Chương 17: Bậc thầy luyện dục

Hồ Mẫn vội vàng đi tới khu luyện dục, nóng lòng muốn biết mẫu tử Ma Kim muốn làm gì ở địa bàn của ả.

Lúc Hồ Mẫn tới nơi thì bắt gặp hai người họ đang chuẩn bị quay về. Ả vội vàng chặn đường rồi xét hỏi:

-Tiểu ma vương đến đây sao không nói trước với ta một tiếng?

Ma Kim dõng dạc trả lời:

-Biết gọi ta là tiểu ma vương, còn cần ta phải báo trước à?

-Tiểu đệ hiểu lầm ý ta rồi, tỷ tỷ đây chỉ muốn kịp thời nghênh đón thôi, à, còn cả Ly tiểu thư nữa. Hai người đến đây có chuyện gì không?

Ma Kim liền đáp:

-Việc ta làm đã xong rồi, xin cáo từ!

Hồ Mẫn cảm thấy khó chịu trong người, chẳng hề có tí liêm sỉ nào, thẳng thừng chạy đến ôm hôn Ma Kim. Ly Ly vội can ngăn:

-Hồ tỷ, Ma Kim còn nhỏ, xin tỷ bỏ qua cho!

Hồ Mẫn quay sang Ly Ly, phủi tay một cái đã khiến tấm màn Âm Ẩn ngăn cản tầm nhìn và âm thanh của nàng tan biến khiến nàng biết được toàn cảnh nhục dục xung quanh.

Hồ Mẫn nghĩ thầm: "Để xem một tiểu thư trong trắng như bông tuyết sẽ cảm giác ra sau. Nếu được thì lần này ta sẽ hiếp cả hai ngươi luôn.'

Không ngờ, Ly Ly chỉ xấu hổ dùng tay che mắt lại để tránh thấy những thứ dơ bẩn kia.

Ma Kim lúc này cười bảo:

-Con nói rồi, mấy cảnh này cũng đâu có gì ghê lắm đâu mà mẹ cứ che che thôi, dâm khí cũng chẳng đủ mạnh để tác động lên mẹ.

Hồ Mẫn có chút bất ngờ:

-Sao có thể? Ngươi đã làm cách nào?

Khựng lại vài giây đắn đo, cuối cùng Hồ Mẫn quyết định tấn công trực diện, thế là ả phóng thích luồng dâm khí nồng nặc hướng thẳng đến Ly Ly, nhưng kết quả chỉ khiến cho nàng thở gấp và cảm thấy bứt rứt một tí.

Hồ Mẫn tức giận, đôi mắt ả tỏa sáng phát ra mị lực, đây là một đặc kỹ thượng phẩm của Hợp Hoan Tông. Đột nhiên, ả nhớ lại chuyện hôm nọ, bèn lập tức thu chiêu và cười nói:

-May mà lần trước tiểu đệ dạy cho ta một bài học, giờ thì ta sẽ dạy lại đệ, đây coi như là hòa.

Ma Kim nghĩ trong đầu: "Thôi xong, đánh chay làm sao lại ả, tầm này ta bị hiếp mất."

+Cố vùng vẫy đi chủ nhân, biết đâu lại thoát, không thì hô lớn lên cầu cứu.

"Ta xác định rồi, níu kéo cũng vô vọng."

+Chủ nhân, ngài rõ ràng là cố tình để lộ sơ hở!!!

Hồ Mẫn nhanh gọn dùng vũ lực bắt cả hai mẹ con nhốt vào phòng riêng ở tầng ba. Ả ta xé đồ của tên nhóc láu lỉnh ra, rồi quay sang động tay với nàng tiểu thư vô dụng.

Ma Kim hốt hoảng ngăn lại:

-Này, đừng đụng vào mẹ ta, nếu không ta không chỉ phương pháp đỉnh cấp cho người đâu.

Hồ Mẫn cười nói:

-Không sao, dùng vũ lực tác động lên mẫu thân của đệ thế này, đệ mới ngoan ngoãn nói thật, cách này tỷ đây đã áp dụng mấy trăm năm hành tẩu, chưa bao giờ là sai cả.

