Chương 12: Ngươi có thể làm gì ta?

Giết người ngay bên ngoài Long Môn điện?

Mọi người đều sững sờ trước cảnh tượng bất ngờ này. Hành hung giết người là một hành vi phạm tội hoàn toàn khác với việc ra tay đánh người. Ngay cả Lý trưởng lão cũng không nghĩ tới việc Lạc Vô Thư thật sự dám làm như vậy.

“Lạc Vô Thư, ngươi dám giết người trước mặt lão phu. Đây là tội lỗi không thể tha thứ.”

“Người đâu, mau giải quyết tên đồ đệ điên cuồng này ngay tại chỗ cho ta.”

Lý trưởng lão nói xong, hai tên đô con ở hai bên chuẩn bị ra tay.

“Kẻ nào dám?"

Lạc Vô Thư giơ khối lệnh bài trong tay lên, bên trên có khắc hai chữ nổi bật, ‘Ngọc Tuyết’!

“Núi Ngọc Tuyết?”

“Hắn là người của An Di Tuyết?”

Sắc mặt tất cả mọi người ở Thiên Kiếm phái đang có mặt ở đây đều thay đổi.

Trong những năm qua, danh tiếng của vị thiên tài như sao chổi này giống như sấm rền bên tai họ.

Hơn nữa, mới ngày hôm qua, nàng còn tạo ra thiên địa dị tượng, khiến Thiên Kiếm phái xôn xao bàn tán.

Lý trưởng lão xuất thân từ Lý gia, ông ta đương nhiên biết chuyện An Di Tuyết thà cưới một tên ở rể không ai thèm còn hơn lấy vị thiên chi kiêu tử của gia tộc hắn, Lý Khôi.

(*) thiên chi kiêu tử: đứa con cưng của trời

Chỉ là ông không ngờ, hóa ra Lạc Vô Thư đang đứng trước mặt ông lại là tên ở rể không ai thèm kia.

Lý trưởng lão suy nghĩ một hồi lâu, sau đó đột nhiên trầm giọng nói.

"An Di Tuyết tuy là đệ tử chân truyền, nhưng nàng ta không liên quan đến việc chiêu mộ đệ tử ngoại môn."

“Ở nơi này, lão phu mới là người quyết định!”

Lạc Vô Thư nghe ông ta nói xong, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ vị Lý trưởng lão này đang tìm một bậc thang cho cả đôi bên đi xuống.

Quả nhiên, danh tiếng của phu nhân rất có uy a!

Hắn nở nụ cười nhạt, tỏ vẻ như không có chuyện gì rồi nói:

"An sư tỷ đương nhiên không có ý xen vào việc chiêu mộ đệ tử ngoại môn. Có lẽ nàng khá ưu ái ta, cho nên mới đưa cho ta khối lệnh bài này! Ai bảo ta vừa tuấn tú, vừa thiên phú như vậy chứ!”

“Còn về bài khảo hạch, ngươi yên tâm, với thực lực của ta, không ai có thể ngăn cản ta gia nhập Thiên Kiếm phái."

"Ngạo mạn!"

Không ít người cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng nhớ tới cảnh tượng bạo lực vừa rồi, bọn họ không dám phản bác lại. Tên ở rể phế vật trong miệng Tạ Vô Kỵ, dường như thực sự có tư cách để ngạo mạn.

“Tốt!”

Lý trưởng lão đột nhiên bật cười.

“Nể mặt An Di Tuyết, ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Nếu như ngươi có thể vượt qua bài khảo hạch đệ tử ngoại môn của Thiên Kiếm phái, ta sẽ tha cho ngươi."

Nhìn thấy nụ cười của Lý trưởng lão, Lạc Vô Thư đột nhiên có chút bất an. Nhưng nghĩ đến thực lực của bản thân, hắn cảm thấy tự tin hơn một chút.

Mặc dù hắn chưa khai mở khí phủ, nhưng hắn đã khai thông mười đoạn kinh mạch, thực lực không thua gì những người bình thường đã mở khí phủ.

Nếu như hắn không thể vượt qua bài khảo hạch, trong đám người đang đứng ở đây, không ai có thể làm được.

Lý trưởng lão bỏ qua Lạc Vô Thư, nhìn xuống đám người đang đứng trong sảnh, nói:

“Buổi khảo hạch đệ tử ngoại môn của Thiên Kiếm phái ngày hôm nay không giới hạn số lượng người thông qua khảo hạch.”

