Chương 8: Uy nghiêm của cô gia (2)

Toàn bộ đại điện đột nhiên chìm vào yên lặng, tiếng kim rơi xuống cũng có thể nghe được.

Bọn hắn lần lượt nhìn vào cơ thể của Mục Nguyên dưới chân Lạc Vô Thư, cảm thấy không thể tin nổi.

Lúc này, đôi mắt Mục Nguyên vẫn đang mở to, như thể hắn đã chết không nhắm mắt.

"Sao hắn có thể?”

Trong lòng mỗi người đều đang vô cùng nghi hoặc.

"Mục Nguyên!"

Mục Minh và Mục Minh kêu lên cùng lúc, phá vỡ sự im lặng bên trong đại điện.

Ba huynh đệ bọn hắn vốn tưởng rằng đi theo An Di Tuyết đến Thiên Kiếm phái, thì tương lai rộng mở đang chờ đợi bọn họ.

Nhưng mà hiện tại Mục Minh và Mục Nghi nhìn chằm chằm Lạc Vô Thư như muốn rách cả mí mắt, trong miệng có đồng thời phát ra tiếng rít gào.

"Hôm nay cho dù lão Thiên Vương có ở đây cũng đừng hòng cứu được ngươi.”

Hai người còn chưa dứt lời, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

Bởi vì vào lúc này, Lạc Vô Thư đang lao về phía họ như mãnh hổ.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sững sờ. Mục Nguyên đã chết rồi, tên nhóc này còn muốn giết người tiếp sao?

Tuy nhiên, hắn thật sự nghĩ rằng Mục Minh và Mục Nghi sẽ dễ đối phó giống Mục Nguyên sao?

Hắn còn dám ra tay trước, đúng là không biết sống chết.

Nhất là Mục Minh, lão đại trong đám thị vệ, hắn đã khai thông thành công đoạn kinh mạch thứ sáu, là người mạnh thứ hai chỉ sau An quản gia.

“Băng Quyền!”

Mục Minh và Mục Minh xuất chiêu cùng một lúc, đánh về phía Lạc Vô Thư.

Băng quyền là một loại võ thuật cấp thấp do An gia truyền cho họ. Nhưng khi những võ giả cấp thấp có thể bùng nổ sức mạnh của mình ở mức tối đa, một cú đánh cũng đủ để phá vỡ vàng đá.

Lạc Vô Thư không thèm để ý, cứ như vậy quét qua.

“Bùm bùm!”

Đột nhiên, cả hai đều bị quăng ra ngoài cùng một lúc, người đập vào cột ở chính điện.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều sững sờ đứng chết trân tại chỗ. Hóa ra Lạc Vô Thư không phải nhờ đánh lén mà giết được Mục Nguyên?

Hắn thực sự dùng sức mạnh của chính mình để miểu sát (*) Mục Nguyên.

(*) miểu sát: giết chết đối thủ trong vòng vài giây, ý chỉ một chiêu giết chết đối thủ.

Đáng sợ hơn nữa chính là, Mộ Minh, người đã khai thông sáu đoạn kinh mạch cũng không thể đỡ được một chiêu của Lạc Vô Thư?

“Bộp bộp bộp!”

Có tiếng vỗ tay vang lên bên trong đại điện.

“Thú vị.”

“Vô cùng thú vị."

"Hóa ra tên ở rể phế vật khét tiếng ở thành An Thiền cũng không phải là một tên thư sinh nhu nhược.”

An quản gia vừa cười vừa đi về phía Lạc Vô Thư.

Hắn đặt hai tay sau lưng, nở một nụ cười vô cùng trêu ngươi.

“Ta khuyên ngươi đừng cố chấp ra tay với ta. Ta đã khai thông bảy đoạn kinh mạch từ ba năm trước, chỉ còn một bước nữa là có thể khai mở đoạn kinh mạch thứ tám. Ngươi có thể thắng Mục Minh, nhưng không thể thắng ta.”

"Không phải là ta tự cao. Nhưng người có thể khai mở mạch cảnh, đánh thắng được ta căn bản cũng không có nhiều."

“Mà ngươi, càng không thể.”

“Bớt nói nhảm đi!”

Lạc Vô Thư liếc nhìn An quản gia, sau đó giáng một cú đấm vào người hắn.

Hắn không cần học cũng biết loại võ công cấp thấp nhất như Băng Quyền. Dù đây là lần đầu tiên hắn thi triển loại võ công này, nhưng lại ra tay vô cùng nhuần nhuyễn.

“Nếu ngươi sớm trung thực mà giao lệnh bài ra, có lẽ ngươi sẽ đỡ bị đau đớn da thịt.”

"Nhưng ngươi lại rượu mời không uống mà chỉ uống rượu phạt, vậy thì hãy để ta cho ngươi nếm trải mùi vị xương tan thịt nát.”

An quản gia nhe răng cười nói, hắn thành thạo nhất chính là Chuyển Xương Trảo, cực kỳ tàn nhẫn.

“Ầm!”

Khi quyền trảo đụng nhau, sắc mặt của An quản gia lập tức thay đổi rõ rệt.

Giây tiếp theo, thân ảnh của hắn trực tiếp bị đẩy lui, đập vào cây cột phía sau.

“Hộc.”

Trong đại sảnh truyền đến từng tiếng thở dốc.

Bọn hắn thấy rõ cánh tay của An quản gia đang run lên dữ dội.

An quản gia, người đã khai mở bảy đoạn kinh, thậm chí cũng không đỡ nổi một chiêu của Lạc Vô Thư?

Tên khốn này ẩn chứa bao nhiêu thực lực?

Hắn thực sự là tên ở rể nổi tiếng là phế vật sao?

Khi tất cả mọi người còn đang bị sốc, Lạc Vô Thư lại di chuyển, sau đó có tiếng hét vang vọng khắp đại điện.

Lạc Vô Thư làm theo đúng những gì An quản gia từng nói, đánh hắn đến mức xương tan thịt nát.

"Tên này quả là bụng dạ hẹp hòi quá rồi a?”.

Cảnh tượng đáng sợ này khiến ai nấy đều kinh hãi.

"Vừa rồi ngươi muốn cho ta ăn c*t?”

"Vừa rồi, ngươi muốn đ*i vào mặt của ta?"

"Vừa rồi ngươi nói ta không có uy nghiêm?”

Lạc Vô Thư đảo mắt nhìn từng người, bên trong đại sảnh lập tức vang lên tiếng quỳ không dứt.

“Cô gia tha mạng!"

“Cô gia tha mạng!"

…..

Bọn hắn cho rằng Lạc Vô Thư thích tát người nên một số người đã trực tiếp tự tát mình, rất nhiều người nghe thấy lập tức làm theo.

Tiếng lộp độp vang lên không ngừng.