Chương 236: Mị Hồ Trảo

Ái Như, Tuyết Hân và những yếu nhân khác của Kim gia suốt sớm đã an toàn trong một căn phòng được Kim gia chủ bí mật xây dựng bên dưới tầng hầm của nhà kho trong phủ.

Nơi đấy được tầng tầng lớp lớp kết giới bảo vệ nên dù Sát Dục hội biết được vị trí và dồn toàn lực tấn công thì ngốn ít cũng tầm ba ngày mới chạm được vào cọng tóc của họ.

Đại Nô là át chủ bài của Kim gia, nàng ta suốt từ đầu trận chiến vẫn chưa ra mặt, chỉ có Nhị Nô phụ giúp giáo đồ xử lý địch nhân trong thành, Tam Nô và Tứ Nô đảm nhận phòng vệ Hầm Ngục và Trang Viên cùng những nhị giai giáo đồ khác.

Thất và Cửu cùng với bảy tên nhị giai hội viên khác rất nhanh đã đi vào thành Hoàng Hà, chúng không khỏi ngạc nhiên khi thấy các cuộc bạo loạn đã bị dập tắt nhanh chóng đến vậy.

Nhị Nô đang đeo chiếc mặt nạ đầu heo đứng bên dưới ẩn nấp, khi thấy hai tên nhị giai kia sắp sửa trút cơn phẫn nộ lên người bách tính vô tội, nàng buộc lòng lộ diện, phóng ra ám khí từ xa để thu hút kẻ địch.

Thất và Cửu khi thấy bên Nhật Nguyệt xuất hiện tu chân giả nhị giai, không cần biết thực lực thế nào, liền nở nụ cười gian xảo. Chúng không vội báo tin cho đồng bọn bên ngoài thành mà lại tranh thủ thời gian chơi đùa một chút.

Thất ngự kiếm trên cao, đưa hai tay lên trời, triệu hoán ra một quả cầu lửa lớn, quăng về phía của Nhị Nô.

Đằng sau Nhị Nô có vài giáo đồ Nhật Nguyệt đang đứng, vậy nên nàng không chọn né tránh mà gắng đỡ lấy đòn công kích.

- Hồ Trảo!

Nhị Nô lớn giọng hét lên, móng vuốt trên các ngón tay nàng mọc dài ra, phủ lên một lớp linh lực. Nàng quơ cả hai tay cào vào không gian trước mặt, xuất ra một luồng năng lượng, va chạm với quả cầu lửa của đối thủ, tạo ra một vụ nổ khói bay mù mịt.

Cửu lập tức triệu ra vũ hồn của mình, đó là một nhím lớn, nó mau chóng gồng cơ thể phóng ra những cái gai nhọn xuyên qua làn khói.

Cứ tưởng đòn phối hợp vừa rồi đã gây thiệt hại cho Nhị Nô, nhưng chỉ vài giây khi làn khói tan đi, nàng cùng với những giáo đồ khác biến mất tăm.

Hai tên Sát Dục hội và những thủ hạ của chúng có chút bối rối, đảo mắt lia lịa dò tìm. Nhưng mà Nhị Nô không biết từ khi nào đã đứng ngay bên dưới điểm mù, nàng lúc này hóa thành hình dạng bán yêu, hét lớn đồng thời tung ra võ kỹ cơ bản của mình:

- Hồ Trảo!!!

Hai địch thủ phản xạ ngay lập tức, dựng ra một lớp linh thuẫn để phòng ngự. Thất còn tâm trí để chế giễu đối phương:

- Giọng ngươi nghe nứng nhỉ? Hồ ly tinh. Sợ bọn ta không tránh kịp sao?

Nhị Nô đôi mắt sáng rực, nhếch mép cười:

- Cảm ơn đã khen!

.

- Nè, chủ nhân, chủ nhân!

Bốn nữ hồ cố rù quến Ma Kim trong Trung Tâm, họ đang bay trên tấm thảm nhiều màu đặc trưng.

Tiểu ma vương lúc này không đeo mặt nạ, có vẻ tranh thủ cho da mặt hít tí không khí, chẳng trách làm mấy nữ nô này không kiềm chế được mà làm phiền. Hắn líu díu đôi mắt, nhẹ nhàng nói:

- Sao đó? Ta tẹo nữa là ngủ quên rồi. Ở bên các ngươi cảm thấy an toàn quá, hì hì.

Đại Nô dùng tay vuốt cằm hắn, giọng yểu điệu:

- Chủ nhân quá lời rồi. Bọn thiếp may mắn được ở bên ngài, mới cảm thấy yên tâm.