Ả túm lấy cổ áo của Ly Ly, đang định xé rách thì bất ngờ bị Vô Diện chặn lại và đẩy ra.

Hồ Mẫn nổi cơn thịnh nộ hét lớn:

-Ngươi dám làm lỡ chuyện tốt của ta?

Vô Diện đứng trước che chở cho Ly Ly, phong thái ung dung phe phẩy cây quạt, y điềm đạm nói:

-Địa Ngục Vương đã ra lệnh cho toàn bộ thuộc hạ phải chịu dưới quyền của tiểu ma vương. Tuy nhiên, nếu ngươi chỉ đụng tới tiểu ma vương thì ta sẽ không làm phiền. Ta sẽ đưa Ly tiểu thư về.

Ba người còn lại cảm thấy khó hiểu, hình như có gì đó không đúng ở đây. Ma Kim nhanh chóng lên tiếng:

-Này tiền bối, tiền bối làm vậy có thấy cắn rứt lương tâm không? Ai đời lại giương mắt nhìn một bà già mấy trăm tuổi cưỡng hiếp trẻ em ba tuổi.

Ly Ly cũng cầu xin cho con trai:

-Xin vị tiền bối đây cứu cả Ma nhi của ta.

Nhưng Hồ Mẫn không vì vậy mà chịu nhường một bước:

-Việc ta muốn làm gì, ngươi chưa đủ tư cách can thiệp!

Thế là Hồ Mẫn quyết lao vào đánh với Vô Diện một phen. Tu vi mặc dù đã bị trận pháp dưới Địa Ngục áp chế. Nhưng sức mạnh của lục giai hậu kỳ quả không tầm thường, bộ pháp di chuyển của ả vô cùng khó lường, hai bàn tay có năm móng vuốt liên tục cào xé, đánh cho thân xác Vô Diện máu văng tung tóe.

Ả ta thấy đối phương sức lực cạn kiệt, đang khụy gối trên đất hộc máu, bèn dừng tay và khinh bỉ nói:

-Không biết tự lượng sức, trước giờ cứ tỏ ra thần thần bí bí trông phát ghét.

Vô Diện bỗng dưng biến mất, hai giây sau lại đứng thẳng phe phẩy cái quạt như chưa có gì xảy ra.

Hồ Mẫn có chút ngạc nhiên, nhưng không vì vậy mà ngừng việc chủ động lao vào chiến đấu.

Cả hai so tài tận hai mươi hiệp, kết quả cũng có một, đó là Vô Diện điềm nhiên như chưa chuyện gì xảy ra. Hồ Mẫn mấy lần còn chém bay đầu hay thậm chí đứt nửa người của đối thủ nhưng y không hề hấn gì cả. Sau cùng, ả ta bất lực thắc mắc:

-Người, rốt cuộc ngươi là cái thứ gì?

Vô Diện thong thả đáp:

-Chuyện này tiếc là tại hạ không thể tiết lộ.

Ma Kim vô tư nói:

-Thuật thế thân phải không?

Vô Diện liền quay sang nghiêng đầu nhìn Ma Kim, sau đó vội ôm Ly Ly dịch chuyển đi nơi khác, bỏ lại Ma Kim trơ trọi với Hồ Mẫn trong căn phòng đã sắp sụp đổ tới nơi.

-Đuổi theo đánh với hắn đi, ta chỉ cho mẹo đánh bại hắn.

Tên nhóc Ma Kim cố tình khích tướng nhằm đánh lạc hướng vị dâm đãng tiền bối.

Nhưng ả ta làm ra bộ mặt bất cần, thản nhiên bước thẳng tới Ma Kim, hai tay làm động tác cào vào không khí và ngọt ngào nói:

-Ta đây hết hứng thú với hắn rồi. Giờ đã có chàng ở đây, ăn liền kẻo nguội.

Thế là Ma Kim bị bắt làm nô lệ tình dục cả đêm.

Lúc đầu, Hồ Mẫn nhún nhảy trên người hắn và rên rỉ như một con thú hoang dại:

-Thấy sao, người có kinh nghiệm như ta nó khác chứ hả?

