Lạc Vô Thư sầu não thở dài, đi ra khỏi mật thất, đi dạo quanh núi Ngọc Tuyết. Hắn đi dạo cả nửa ngày, ánh mắt chợt dừng lại khi nhìn về quang cảnh phía trước.
Bất chợt, sâu trong đôi mắt Lạc Vô Thư hiện lên một tia vui mừng len lỏi:
“Ta làm sao lại quên mất, núi Ngọc Tuyết vốn dĩ là một vườn dược liệu mà!”
“Nhưng nếu không được An Di Tuyết đồng ý mà đã tự tiện lấy dược liệu đi, có phải là không tốt lắm hay không?’’
Một ý nghĩ hiện lên trong đầu, nhưng rất nhanh liền bị Lạc Vô Thư bác bỏ.
“Vườn dược liệu là sản nghiệp tư nhân của An Di Tuyết, bây giờ nàng đang bế quan, thân làm phu quân, ta phải có nghĩa vụ kiểm tra dược tính của mấy cây linh dược này mới được.”
Sau khi ra quyết định, Lạc Vô Thư không nấn ná nữa mà bắt đầu thi triển thuật luyện đan với tốc độ cực nhanh.
Ba canh giờ sau.
Lạc Vô Thư ngồi trong mật thất, trực tiếp nuốt một viên dược màu vàng vẫn còn đang tỏa ra mùi dược liệu nồng đậm, chính là viên Thần Mạch Đan hắn vừa luyện hoá ra.
‘Thình thịch!’
Lồng ngực Lạc Vô Thư phập phồng, trái tim kịch liệt nhảy lên mấy hồi. Linh khí trong thiên địa lúc này điên cuồng tràn vào bên trong cơ thể hắn, tạo ra rung động cực mạnh ở trong kinh mạch.
Ngay tại lúc này, Thần Mạch Đan cũng đã phát huy tác dụng.
Hai đoạn kinh mạch gần vị trí của đốc mạnh, giống như Tiềm Long uốn lượn chằng chịt sâu bên trong cơ thể bắt đầu hiện ra.
Đây chính là hai đoạn kinh mạch đặc hữu của “Thái Thượng Đan Kinh”.
Tu vi của Lạc Vô Thư từ tám đoạn mạch, hiện giờ đã tăng lên mười đoạn mạch.
Hắn cũng dần mở mắt ra, thần sắc vô cùng kích động. Hắn không thể tin được mình có thể đả thông trọn vẹn mười đoạn mạch.
“Hỗn độn vô song đệ nhất nhân?”
(*)Hỗn độn vô song đệ nhất nhân: người có công pháp hỗn độn vô song mạnh nhất.
Một suy nghĩ kỳ quái hiện lên trong đầu Lạc Vô Thư.
“Ầm ầm...’’
Vào thời khắc này, trên đỉnh của núi Ngọc Tuyết, vô số mây mù chen chúc, càng lúc càng dày đặc.
Mưa to trút xuống, dường như muốn nhấn chìm mảnh đất này.
Ngay sau đó, mây đen tan biến, trên nền trời xuất hiện từng đoạn cầu vồng.
Thiên địa dị tượng!
(*) thiên địa dị tượng: Hiện tượng thiên nhiên kỳ dị
Toàn bộ Thiên Kiếm Tông vì chuyện này mà chấn động. Vô số ánh mắt đều nhìn về phía đỉnh núi Ngọc Tuyết, mang theo cảm giác vô cùng ước ao.
Trong thiên địa, khi một số thiên tài kinh thế đột phá hoặc là đốn ngộ sẽ dẫn phát ra thiên địa dị tượng.
Mà thiên địa dị tượng này, chỉ có trong truyền thuyết.
Nhưng hiện giờ, thứ chỉ có trong truyền thuyết ấy lại xuất hiện trên đỉnh núi Ngọc Tuyết.
“Đại tiểu thư rốt cuộc đã làm được gì, sao có thể dẫn phát thiên địa dị tượng?”
An quản gia trực tiếp mang theo rất nhiều người hầu, vừa quỳ lạy dị tượng, vừa kích động nói:
“Cảm tạ trời cao chiếu cố!”
Bên kia, một vài lão nhân hiếm khi xuất thế của Thiên Kiếm phái cũng bị thiên địa dị tượng thu hút, thi triển Thần Hồn Chi Lực quét về phía núi Ngọc Tuyết, muốn nhìn trộm xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà, bọn họ lại không thể tìm thấy An Di Tuyết. Về phần Lạc Vô Thư đang ở trong mật thất, bọn họ cũng chẳng thể thăm dò được gì.
Bởi vì, hắn lúc này đã thu lại toàn bộ khí tức, giống như mình không hề tồn tại ở đó.
Lạc Vô Thư ngẩng đầu, ánh mắt dường như có thể nhìn xuyên thấu mật thất, nhìn về phía trời cao, khóe miệng cong lên một nụ cười ý nhị.
Ở Thiên Kiếm Tông, sợ là không cần lo lắng sẽ nhàm chán.
…..
…..
Sau khi đã quen với thực lực hiện tại của mình, Lạc Vô Thư thỏa mãn đi vào giấc ngủ.
Từ khi tái sinh, sau đó tiến hành tu luyện cho tới giừo, hắn còn chưa ngủ được một giấc ngon lành.
Ngày hôm sau.
Lạc Vô Thư dậy từ sớm, rời khỏi núi Ngọc Tuyết, đi vào một tòa cung điện phía dưới sảnh đường.
Phía trên cung điện có treo một bảng tên đề ba chữ rất to:
“Long Môn Điện.’’
Cá chép vượt Vũ, Long Môn hóa rồng!
Đây là chỗ khảo hạch đệ tử ngoại môn muốn gia nhập Thiên Kiếm Tông, một khi thông qua bài khảo hạch, thì có thể trở thành đệ tử ngoại môn của Thiên Kiếm phái, mở ra tiền đồ vô lượng về sau!
Tuy nói muốn thông qua khảo hạch của Thiên Kiếm Tông, ít nhất phải có tu vi cảnh giới khí phủ, nhưng Lạc Vô Thư vẫn tự tin mình có thể thông qua bài khảo hạch này.
Bởi vì đã đả thông mười mạch nên hắn mới tự tin như vậy.
Mà hắn cũng không muốn đợi đến lần khảo hạch tiếp theo.
Bên cạnh cung điện, có một bậc thang nhìn không thấy điểm cuối, giống như Thông Thiên Chi Lộ, tên là bậc thang Thăng Long.
Cách bậc thang Thăng Long không xa, còn có một bàn tròn rất to. Trong lúc mơ hồ, nó dường như tản ra kiếm ý lăng lệ đến cực điểm.
Chính lúc này, bên dưới sảnh đuwofng có không ít thiếu nam thiếu nữ ăn mặc cực kỳ hoa lệ đang từ từ đi tới.
Hiển nhiên, những người có thể tới tham gia khảo hạch ngoại môn của Thiên Kiếm Tông thì địa vị cũng sẽ không quá thấp.
Lạc Vô Thư lập tức chú ý đến một người ở trong đám đông, chính là biểu ca của Tạ Hiểu Yên, Tạ Vô Kỵ.
Tạ Vô Kỵ mỉm cười đi đến phía Lạc Vô Thư, trên mặt tràn ngập ý đồ trêu tức.