Tứ Nô tiếp lời:

- Phải đó! Chủ nhân chiêu thức đầy mình, chả bù cho bọn thiếp.

Ma Kim mỉm cười, ôn tồn đáp:

- Ta thấy các ngươi cũng có không ít võ kỹ tốt mà. Cái Hồ Trảo gì đấy khá mạnh đó.

Đại Nô có vẻ hứng thú với chủ đề này, rất mau sau đó liền biến chủ đề này thành của riêng hai người:

- Ngài nói kỹ năng đó mạnh sao? Nó chỉ là bản năng thôi mà.

- Mỗi loài vật, à ừm, giống loài đều có bản năng sinh tồn. Hồ Trảo của các nàng chính là thứ thích hợp nhất với hồ tộc, chính vì vậy nó đã là trung phẩm võ kỹ rồi. Tuy nó không khuếch đại sát thương lên nhưng mà hiệu suất chuyển hóa linh lực sang năng lượng khá tốt, vậy nên cảnh giới càng cao thì nó càng tỏ ra hiệu quả. Ta từng học được Miêu Trảo, nó có tốc độ nhanh hơn, linh hoạt hơn nhưng ngốn linh lực hơn và cũng khó dung hợp hơn.

- Dung hợp? Nó là gì, thiếp chưa từng nghe qua.

- Nếu ở Hạ giới thì người ta gọi là kết hợp á, nhưng tính chất có khác nhau một tẹo, kết hợp là sử dụng đồng thời hoặc tuần từ hai hoặc nhiều kỹ năng, còn dung hợp thì tạo ra một kỹ năng mới dựa trên hai hoặc nhiều kỹ năng trước đó. Cơ mà võ kỹ hạ phẩm thì khó dung hợp với nhau được nên khái niệm này lạ là phải.

- Thế bọn thiếp làm cách nào để dung hợp kỹ năng, hình như nó giúp bọn thiếp gia tăng lực chiến.

- Ừa phải rồi, dung hợp khá là gian lận đấy, Dịch Chuyển của ta cũng từ đó mà có, Tuy nhiên dung hợp thủ công thì ta chịu thua, của ta là tự động, hơi khó giải thích nhưng ta làm mẫu cho các nàng xem Hồ Trảo kết hợp với mị lực. Nó sẽ giúp đòn đánh của nàng khiêu khích đối thủ. Còn một số biến thể khác khá hay ho, nhưng vẫn là nên tập trung học Dịch Chuyển với Phân Thân Kỹ trước đã.

Dứt lời, Ma Kim tung ra một đòn đánh hướng về phía Đại Nô. Sát thương là không đáng kể, nhưng có một thứ gì đấy đã khiến hồ yêu cảnh giới nhị giai hậu kỳ viên mãn như nàng giảm đi tầm quan sát trong vài giây ngủi.

Bất ngờ từ đằng sau, một phân thân của Ma Kim xuất hiện tiếp cận Đại Nô rồi vươn tay ra trước vòng qua bắt lấy hai quả đào tiên của nàng. Đại Nô giật mình, nàng vừa rồi chỉ chăm chăm vào bản thể Ma Kim trước mặt mà hoàn toàn mất cảnh giác đối với những hướng còn lại.

- Ha ha, thua rồi nhé!

Ma Kim cười lớn rồi thu phân thân về.

Ánh mắt Đại Nô sáng rực, chồm về phía trước, đồi núi trập trùng đè lên ngực hắn, tha thiết khẩn cầu:

- Làm ơn dạy thiếp kỹ năng đó!

Ma Kim đưa hai ngón tay đút vào đôi môi căng mọng của Đại Nô, ngón trỏ và ngón giữa ma sát cái lưỡi ướt đẫm của nàng rồi vui vẻ nói:

- Được thôi các nô lệ của ta. Ta sẽ truyền thụ các nàng Mị Hồ Trảo, thượng phẩm võ kỹ.

.

Thất và Cửu tuy đã sử dụng linh thuẫn để phòng thủ nhưng mà họ không biết rằng đòn tấn công của Nhị Nô đã thay đổi, nàng không sử dụng Hồ Trảo mà sử dụng Mị Hồ Trảo.

Võ kỹ này mượn linh lực phát tán mị lực, mà mị lực thì không dùng linh lực để cản lại được mà phải dùng tinh thần lực hoặc rời khỏi phạm vi của đòn tấn công. Hình thức bên ngoài trông y hệt với Hồ Trảo, cũng xuất hiện luồng năng lượng, nhưng khi bị cản lại, nó sẽ phóng thích ra mị lực, xuyên qua cái lớp linh thuẫn không kín.

