Chương 28: Sát niệm của Tạ Hiểu Dung!

Ánh mắt của thiếu nữ di chuyển qua lại trên thân ba người, sau đó dừng lại ở chỗ Lạc Vô Thư, khẽ quát.

“Là ngươi! Tên phế vật ở rể!”

Vẻ mặt của hai người đám Yêu Nguyệt cổ quái nhìn về phía Lạc Vô Thư. Sao người nào hắn cũng quen thế?

Hơn nữa vừa gặp mặt đã kêu hắn là phế vật ở rể?

Lạc Vô Thư trước đây thật sự đần độn kém cỏi như vậy sao?

Hai người có phần không tin, chí ít, từ lúc quen biết Lạc Vô Thư đến bây giờ, hai người họ chưa từng gặp được tên nào bá đạo hơn với hắn.

Nữ tử trước mặt này Lạc Vô Thư đương nhiên có quen biết. Đường muội của Tạ Hiểu Yên, Tạ Hiểu Dung.

Lạc Vô Thư bắt gặp nàng khi đang tắm rửa, tuy rằng hắn không có chút thiện cảm nào với nàng ta, nhưng cũng có phần ngượng nghịu.

“Trùng hợp gặp phải thôi, bọn ta chưa nhìn thấy gì cả, làm phiền rồi, ngươi cứ tiếp tục.”

“Tiếp tục?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Hiểu Dung hơi tái, sau đó trở nên đỏ rực, nếu như thật sự chưa nhìn thấy gì cả thì còn cần bảo nàng tiếp tục hay sao?

“Có thời gian phí lời thì ngươi vẫn nên mặc y phục vào trước đi!”

Yêu Nguyệt lạnh nhạt mở miệng, mặt mày tràn đầy ghét bỏ. Ánh mắt của tên mập quái dị liếc nhìn Yêu Nguyệt một cái, ngươi không muốn xem thì cũng đừng hại ta không được xem chứ!

Tên mập chỉnh lại y sam, sau đó bước lên phía trước, đưa tay ra nói:

“Ta là Mặc Phàm, đệ tử thiên tài của Thiên Kiếm tông. Làm quen một chút?”

“...”

Lạc Vô Thư cùng Yêu Nguyệt đầy kinh ngạc nhìn tên mập, thiếu chút trở nên nói không ra lời. Dưới tình huống như thế này mà ngươi còn muốn bắt tay với người ta?

Ngươi cho rằng đối phương còn có thể tiếp tục đối đãi thẳng thắn với ngươi hay sao?

“Tên háo sắc, lại dám nhìn trộm bổn tiểu thư...ngươi...ngươi ngươi ngươi...tìm chết!”

Tạ Hiểu Dung nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ai nhìn trộm ngươi chứ.”

Yêu Nguyệt lạnh lùng liếc mắt nhìn Tạ Hiểu Dung một cái:

“Giữa ban ngày ban mặt, tự mình ở đây cởi quần áo tắm rửa lại còn trách bọn ta nhìn trộm? Sớm đã bảo ngươi mặc y phục vào rồi, ngươi còn chần chờ gì nữa?”

“Cuồng để lộ à, hay là thích cho bọn ta xem?”

“Thật ngại quá, tiểu gia không muốn xem.”

Lời nói lạnh lùng của Yêu Nguyệt khiến cho Tạ Hiểu Dung mặt đỏ tới mang tai, nhưng nàng ta lại không thể đáp trả được câu nào. Tạ Hiểu Dung nhanh chóng mặc lại y phục, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lạc Vô Thư, nói:

“Tên ở rể phế vật, nếu còn muốn sống thì chủ động móc mắt ra cho ta.”

Thấy tên mập tự giới thiệu bản thân đến từ Thiên Kiếm phái, nàng tự nhiên không dám móc đôi mắt của đối phương. Mà dáng vẻ lạnh lùng kia của Yêu Nguyệt cũng khiến nàng bất giác cảm thấy sợ hãi. Duy chỉ có Lạc Vô Thư là nàng ta biết rõ, chẳng qua chỉ là một tên phế vật ở rể mà Tạ gia đuổi ra khỏi cửa, một tên thư sinh yếu đuối trói gà không chặt.