Ma Kim thở dài nói:

-À, cũng tạm.

-Cái gì??? Tên nhóc không biết điều này, ỷ có dương vật to rồi thích nói gì thì nói à?

Ma Kim liền tung ra hai bộ kĩ năng bá đạo mang tên Âm Đạo Xoa và Tử Cung Trảo do nô lệ trong đầu bày.

"Âm dịch của ả cũng không đến nỗi nào, ít nhất là đỡ tởm hơn cái lọ đầu tiên ta thử. Xem ra ả đã nhịn khá lâu rồi." Hắn hiếu kỳ đưa lên miệng nếm thử mùi vị của đối tác.

Ma Kim vừa chỉ dạy thực hành, vừa giảng lý thuyết cho Hồ Mẫn dù gì mấy cái này hắn đã học được nhờ thiên phú.

-Tỷ nên bảo mấy tên cai ngục hạn chế sử dụng bạo lực lại, thay vì biến nơi đây thành địa ngục trần gian thì hãy khiến nơi đây trở thành thiên đường của kẻ tà dâm. Nếu muốn tăng lực lượng thì thả một vài nữ nhân ra để dụ dỗ những tên háo sắc xuống Địa Ngục thay vì cưỡng ép. Ngoài ra còn có thể dùng thêm dụng cụ để kích dục....

Vừa nói, hắn vừa mân mê cơ thể ả ta, còn khai phá cho ả ta một con đường mới lạ trước giờ vẫn trinh nguyên.

Trong căn phòng đó vọng ra ngoài những tiếng la thất thanh của Hồ Mẫn. Ma Kim thầm nghĩ "Cũng may ả đã tiến đến lục giai hậu kỳ viên mãn, chứ không thiên phú của ta bị bại lộ mất."

.

Sang ngày mai, Ma Kim mặc tạm bộ đồ tên cai ngục Hậu Tâm đưa, phờ phạc đi về phòng như người mất hồn "Thế bất nào con ả đó quất lần mười hiệp, nếu không có nô lệ nâng cấp cái dâm khí gì gì đó lên để làm ả bất tỉnh thì khéo ta chỉ còn bộ xương khô."

Hắn bước vào phòng những chẳng thấy ai, đành quay người trở lại chính điện, dự định ghé phòng Tử Nguyệt hỏi thăm nàng, nếu không có tin tức thì đành kiếm cái tên Vô Diện kia.

Tính ra từ trước đến nay, Ma Kim chưa từng tới phòng riêng của Tử Nguyệt lần nào dù nhiều lần nàng ấy đã gợi ý.

"Cốc cốc."

Hắn thấy Ly Ly ra mở, liền lập tức lao vào ôm lấy mẫu thân yêu dấu. Nàng dìu hắn vào phòng tắm còn Tử Nguyệt thì đi pha nước.

Ngâm mình trong bồn, đầu hắn còn nhớ lại buổi thác loạn đêm qua. Hắn nói thầm:

-Nè, nô lệ, em giận anh sao?

Không có tiếng vọng lại, hắn nhắm mắt, thả lỏng người:

-Em đang ở đâu vậy, đừng im lặng như thế chứ! Mai mốt anh sẽ tránh xa mấy ả đó ra, đừng giận nữa mà.

Hắn bắt đầu lo sợ, cảm giác như thiếu mất thứ gì đó quý giá, à không, là cảm giác người thân đang gặp nguy hiểm, hắn không kiềm chế thét lên thành tiếng:

-Nghe anh nói không, trả lời anh đi! Làm ơn đi mà! Anh sẽ lập tức đi kiếm chỗ đồ đó cho em. Trả lời anh đi! Anh sẽ không làm trái ý em nữa đâu mà...

Hắn bắt đầu rơi nước mắt lúc nào không hay. Lần cuối hắn nghe giọng nàng là đêm qua, nàng nói trong trạng thái vội vàng:

+Ghét anh thật đó. Hại em bị kiềm hãm rồi. Sau này tự quyết đi, em không thèm can thiệp nữa. À mà mau chóng kiếm đồ đi nhé!

