí ở Ma Sát Giáo, việc dịch chuyển như thế cũng phải có những yêu cầu nhất định.
Đáng nhẽ với thân phận nội giáo đồ của Mộng Dao, muốn dịch chuyển tới đó thì phải xin phép trước một tuần đợi đến thời điểm mở cổng lớn cho giáo phái sử dụng chung. Tuy nhiên với cái lệnh bài nhị phẩm quyền lực thì không cần thiết phải rườm rà như thế.
Mộng Dao có những lúc cũng muốn kiểm tra xem mị lực của bản thân đã tăng tiến đến mức độ nào, nàng chưa vội khoe lệnh bài mà muốn sử dụng mỹ nhân kế thử.
Những tên lính gác cổng đắm chìm trong nhan sắc của Mộng Dao, nàng dùng mị lực cầu khẩu tha thiết nhưng bọn họ vẫn còn coi trọng tính mạng của bản thân nên một mực từ chối. Thế là nàng ngẩng cao đầu, uy phong giơ lệnh bài ra, các binh lính thấy thế lập tức quỳ xuống hành lễ, mọi việc diễn ra vô cùng trôi chảy.
Trong lúc đó có một tên lính lập tức quay về bẩm báo với đại trưởng lão, còn một tên thì lui về báo với trưởng lão Hạ Xuân Chí.