Ba ngày chớp mắt trôi qua.
An gia cũng không hề đắm chìm trong niềm vui của buổi thành hôn, dường như tất cả mọi thứ đều chưa từng xảy ra.
Nhưng toàn bộ thành An Thiền lập tức sốt vó lên khi tin tức An Di Tuyết bái đường cùng Lạc Vô Thư truyền ra bên ngoài. Vô số người cảm thấy bị sốc, họ nghi ngờ rồi khịt mũi coi thường.
Tại sao thiên chi kiêu nữ như An Di Tuyết lại chọn Lạc Vô Thư làm hôn phu của mình?
Mặc dù “phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn”, nhưng với thân phận của An Di Tuyết ở An gia, nếu nàng ấy không muốn, không ai có thể ép nàng thành thân với thứ phế vật kia.
(*) phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn: chuyện cưới xin là phải nghe theo lệnh của cha mẹ và sự thu xếp của người làm mai.
Hơn nữa, tên phế vật này từng là tên ở rể không ai thèm của Tạ gia.
...
...
Trong ba ngày qua, Lạc Vô Thư được sắp xếp sống một mình trong một biệt viện trang nhã nằm ngoài An phủ. Điều này có nghĩa, mặc dù theo danh nghĩa Lạc Vô Thư đã được gả vào An gia, nhưng bọn họ vẫn không chấp nhận hắn là người của nhà họ An.
Dù vậy, Lạc Vô Thư vẫn cảm thấy thanh nhàn vui vẻ. Bên trong ngôi biệt viện này, ngoại trừ một nha hoàn do An Di Tuyết sắp xếp thì không còn bất kỳ ai ở đây quấy rầy hắn. Ngay cả An Di Tuyết hắn cũng chưa gặp lại sau lần từ biệt ba ngày trước. Qua lời nói của nha hoàn, Lạc Vô Thư cuối cùng cũng biết lý do vì sao An Di Tuyết lại đột ngột muốn thành thân với hắn.
Hóa ra An Di Tuyết là đệ tử chân truyền của Thiên Kiếm phái.
Lý Khôi, cháu trai của Tông chủ Thiên Kiếm phái, rất thích An Di Tuyết, muốn kết làm đạo lữ cùng nàng. Nhưng trong lòng An Di Tuyết chỉ có tu luyện, không có ý định đi tìm đạo lữ. Tuy vậy, nàng không thể trực tiếp từ chối Lý Khôi vì ngại làm mất mặt Tông chủ, vậy nên nàng lấy lý do đã có hôn ước ở thành An Thiền để trốn tránh.
Lý Khôi hoàn toàn không tin điều đó, cũng chưa từng bỏ ý định. Vậy nên ba ngày trước mới có một màn như vậy.
Lý Khôi muốn để An Di Tuyết trở tay không kịp, trực tiếp đến An gia cầu hôn. Không ngờ, An Di Tuyết vừa về thành An Thiền thì lập tức tuyển một vị hôn phu cho mình, chính là ... Lạc Vô Thư.
Mặc dù Lạc Vô Thư không biết vì sao An Di Tuyết lại chọn mình làm hôn phu, nhưng hắn vẫn có thể đoán được sơ sơ.
Trước khi tái sinh, Lạc Vô Thư là ai cơ chứ? Hắn không chỉ là một tên mọt sách trói già không chặt, mà còn là một tên ở rể từng bị đuổi ra khỏi nhà vợ. Nếu nói một câu khó nghe, Lạc Vô Thư là tên phế vật nhất trong những tên phế vật, còn không bằng đứa ăn mày qua đường.
An Di Tuyết chọn Lạc Vô Thư rõ ràng là để bày tỏ sự bất mãn và khinh thường của mình đối với Lý Khôi.
Hắn là cháu trai của chưởng môn phái Thiên Kiếm thì sao? An Di Tuyết nàng cho dù phải thành thân với tên ở rể không ai thèm, cũng sẽ không chọn cháu trai của chưởng môn.
....
Bên trong biệt viện.
Nha hoàn Tinh Tuyết nhìn bộ dáng Lạc Vô Thư đọc sách không để ý đến ai, nàng không khỏi lắc đầu, khẽ cau mày.
“Quả nhiên là một tên mọt sách không quan tâm đến thế sự bên ngoài. Chỉ trong ba ngày này mà hắn đã đọc hết sách ở đây. Nhưng đọc nhiều sách như vậy thì có ích gì? Không phải chỉ là một tên sinh nghèo hay sao?"