“Chỉ cần có thể đi hết bậc thang Thăng Long, leo lên đến đỉnh núi thì sẽ được coi là đã vượt qua bài khảo hạch.”

Xuỳ!

Lý trưởng lão vừa nói xong, bên dưới sảnh lập tức xôn xao bàn tán.

Nhiều người biết rõ, trong những lần khảo hạch trước đây, Thiên Kiếm phái thường giới hạn số lượng đệ tử vượt qua bài khảo hạch. Cho dù có rất nhiều người có thể leo lên đến đỉnh núi, nhưng họ cũng phải tranh đấu với nhau mới có thể ở lại.

Vậy mà lần này lại không giới hạn số lượng người thông qua khảo hạch?

"Là do sự xuất hiện của tên ở rể phế vật kia sao?"

Nhiều người nhìn về phía Lạc Vô Thư, trong lòng rất muốn cảm ơn hắn.

Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Lý trưởng lão cười lớn.

“Buổi khảo hạch bắt đầu!"

Lời này vừa nói xong, gần một nghìn người tham gia khảo hạch đột nhiên đổ xô về phía cầu thang Thăng Long bên cạnh Long Môn điện.

Lạc Vô Thư thản nhiên nhìn Lý trưởng lão, hắn đợi mọi người đi hết rồi mới hờ hững bước đến.

Bài khảo hạch chỉ nói đi hết bậc thang Thăng Long, nhưng không nhắc đến việc đi trong bao lâu.

Lạc Vô Thư vừa mới đặt chân lên cầu thang Thăng Long, đột nhiên trên người hắn có một cỗ áp lực vô hình. Hơn nữa, chỉ cần tiến thêm một bước, cỗ áp lực này dường như sẽ tăng thêm một chút.

Không lâu sau đó, nhiều người bắt đầu cảm thấy thấm mệt, bước chân trở nên nặng nề hơn rất nhiều.

Lạc Vô Thư vẫn bước đi không nhanh không chậm, giống như đang thong thả dạo bước trong sân. Hắn đã khai mở mười đoạn kinh mạch, cho nên thể lực của hắn cũng tốt hơn người khác, cho dù là người đã khai mở khí phủ cũng không bằng.

Thời gian trôi qua từng chút một, bọn họ càng lên cao, cỗ áp lực càng nặng nề.

Dần dà, có người cảm thấy không chịu nổi cỗ áp lực, lùi bước xuống núi.

Lúc này bên ngoài Long Môn điện, Lý trưởng lão thì thào nói với những người xung quanh:

“Mau điều chỉnh trận pháp, tăng áp lực đến mức chỉ có những người mở khí phủ trung kỳ mới có thể chịu đựng được.“

"Cái này ..."

Trong mắt người nọ có chút do dự. Nếu chuyện này bị cấp trên biết được, hắn không chịu nổi hình phạt này đâu.

"Nhanh lên."

Sắc mặt Lý trưởng lão nghiêm trọng, không cho hắn phản bác ...

Rầm rầm rầm ...

Ở bên trên bậc thang Thăng Long, một cỗ áp lực nặng nề như núi như ngục đột nhiên giáng xuống. Có rất nhiều người mất cảnh giác, quỳ rạp trên thang Thăng Long. Thậm chí có một số người bất cẩn, ngã lăn xuống cầu thang, bị trọng thương nặng.

Đương nhiên, vẫn còn có một số nhân vật vẫn một mực kiên trì, Lạc Vô Thư cũng nằm trong số đó.

Vị đang đi đầu ở bên trên bậc thang Thăng Long lúc này là một nam nhân có hình dáng tròn trịa. Hắn nhìn lên trên đỉnh bậc thang Thăng Long như có điều cần suy nghĩ.

Càng lên cao, cỗ áp lực càng lúc càng nặng nề, ngay cả Lạc Vô Thư cũng bắt đầu cảm thấy thấm mệt. Nhưng rất may, sức bền và thể lực của hắn rất tốt, nên cuối cùng hắn cũng lên đến đỉnh núi.

Trên đỉnh núi chỉ có hai người, một nam nhân béo và một nam nhân rất tuấn mỹ.

Lạc Vô Thư nhìn hai người họ, trong mắt hắn hiện lên một tia kỳ quái.

“Tỷ lệ đào thải của bài khảo hạch ngoại môn cao như vậy sao?"

Thêm hắn nữa cũng chỉ có ba người?