Ngay lập tức, Thất và Cửu chịu phải ảnh hưởng của Mị Hồn Trảo, thứ này đã làm chúng trong vòng vài giây ngắn ngủi bị suy giảm các giác quan, tâm trí lâng lâng chỉ để ý đến chủ thể ra đòn.

Phụp.

Một bóng hình xuất hiện phía sau hai hội viên chủ chốt của Sát Dục hội. Chưa kịp để chúng phát hiện thì trên lưng đã in mười vết cào, tốc độ và lực công kích này so với ban nãy khác xa hoàn toàn, xuyên qua da thịt chạm đến xương.

Là Đại Nô, nô lệ ưu tú nhất của Ma Kim, ra tay, nàng cũng chính là người đã vô hiệu hóa cả ngàn cái gai nhím ban nãy, cũng giúp các giáo đồ dịch chuyển đến vị trí an toàn. 

Nhưng vì Nhật Nguyệt giáo chủ trương hạn chế hạ sát những cường địch, nên Đại Nô không dùng toàn lực, chỉ vừa đủ để khiến đối phương trọng thương mất khả năng tự vệ.

Thất cố dùng sức lấy từ túi trữ vật bùa nổ quăng lên trời để báo tin cho chủ nhân, nhưng không ngờ Nhị Nô nhanh tay tóm lấy và vô hiệu hóa nó. Sau đó nàng ghim vài cây kim tẩm thuốc mê lên đỉnh đầu chúng rồi ra lệnh cho thuộc hạ khiêng đi.

Những hội viên dưới trướng của Thất và Cửu thấy hai người nhị giai hậu kỳ dính một đòn đã liệm, không nghĩ ngợi nhiều, vội vàng ngự kiếm rút lui. Tuy nhiên chưa kịp rời thành đã bị giáo đồ Nhật Nguyệt tập kích bằng ám khi và cung nỏ.

Kết giới lần nữa được tái kích hoạt, mấy kẻ này tinh thần hoảng loạn nên linh lực bị xáo động, phi hành không vững liền rơi xuống đất, thứ đón chờ họ là những mũi giáo và lười đao nhuốm máu.

Bị dồn đến đường cùng, một trong số chúng cố gắng bay vút lên trên cao, sau đó lôi phù chú trong người ra kích hoạt. Một tiếng nổ lớn đã thành công đánh động tới đồng bọn bên ngoài thành.

.

U Mỡ ở đằng thấy tín hiệu, vội vàng dẫn theo người hướng tới nội, y phấn khích nghĩ rằng bản thân sắp giải được vấn đề hóc búa. Nhưng rất nhanh sau đó y cảm thấy có gì đó không đúng, khi vừa vượt qua tường thành thì đưa tay ra hiệu cả đám dừng lại.

"Tại sao nơi này ta không thấy đám cháy nào? Thất rất thích phóng hỏa cơ mà, vị trí tấm phù phát nổ cũng không quá xa, tại sao từ đây đã không thấy động tĩnh gì. Nếu kẻ địch bỏ chạy thì hai tên đó chắc hẳn phải gây náo loạn thay vì chỉ cắm đầu đuổi theo. Như vậy chỉ có thể là chúng bại trận rồi, nhưng có đến hai nhị giai hậu kỳ, sao chúng có thể xử lí nhanh đến vậy." U Mỡ đăm chiêu phân tích.

Đột nhiên ngay giữa quảng trường trung tâm, một cái pháo hoa được bắn lên trời khiến cho dòng suy nghĩ của y đứt quãng.

- Không ổn! Mau rút.

U Mỡ đã tức tốc rời đi trước, đám thuộc hạ tuy cảm thấy khó hiểu nhưng cũng mau chóng bay theo. Họ lượn một vòng ngược về hướng Tây Nam, rất rõ ràng là tên tổng quản gian xảo này muốn thay đổi kế hoạch, chọn cách dùng con tin đã bắt được để đàm phán, nếu may mắn thì trên đường còn được Kim gia chủ. Nếu y đã không dẫn theo cao thủ mà để chúng ở lại Hoàng Hà thành thì việc bắt gọn dễ như trở bàn tay.

Hạo Thiên phát hiện ra âm mưu của đối phương liền triệu tập giáo đồ ráo riết đuổi theo, đương nhiên là vẫn phải giữ khoảng cách an toàn. Trong số bốn nữ hồ, chỉ có Đại Nô rời đi, ba muội muội còn lại phải nán lại thành đề phòng kẻ gian giở trò.