Hắn lúc đó đã đuối sức nên nằm lăn ra ngủ luôn nên chẳng kịp thắc mắc gì cả.

Ly Ly và Tử Nguyệt nghe thấy Ma Kim độc thoại trong bồn tắm thì không khỏi lo lắng.

"Không biết đã xảy ra chuyện gì. Nếu là vì cái người tên Hồ Mẫn kia thì ta chắc chắn sẽ bắt ả phải đền tội." Ly Ly trước giờ yếu đuối nhưng một khi đã động tới con trai nàng thì nàng không thể nhẫn nhịn được nữa.

.

Tầm ba mươi phút sau, Ma Kim ra khỏi phòng tắm, bước tới chỗ Tử Nguyệt lúc này đang ngồi trên giường, ôm lấy hút máu, sờ soàng cả cơ thể nàng. Tử Nguyệt nghĩ hắn vẫn đang bị tà pháp của Hồ Mẫn ảnh hưởng, nên cắn răng nằm im hưởng thụ, à không, chịu đựng.

"Nàng quả thật rời bỏ ta rồi sao? Chẳng phải nàng muốn ta ân ái với Nguyệt tỉ lắm mà, nói gì đi chứ!" Ma Kim nghĩ trong đầu nhưng chẳng nghe lại được giọng nói quen thuộc trong đầu, hắn cũng dừng cái trò dê sòm đó lại, quay người nằm ngửa trên giường, nhắm mắt, thở dài một tiếng rồi đáp lời:

-Xin lỗi Nguyệt tỷ, đệ có lí do khó nói.

Nghe thấy câu này, Tử Nguyệt không kiềm nén được nỗi bức xúc bấy lâu:

-Ta, điểm nào lại thua hai người họ chứ? Chẳng nhẽ gu của người không thích cơ thể như ta sao?

-Tỷ nói gì vậy chứ. Ta không có ý đó.

-Còn ý gì chứ, ngươi năm lần bảy lượt chơi đùa với cảm xúc của ta, có bao giờ nghĩ cho ta không?

Mắt nàng bắt đầu rưng rưng sắp khóc. Nghĩ kĩ lại, đúng là từ trước đến nay hành động có quá đáng thật, Ma Kim cảm thấy tự trách mình, hắn cố tìm kiếm cách để Tử Nguyệt tha thứ, trong đầu hắn chợt có suy nghĩ: "Thôi thì dù sao nô lệ cũng chả bao giờ cấm ta tiết lộ, nếu đó là điều cấm thì hãy nói cho ta ngay lúc này. Không thì ta đành phải làm thế thôi."

Ma Kim khựng lại đắn đo một chút, Tử Nguyệt không chịu nổi ấm ức, quay người bước ra tới cửa, lúc này hắn vội vàng hét lên:

-Đứng lại, ít ra cũng nghe ta giải thích một lần chứ! Chỉ lần này thôi.

Tử Nguyệt đứng lại nhưng chẳng thèm quay người lại, cứ thế mà nói với hắn:

-Lúc nào cũng là giải thích giải thích, ta chán ngấy lắm rồi. Ta không muốn nghe thêm một lời nào từ ngươi nữa.

Ma Kim chẳng thèm suy nghĩ thêm mà miệng hắn tự thốt ra ba từ:

-Đệ thích tỷ!

Nghe được điều này, Tử Nguyệt trở nên bấn loạn, miệng lấp bấp:

-Ngươi... ngươi...

Tim nàng đập mạnh như muốn rớt ra ngoài, sau đó chậm chầm quay đầu lại yêu cầu:

-Ngươi nói lại lần nữa xem nào!

Ma Kim lúc này đã bước tới sát cạnh Tử Nguyệt, cơ thể của hắn dần trở nên biến lớn thành bộ dạng thanh niên, chiều cao đã ngang ngửa với búi tóc cột cao của nàng. Hắn đưa tay lên vuốt ve gương mặt thẹn thùng ửng đỏ đối diện và nhẹ nhàng nói:

-Đệ đã thích tỷ ngay từ lần đầu tiên gặp mặt rồi! Đệ luôn muốn làm tỷ thật hạnh phúc, muốn được gần tỷ. Đệ chỉ sợ nếu bản thân làm điều vượt quá giới hạn sẽ khiến tỷ ghét bỏ đệ, cho nên... ngoại trừ lần lúc nãy...