“Trông xinh đẹp như vậy, dáng dấp cũng tốt như thế, nhưng không ngờ lòng dạ của ngươi thật độc ác, đáng tiếc mà.”

Tên mập than thở một câu.

“Ta không muốn kết bằng hữu với ngươi nữa. Ngươi đi đi!”

Tạ Hiểu Dung nào chịu buông tha cho Lạc Vô Thư. Nếu là bị đệ tử của Thiên kiếm phái nhìn thấy thân thể thì cũng thôi đi, nhưng một tên phế vật ở rể như Lạc Vô Thư lại cũng dám nhìn thân thể của nàng. Nếu như không cho hắn chút giáo huấn thì cục tức này nàng khó nuốt trôi.

“Không móc, bổn tiểu thư tự mình tới móc!”

Thân ảnh của nàng tập kích về phía Lạc Vô Thư, hai ngón tay nhắm thẳng vào đôi mắt đối phương.

“Tùm!”

Âm thanh lanh lảnh truyền ra. Ngay lập tức, bóng người xinh đẹp trực tiếp bị Lạc Vô Thư hất bay, rơi vào hồ nước ở phía sau.

Toàn thân Tạ Hiểu Dung ướt đẫm, áo váy dính sát lên thân thể yêu kiều càng làm nổi bật dáng người tinh tế của nàng. Chỉ là một màn này rơi vào trong mắt Lạc Vô Thư lại chỉ khiến hắn thêm chán ghét.

Cơn giận dữ lúc này đã xông thẳng lên não, Tạ Hiểu Dung giống như hoàn toàn mất đi lý trí, nàng lao ra từ trong hồ nước, túm lấy trường kiếm ở bên cạnh, lao về phía Lạc Vô Thư.

Lạc Vô Thư lại tung một cú bạt tai, trên mặt nàng xuất hiện hai vết bàn tay rất đậm.

“Ta không muốn giết ngươi, đừng thách thức lòng nhẫn nại của ta!”

Dứt lời, hắn trực tiếp nghênh ngang rời đi.

Đối với kẻ địch, Lạc Vô Thư sẽ dùng thủ đoạn độc ác để đối phó, nhưng dẫu sao thì hắn cũng không phải kẻ cuồng giết người. Mặc dù lời nói của Tạ Hiểu Dung có chút quá khích, nhưng suy cho cùng là vì nàng bị người khác nhìn thấy cơ thể nên nhất thời đánh mất lý trí. Về phần mối thù của hắn với Tạ Hiểu Yên thì còn chưa đến mức liên lụy đến Tạ Hiểu Dung.

"Phụt!"

Tạ Hiểu Dung phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, "bịch" một tiếng quỳ ở trên mặt đất.

“Không muốn giết ta?”

Nàng nhìn bóng lưng của Lạc Vô Thư, vẻ thù hận trên mặt càng đậm thêm. Chỉ là một tên phế vật ở rể mà Tạ gia của nàng không cần, vậy mà hắn lại nói rằng không muốn giết nàng. Từ lúc nào nàng trở thành người mà hắn có thể muốn giết liền giết rồi?

“Hiểu Dung!”

“Hiểu Dung!”

Không bao lâu sau, từng tiếng gọi truyền đến.

“Cha, con ở đây!”

Lúc này, Tạ Hiểu Dung đứng lên, đôi mắt toát ra sát niệm lạnh lẽo. Một nhóm ước chừng khoảng mười mấy người chạy tới trước mặt nàng ta.

"Hả? Mặt của con sao thế?"

Người đàn ông trung niên đi đầu chính là phụ thân của nàng, Tạ Thiên Chính. Nhìn thấy dấu bàn tay đậm ở trên mặt Tạ Hiểu Dung, hắn lập tức trở nên giận dữ. Đó là đứa con gái hắn thương yêu nhất, là con gái bảo bối mà ngày thường hắn không nỡ mắng lấy một câu.