Lạc Vô Thư dường như cảm nhận được ánh mắt của Tinh Tuyết, hắn khép cuốn “Nguyên Sử” trong tay lại, nhìn nàng ta rồi nói:
"Có tin tức gì của tiểu thư nhà ngươi không?"
“Hừm?”
Tinh Tuyết đảo mắt nhìn Lạc Vô Thư, cười:
"Chẳng lẽ ngươi bị tiểu thư câu hồn đi rồi còn chưa quay lại sao?"
Tinh Tuyết đương nhiên biết rõ bộ dáng Lạc Vô Thư mất hồn như thế nào trong ba ngày qua. Nàng cũng không quá ngạc nhiên, hầu hết nam nhân đều không thể kháng cự trước sắc đẹp của An Di Tuyết, huống chi là tên bại hoại khét tiếng ở thành An Thiền, Lạc Vô Thư.
“Câu hồn?”
Lạc Vô Thư không phản bác lại mà chỉ mỉm cười, đúng là ba ngày qua, hắn thật sự đã thất thần một hồi lâu. Nhưng đó là vì An Di Tuyết khiến hắn bị sốc quá nhiều. Không chỉ tướng mạo mà tính cách của An Di Tuyết cũng tương tự với Dao Khê Nữ Đế.
Thậm chí là giống hệt nhau.
Nếu nói hắn thất thần vì An Di Tuyết, chi bằng nói hắn thất thần vì nhìn thấy Dao Khê Nữ Đế ở thành An Thiền, dù sao thì Dao Khê Nữ Đế có vị trí vô cùng quan trọng trong lòng hắn. Bằng không, với tính tình của hắn, làm sao Lạc Vô Thư có thể trở nên thất thần trước nữ tử xinh đẹp xuất chúng như vậy.
"Tuy ta gọi ngươi là cô gia, nhưng ta khuyên ngươi đừng có ý nghĩ không an phận với tiểu thư nhà ta.”
Tinh Tuyết nói.
“Không an phận?”
Lạc Vô Thư lộ ra ánh mắt hứng thú, nhẹ giọng thì thào:
"Có lẽ vậy”
Không thể phủ nhận, hắn vẫn đang tự hỏi liệu An Di Tuyết có phải là hóa thân của Dao Khê Nữ Đế hay không. Nếu như vậy, lần này hắn sẽ không bao giờ để chuyện lúc đó xảy ra lần nữa, hắn sẽ không cho phép bất cứ ai nhúng chàm Dao Khê Nữ Đế. Ít ra thì trước khi hắn có thể xác định liệu An Di Tuyết có phải là hóa thân của Dao Khê Nữ Đế hay không, không ai có thể nhúng chàm nàng ấy.
"Ngay cả cháu trai của Tông chủ Thiên Kiếm phái, tiểu thư cũng cảm thấy chướng mắt, huống chi ngươi còn là tên ở rể bị Tạ gia đuổi ra khỏi nhà.”
Tinh Tuyết lạnh lùng nói.
“Cháu trai của Tông chủ Thiên Kiếm phái là cái thá gì?”
Lạc Vô Thư liếc nhìn Tinh Tuyết, nhẹ nhàng nói.
"Cho dù là Tông chủ của Thiên Kiếm phái, nếu hắn dám động đến Dao Khê, ta nhất định sẽ chặt đầu hắn."
Trong ba ngày qua, Lạc Vô Thư đã đọc gần hết sách ở đây, nên hắn cũng không còn hoàn toàn xa lạ với thế giới này nữa. Thiên Kiếm phái có thể là thánh địa mà nhiều người khao khát, nhưng muốn hắn để vào mắt thì còn khuya.
“Đồ điên!”
Tinh Tuyết nhìn Lạc Vô Thư như nhìn một thằng ngốc, sau đó liền rời đi. Mặc dù nàng không biết vì sao Lạc Vô Thư lại gọi An Di Tuyết là Dao Khê, nhưng ấn tượng của nàng về tên Lạc Vô Thư này còn tệ hơn trước. Nàng vốn nghĩ, Lạc Vô Thư là một tên thư sinh, hiểu được đạo lý khiêm tốn, nho nhã, lễ độ là như thế nào. Nhưng bây giờ có vẻ như ngay cả việc đọc sách của hắn cũng chẳng để làm gì.
Hắn không chỉ là tên phế vật bình thường, mà còn là tên phế vật mồm mép khoác lác.
.....