-Ta... ta không nghe nhầm chứ.

-Đệ thực sự nghiêm túc, không nửa lời dối trá. Lúc nãy thật sự là có nguyên do riêng.

Nghe thế, Tử Nguyệt bật cười thẹn thùng:

-Đúng là đệ đệ ngốc. Thật sự rất ngốc!

Tử Nguyệt bất ngờ kéo tay Ma Kim lại, ôm lấy hắn, thì thầm lời ngọt ngào rót vào tai hắn:

-Ngày đầu gặp đệ, ta đã quyết sẽ gả cho đệ rồi...

"Có xạo quá không đây, rõ là chỉ muốn ta dạy cho luyện huyết..." Ma Kim nghĩ thầm trong đầu nhưng nào dám phá vỡ bầu không khí lãng mạn.

Hai người cứ thế ôm chặt lấy nhau tầm một phút, Ly Ly nhìn hai hậu bối tình cảm như thế thì chẳng hề ghen tuông, ngược lại, lòng còn thầm chúc phúc.

Tử Nguyệt chủ động buông hắn ra, đặt tay lên vai hắn và nói:

-Rồi, tỉ hết giận đệ rồi. Nhưng với điều kiện đệ phải giải thích cặn kẽ cho ta hiểu đấy. Những thứ mà đệ còn giấu giếm.

Thế là hai người trở lại ghế ngồi gần Ly Ly. Ma Kim lại chứng nào tật nấy, cứ thích trêu chọc nữ nhân, hắn nhìn mẫu thân và nói:

-Mẹ không ghen chứ?

Ly Ly và Tử Nguyệt mắt liếc hướng khác không đáp lại, hắn cũng ngượng mồm, giả vờ ho vài tiếng rồi ôn tồn giải thích:

-Thật ra năng lực học hỏi trong giấc mơ đấy sau khi huyết tẩy đã biến mất. Trong đầu con lúc ấy có một giọng nói dễ thương phát ra. Nàng tự xưng là nô lệ, gọi con là chủ nhân, nàng nói mục đích là hỗ trợ con trải nghiệm thế giới, con đã đồng hành với nàng kể từ đó, mọi việc con làm hầu như đều dựa trên lời khuyên của nàng ấy, chẳng hạn như chọn lựa vũ khí hay giải mã Long Hồn Trận.

Ly Ly thắc mắc:

-Thế hành động lúc nãy thì sao? Đệ chỉ là thực hiện theo lời cô nương ấy à?

Ma Kim nhẹ nhàng trả lời:

-Từ từ nào, để đệ nói hết. Nàng ấy gợi ý và chỉ điểm cho con gần như mọi thứ, nàng ấy con hay khích lệ con hành động thân mật với tỷ và mẹ. Nàng ấy bảo tỷ và mẹ cái gì mà xử nữ đồng trinh gì đó, bao gồm cả linh hồn bạch xà hôm trước nữa. Nhưng cũng chính vì lẽ đó, nàng ấy ngăn cấm con tiếp xúc với Hồ Mẫn. Nhưng hôm qua con bị ả ta cưỡng hiếp, à thật ra trong đầu con có chút tự nguyện, thế là sáng nay nàng ấy mất tích, nên con thử giở trò biến thái với Nguyệt tỷ để dụ nàng ấy ra, nhưng rốt cuộc vẫn không có động tỉnh gì.

Tử Nguyệt nghe vậy, bèn cố hỏi lại lần nữa cho chắc chắn:

-Vậy đệ yêu ta là thật phải không?

Ma Kim lườm mắt nhìn nàng, hai tay làm động tác bóp bóp, giở giọng nham nhở nói:

-Tỷ muốn lắm rồi phải không?

Nàng ấy mắc cỡ, tiện tay với viên huyết tinh ném vào đầu hắn:

-Ngưng cái trò biến thái đó điiii!