Nhưng giờ phút này…

Tạ Thiên Chính hỏi xong, nước mắt Tạ Hiểu Dung lập tức chảy như đê vỡ, cũng không màng sự trong sạch của bản thân, khóc hoa lê đái vũ, thêm mắm thêm muối kể lại một chuyện đụng phải Lạc Vô Thư.

Không chỉ Tạ Thiên Chính mà một đám người Tạ gia cũng đều trở nên lòng đầy căm phẫn, sát niệm sinh sôi.

"Đại tiểu thư lương thiện, có lòng tốt nhận hắn làm con rể ở nhà, hắn còn không biết thỏa mãn."

"Cho dù Lạc Vô Thư đã làm ra loại chuyện bỉ ổi với nha hoàn thì Tạ gia ta vẫn tha cho tội chết cho hắn."

"Bây giờ xem ra, cho dù có bị đuổi ra khỏi Tạ gia thì tà tâm của hắn vẫn y nguyên không mất."

"Nếu đã như thế vậy thì chúng ta phải khiến hắn vĩnh viễn lưu lại núi Thiên Yêu này đi!"

Người của Tạ gia nhìn về phía trước, trong mắt lộ ra sát niệm.

....

....

Chuyện của Tạ Hiểu Dung chung quy chỉ là một khúc nhạc đệm, không đến mức để Lạc Vô Thư đặt ở trong lòng. Trái lại, vẫn là tên mập có phần nhớ mãi không quên, giống như có điều vướng bận.

Ba người tiếp tục tu luyện trong núi Thiên Yêu. Sau khi đi một quãng đường thẳng, Lạc Vô Thư dừng bước chân, nhìn về phía hai người, nói:

"Đi tìm yêu thú cấp bảy để luyện tay đi!"

"..."

Hai người sững sờ, nhìn Lạc Vô Thư:

"Ngươi chắc chắn?"

Yêu thú cấp bảy sánh ngang với người có tu vi ngự khí cảnh, mà bọn họ bây giờ chẳng qua chỉ là khí phủ cảnh sơ kỳ thôi!

"Chắc chắn, chí ít dựa vào thực lực của ba người chúng ta, cho dù không địch lại được thì có thể chạy thoát thân hẳn cũng không thành vấn đề."

Lạc Vô Thư nói.

"Nếu ngươi nói có thể, vậy thì làm liền đi!"

Tên mập cắn cắn răng.

"Được!"

Yêu Nguyệt gật đầu. Lạc Vô Thư có nhiều kinh nghiệm khi thám hiểm trong rừng rậm, trong lúc hắn đi tìm yêu thú cấp bảy, bỗng có một hồ nước có linh khí vô cùng nồng đậm xuất hiện trước mặt ba người bọn họ.

“Đây là…”

“Linh khí thật nồng đậm?”

Hai người kia lập tức bị một màn trước mắt làm cho kinh ngạc tới ngẩn người.

“Chẳng qua chỉ là một tụ linh trận cấp tám mà thôi.”

Lạc Vô Thư nhàn nhạt nói.

“Nhưng may mà chỉ là một tụ linh trận cấp tám, bằng không linh khí trong hồ nước này quá mức dày đặc, chúng ta ngược lại không có cách nào hấp thụ nổi."

Lúc này, tâm tình của Lạc Vô thư vô cùng tốt. Trận pháp cũng phân đẳng cấp, cấp một là đầu, cấp chín là cuối. Hắn không biết tụ linh trận này là do người nào lưu lại, nhưng rõ ràng nó rất có ích đối với hắn hiện tại.

"Gào…"

Một tiếng gầm gừ hung ác truyền ra, ngay lập tức, một con yêu thú to lớn nhìn chằm chằm như hổ đói về phía ba người.

Khí tức đáng sợ truyền ra từ trên cơ thể nó khiến người ta phải tái mặt.