Ngay lập tức, Lạc Vô Thư cảm thấy nhẹ nhõm trở lại. May mà hắn đã khai thông mười đoạn kinh mạch, thể lực vượt trội hơn so với người thường, nếu không thì có lẽ hắn cũng không thể lên đến đỉnh núi.

Nghe thấy giọng nói của Lạc Vô Thư, cả hai nam nhân kia đều nhìn về phía hắn, tên tiểu tử mập mỉm cười, nói:

“Ngươi đã làm ra chuyện tốt."

Tên nhóc đẹp trai cũng lạnh lùng nói:

“Như vậy rất tốt, nếu cùng một lũ rác rưởi tiến vào Thiên Kiếm phái thì còn vẻ vang gì nữa.”

Lạc Vô Thư sờ sờ mũi, có chút cạn lời:

“Là công của ta sao?”

"Chúng ta xuống núi đi!"

Tên mập mỉm cười, cầm tín vật ở trên đỉnh núi rồi đi xuống trước. Khi cả ba người quay lại sảnh, nhiều ánh mắt đổ dồn về phía họ.

Lạc Vô Thư nhạy bén phát hiện ra có rất nhiều người đang nhìn họ với thái độ vô cùng thù địch chưa từng có trước đây. Thái độ này không giống với thái độ xem thường khi hắn bị Tạ Vô Kỵ bêu rếu là tên ở rể phế vật.

Hình như bọn hắn đang ghi hận trong lòng!

"Không tệ!"

"Vẫn còn hai người có thể đào tạo.”

Lý trưởng lão vui mừng khôn xiết, hắn nghĩ rằng sẽ không ai vượt qua được bài khảo hạch lần này.

"Là ba!"

Lạc Vô Thư lấy ra tín vật lấy được ở trên đỉnh núi, sau đó hắn liền phát hiện Lý trưởng lão đang lạnh lùng nhìn mình. Một giọng nói lạnh như băng phát ra từ miệng Đạm Mạc.

“Yêu cầu tối thiểu để Thiên Kiếm phái ta thu người chính là cảnh giới khí phủ, ngươi chưa khai mở khí phủ đúng không?”

Chưa khai mở khí phủ?

Ngay khi hắn nói xong, vô số cặp mắt run rẩy nhìn Lạc Vô Thư.

Hắn chưa khai mở khí phủ, nhưng vẫn có thể dễ dàng giết chết Tạ Vô Kỵ?

Hắn chưa khai mở khí phủ, nhưng vẫn có thể vượt qua bài khảo hạch biến thái này?

Ngay sau đó, nhiều người trở nên hứng thú nhìn Lạc Vô Thư.

Tuy rằng Thiên Kiếm phái không có quy định rõ ràng đồ đệ phải có cơ sở tu vi cảnh giới khí phủ, nhưng đó là quy định bất thành văn. Lạc Vô Thư chưa khai mở khí phủ, nhưng lại muốn đục nước béo có gia nhập vào Thiên Kiếm phái, nghiêm túc mà nói, hắn chính là đang lừa gạt mọi người.

Lạc Vô Thư nói:

"Tuy rằng ta chưa khai mở khí phủ, nhưng ta đã vượt qua bài khảo hạch… Đương nhiên..."

"Vậy thì sao?"

Lý trưởng lão quát to một tiếng, vang động khắp nơi.

“Tên nhóc chưa khai mở khí nhà ngươi dám khinh thường Thiên Kiếm phái của ta. Một tên đồ đệ như vậy, chúng ta không cần.”

"Lý trưởng lão…”

Lạc Vô Thư thấp giọng nói:

"Ta nghĩ rằng ta và ngươi chưa từng gặp nhau bao giờ, vậy tại sao ngươi lại nhắm vào ta như thế?"

Hắn không ngu, đương nhiên có thể nhìn ra Lý trưởng lão cũng không phải thật lòng muốn bảo vệ tôn nghiêm cho Thiên Kiếm phái, mà ông ta cố tình làm khó dễ.

Người chưa khai mở khí phủ vẫn có thể thông qua khảo hạch, so với người đã mở khí phủ mới có thể thông qua khảo hạch, thực lực bên nào mạnh hơn, tất cả mọi người đều biết rõ.

Nhưng đối phương lại xem bảo vật như thứ phế vật, giả vờ làm đúng theo quy định, cắn chặt không tha?

Đến bước này, Lý trưởng lão không thèm che giấu nữa, châm chọc nói:

"Đúng vậy, ta nhắm vào ngươi, nhắm vào tên ở rể không ai thèm là ngươi.”

“Ngươi có thể làm gì ta?”