Chương 50: Ranh giới cuối cùng!

Khâu Thành Cảnh chắp tay sau lưng, không thèm liếc mắt nhìn đám đông bên dưới, trông rất có phong thái bất phàm.

Khoảnh khắc đó, có không ít giọng nói của các nữ đệ tử vang lên.

"Khâu sư huynh thật là soái!"

"Khâu sư huynh, chúng ta có thể làm quen được không?"

"Tối nay chúng ta cùng ăn cơm được không, tiện thể đàm luận một ít vấn đề đầy "chiều sâu", được chứ?"

"Người ta vẫn là lần đầu tiên đó, chủ động hẹn huynh đàm luận vấn đề "chiều sâu", huynh nhất định phải đối xử người ta thật tốt."

(Có lẽ mọi người đã quên, LVT từng cà khịa KTC về vấn đề “chiều sâu” này =)), cho nên tớ cũng không biết đám đệ tử nữ này đang gạ gẫm hay là đang đấm vào nỗi đau của KTC =)) )

….

….

Hướng về phía giọng nói đó, Khâu Thành Cảnh đều gật đầu đáp lại. Hắn rất hưởng thụ loại âm thanh này, giờ khắc này hắn lại có chút biết ơn Lạc Vô Thư.

Nếu không có Lạc Vô Thư, hắn sẽ không đột phá ngự khí cảnh hậu kỳ nhanh như vậy.

Nếu không có Lạc Vô Thư, hắn sẽ không nhận được nhiều sự yêu mến, chủ động hẹn hò từ phía các nữ đệ tử ngoại môn.

Chính Lạc Vô Thư là người đã khiến hắn đạt đến đỉnh cao của nhân sinh.

"Khưu sư huynh, nếu như hôm nay ba người kia thật sự không dám xuất hiện, ngươi sẽ làm như thế nào?"

Bỗng nhiên có người mở miệng hỏi: "Lẽ nào hôm nay để cho nhiều người chờ không như vậy sao?"

"Không hề chờ không!"

Một giọng nói truyền ra từ bên trong Thiên Hình điện. Một bóng người chợt bước ra khỏi sảnh điện, nhìn xuống toàn bộ quảng trường và cao giọng mở miệng.

"Ba tên đệ tử mới nhập môn lại dám không biết trên dưới như thế, nếu cứ tha thứ như vậy thì tôn nghiêm sau này của trưởng lão chấp pháp là ta đây sẽ như thế nào?"

"Cho dù hôm nay bọn họ không xuất hiện, lão phu sẽ vận dụng lực lượng của Thiên Kiếm phái, truy sát ba người bọn hắn cho đến chết."

"Hơn nữa, bao gồm cả người nhà của họ, lão phu cũng giết không tha."

"Lão phu ngược lại muốn nhìn một chút, cha mẹ như thế nào mới có thể dạy dỗ ra ba tên không có giáo dục như vậy."

….

….

"Lão thất phu, có họa tự chịu nên tránh nói đến người nhà, thân là trưởng lão chấp pháp của Thiên Kiếm phái, ông CMN còn có giới hạn cuối cùng sao?"


Đúng tại thời điểm này, tiếng hét lớn từ xa xa truyền đến.

Rất nhiều người chăm chú nhìn về phía phát ra tiếng hét.

Ở bên ngoài quảng trường, rõ ràng có ba người cùng nhau đi đến không nhanh không chậm, nhưng dường như cứ mỗi một bước hạ xuống, khí thế trên người bọn hắn sẽ trở nên mạnh mẽ hơn vài phần.

Nhất là Mạc Phàm, lúc này hắn đang nổi giận đùng đùng, nhìn chằm chằm trưởng lão chấp pháp, bên trong đôi mắt dường như có một ngọn lửa giận như thiêu như đốt. Hắn đương nhiên không sợ trưởng lão chấp pháp sẽ tìm người nhà hắn gây phiền phức, nhưng cơn tức giận kia không thể nào nguôi dễ dàng như vậy được.

Trong giới tu luyện có một quy định bất thành văn, đó là ân oán không liên lụy đến người nhà cha mẹ. Nếu không, một khi song phương kết thù hận, sau giết hại người già, kẻ yếu, trẻ nhỏ trong nhà hai bên, cảnh tượng thanh trừng lúc đó sẽ thảm khốc như thế nào chứ.

Mà lời nói của chấp pháp trưởng lão rõ ràng đã xúc phạm đến điểm mấu chốt của Mạc Phàm.

"Tên mập đáng chết kia, ngươi lại dám bất kính với trưởng lão chấp pháp, đợi lát nữa ta nhất định phải cắt thịt béo trên người ngươi thành từng mảnh rồi mang đi chiên."

Bàn tay của Khâu Thành Cảnh vung lên, bày ra nồi chảo đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Ngay lập tức, một ngọn lửa trực tiếp dâng lên ở đài Thiên Hình.

"Ngươi có vừa lòng với lễ vật ta chuẩn bị cho ngươi hay không?" 

Khâu Thành Cảnh lạnh lùng nói, trên mặt tràn đầy vẻ độc ác. Đây cũng là một trong những biện pháp tra tấn mà hắn cùng với tên đệ tử nội môn kia vừa mới nghĩ ra.

Chuẩn bị riêng cho Mạc Phàm.

"Không tồi!" 

Nhìn thấy nồi chảo, trưởng lão chấp pháp hơi hơi vuốt cằm.

"Đây quả thật là một ý kiến hay, sau này, nếu ai còn dám không biết sống chết khiêu chiến lão phu, ta sẽ dùng nồi chảo để xử trí."

"Về sau sẽ không có người nào khiêu chiến ngươi." 

Giọng nói bình thản của Lạc Vô Thư truyền đến.

"Đúng vậy, ngoại trừ kẻ không biết sống chết gì đó như ngươi, quả thật sẽ không có người thứ hai."

"Không!" 

Lạc Vô Thư vươn tay: "Là ngươi sẽ không có sau này nữa."

"Ngươi…"

Sắc mặt của chấp pháp trưởng lão đột nhiên trầm xuống.

"Giỏi cho cái tên tiểu súc sinh miệng lưỡi sắc bén nhà ngươi, một lát nữa ta muốn nhìn xem miệng của ngươi còn cứng như thế nữa hay không."

"Ít nói nhảm đi!" 

Bóng dáng Lạc Vô Thư dẫn đầu đi lên Thiên Hình đài: "Một lát nữa cái gì? Ta sẽ khiến cho ngươi phải chết ngay bây giờ."

Hai người Mạc Phàm và Yêu Nguyệt theo sát phía sau.

"Thứ ngu xuẩn? Đến bây giờ còn dám mạnh miệng?" 

Trưởng lão chấp pháp âm trầm quát lớn: "Lão phu chấp chưởng ngoại môn nhiều năm, hôm nay ta sẽ thay Thiên Kiếm phái thanh lý môn hộ."

Nói xong, trưởng lão chấp pháp trực tiếp đáp xuống Thiên Hình đài, khí tức cuồng bạo tràn ra ngoài thân.

Ông ta thân là trưởng lão chấp pháp, bên trong ngoại môn có thể nói là một tay che trời, cho nên vốn có thói quen cao cao tại thượng từ lâu. Nhưng cái tên Lạc Vô Thư trước mặt lại không đặt ông ta vào trong mắt. Điều này khiến trưởng lão chấp pháp đã âm ỉ một ngọn lửa giận không gì sánh được từ nửa tháng trước, mà giờ phút này, ông lại bị lời nói bất kính của Lạc Vô Thư kích thích đến ranh giới cuối cùng.